Chờ người yêu khởi nghiệp, đành tới đâu hay tới đó!
Đáng tiếc thay, thời thanh xuân đẹp đẽ lại vừa là thời gian tốt nhất để khởi nghiệp lẫn lập gia đình và nuôi dạy con cái.
Người yêu tôi cũng là một người đang khởi nghiệp. Tôi luôn muốn ủng hộ anh ấy, dĩ nhiên không thể thiếu những dự định, ước mơ của anh. Từ khi bắt đầu công việc, anh đã xin tôi, hay nói đúng hơn là “cảnh báo” tôi về sự bận rộn của anh, rằng anh sẽ không có thời gian quan tâm đến người yêu và gia đình dù trong thâm tâm luôn muốn cố gắng lo lắng, thương yêu tôi.
Tôi đồng ý và chuẩn bị sẵn tinh thần cho một tương lai như vậy. Nhưng nói thật, nhiều lúc tôi thật sự mệt mỏi và chán nản khi phải một mình đối mặt với mọi thứ. Cuối tuần, ngày nghỉ, ngày lễ thui thủi một mình, hết đi ra lại đi vào. Có khi cả tuần anh chẳng gọi điện, tôi gọi thì anh ậm ừ cho qua chuyện rồi cúp máy. Lắm lúc tôi cảm thấy cô đơn kinh khủng, cảm giác mình có người yêu cũng như không.
Lang thang trên mạng, tôi tìm thấy một câu hỏi trên Quora – nguồn tri thức xã hội trực tuyến, mạng xã hội cung cấp dịch vụ hỏi đáp gần giống Yahoo! Answer nhưng chuyên nghiệp hơn. Câu hỏi đó tạm dịch là: “Có lời khuyên nào dành cho vợ của người khởi nghiệp khi cô ấy cảm thấy chồng cưới công việc chứ không phải cưới mình?”. Lúc tôi đọc được, không thấy ai trả lời dù đã có hơn 3.000 người xem qua câu hỏi đó trong khi có 9 người cũng đang yêu cầu lời giải đáp. Điều đó chứng tỏ có rất nhiều người như tôi, buồn rầu và đi tìm kiếm lời khuyên, sự động viên mà dường như tìm không ra.
Dạo sau này khi quay lại câu hỏi cũ, có vài câu trả lời khá hay nhưng chua chát: “Hãy cho anh ấy thời gian. Cho anh ấy thêm nhiều thời gian. Thêm chút thời gian nữa. Rồi nhiều nữa, nhiều nữa. Rồi anh ấy sẽ có thời gian cho bạn và con bạn sau khi anh ấy 40 tuổi” (Amit Banerjee). “Liệu anh ta có còn sống đến năm 40 tuổi không? Thế nên chúng ta phải biết cân bằng giữa công việc và gia đình/vợ con” (Gourav Yadav).
Con người nghĩ cũng ngộ nhỉ? Thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân là thời gian tốt nhất để lập nghiệp và (khó xử thay) cũng lại là thời gian tốt nhất để lập gia đình và nuôi dạy con cái. Loại trừ yếu tố may mắn ra, khó mà cân bằng công việc và gia đình. Muốn thành công, con người ta phải đánh đổi nhiều thứ, phải lựa chọn và chấp nhận buông tay.
Tôi phải đấu tranh với bản thân giữa 2 luồng tư tưởng: Một là ủng hộ, ủng hộ và hết lòng ủng hộ anh. (Ừ thì đằng sau người đàn ông thành công là bóng dáng của một người phụ nữ một lòng ủng hộ – vì câu nói này mà có biết bao phụ nữ phải hy sinh, tự làm khổ mình, tự khép mình vào khuôn khổ đảm đang, ngoan hiền, gồng gánh hy sinh). Hai là cho anh thấy giới hạn chịu đựng của mình, đặt cho anh lựa chọn giữa người yêu và công việc.
Video đang HOT
Lắm lúc tôi rất muốn phản đối, muốn bắt anh hoặc bỏ tôi hoặc bỏ khởi nghiệp nhưng nhìn thấy ánh mắt bừng sáng, say mê của anh khi nói về công việc, tôi lại thôi. Tình yêu tôi dành cho anh đã quá lớn. Tôi chỉ còn biết chờ đợi bên cạnh anh.
Tất nhiên, tôi cũng muốn trở thành người yêu, rồi thành vợ của một CEO thành đạt; tôi cũng muốn được giàu có, thật giàu có từ công việc khởi nghiệp của anh. Nhưng tôi biết, hơn 99% khởi nghiệp là thất bại. Tôi ủng hộ anh không phải vì muốn anh (và mình) giàu lên. Tôi ủng hộ anh vì muốn anh thực hiện đam mê của mình, thà là anh làm rồi thất bại còn hơn sau này cả cuộc đời anh cứ phải hối tiếc vì chưa một lần thử gầy dựng sự nghiệp riêng.
Tôi vẫn đang ủng hộ người yêu và tự sống một cách tích cực, chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi không biết mình chờ đợi anh đến bao giờ. Tôi cũng hoang mang, sợ tình cảm chúng tôi sẽ phai nhạt. Nhưng thôi kệ, đành tới đâu hay tới đó vậy!
Theo Người lao động
Đêm tân hôn mất điện tố cáo bí mật tày trời của cô vợ nức tiếng ngoan hiền
Tưởng vợ ngoan hiền thế nào tôi hí hửng tân hôn trong bóng tối, nào ngờ khi điện vừa sáng lên cũng là lúc bí mật của em bị lật tẩy.
Tôi gặp và yêu Thu ngay cái nhìn đầu tiên trong 1 buổi đi tình nguyện ở ngoại thành. Thu không quá xinh đẹp như các cô gái khác, nhưng ở em có nét duyên ngầm mà tôi yêu đến điên dại. Tìm cớ làm quen và xin số điện thoại, cuối cùng tôi cũng xin Thu cho mình 1 cái hẹn đi chơi khi về thành phố. Từ sau buổi hẹn đó tôi lại càng thấy thích Thu và muốn được chăm sóc em mỗi ngày.
Chuyện trò, tán tỉnh 1 thời gian thì Thu nhận lời làm bạn gái tôi. Em ngoan hiền đến nỗi tôi chỉ sợ trong quá trình yêu mình có làm gì không phải khiến em tổn thương và buồn thôi. Yêu Thu, tôi dành tất cả những gì tốt đẹp cho em. Vì với tôi được nhìn thấy Thu cười mỗi ngày là niềm hạnh phúc bất tận. Cứ thế tình yêu của Thu lớn dần theo năm tháng mà không hề có trục trặc gì xảy ra.
Yêu được gần năm, tôi chính thức cầu hôn em và may mắn được Thu nhận lời. Ngày cưới, Thu xinh đẹp trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi và đẹp đến mê mị. Cầm tay Thu và trao cho em chiếc nhẫn cưới, tôi thấy hạnh phúc và phải có trách nhiệm làm em sung sướng cả đời. Thế nhưng trong giây phút thiêng liêng ấy, Thu lại khóc nức nở trước bao người khiến tôi bối rối vô cùng. Dỗ mãi em cũng nín và cười trở lại, Thu bảo em xúc động quá nên vậy.
Có lẽ tôi đã may mắn khi cưới được cô vợ ngoan hiền và biết điều như Thu (ảnh minh họa)
Khép lại 1 ngày cưới tràn ngập hạnh phúc tôi đưa Thu về phòng nghỉ ngơi. Nhưng vừa thay đồ xong em đã xuống nhà dọn dẹp cùng mọi người khiến tôi vừa thương và yêu em hơn. Có lẽ tôi đã may mắn khi cưới được cô vợ ngoan hiền và biết điều như Thu.
Đêm tân hôn mong chờ cuối cùng cũng đã đến, tôi vội vào nhà tắm xịt cho mình chút nước hoa để thêm sức hấp dẫn. Nhưng vừa xịt xong bỗng dưng đèn điện tắt, tôi vội chạy ra phòng ngủ xem thế nào thì Thu kêu mất điện. Đấy, đêm tân hôn mất điện thì có nhọ không cơ chứ? Thế là tôi lại không được ngắm trọn vẹn body của cô vợ mình rồi.
Vào ôm vợ và bắt đầu tân hôn, tôi nhẹ nhàng giúp vợ cởi bộ quần áo ngủ kín đáo ra và tận hưởng giây phút tuyệt vời này. Được âu yếm vợ, được vuốt ve vợ như thế này tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Nếu sau đêm nay mà vợ dính bầu luôn thì chẳng còn gì tuyệt vời hơn.
Tân hôn xong, tôi dậy đi vệ sinh để vợ nằm giường nghỉ ngơi. Nhưng khổ tôi là dân cận thị lên trời tối chả nhìn thấy gì cả nên phải cầm theo điện thoại để soi đèn. Nhưng vừa giơ điện thoại lên hướng ổ điện, tôi giật mình thấy cầu dao bị gắt. Vội bật cầu dao lên thì điện sáng choáng, hóa ra không phải mất điện mà do ai đó gắt cầu dao đi thế này mới chết.
Điện sáng, tôi hí hửng chạy tới bên vợ để kiểm tra xem giọt máu trinh ấy như thế nào. Nhưng không, nhòm hết các góc cạnh của tấm ga giường trắng trơn vẫn không có vết máu nào. Tôi nghiêm mặt nhìn vợ với ánh mắt khó hiểu và thất vọng.
Vợ tôi co ro, sợ hãi ôm chặt gối rồi bật khóc (ảnh minh họa)
Vợ tôi co ro, sợ hãi ôm chặt gối rồi bật khóc nhìn tôi như muốn van nài điều gì đó. Tôi đặt tay lên vai vợ cố giữ bình tĩnh hỏi.
- Chuyện này là sao vậy em? Chúng ta chưa từng quan hệ và em cũng chưa từng yêu ai ngoài anh, sao em lại mất trinh cơ chứ?
- Em... em xin lỗi. Đúng là em chưa yêu ai, nhưng em bị... - Vợ khóc nấc lên không nói được tiếp.
- Em bị làm sao? Anh đang cố giữ bình tĩnh đây, em nói đi không anh sợ mình không kìm chế nổi cơn bực tức nữa.
- Em... em bị bố dượng hãm hiếp. Em... em xin lỗi. Nếu anh không chấp được chuyện này thì em sẽ rời khỏi nơi đây, tất cả lỗi là tại em. Xin anh đừng nói thêm câu nào nữa. Em sợ chuyện này và nó đã ám ảnh em suốt 5 năm qua.
Ôm vợ vào lòng, tôi bật khóc trước những gì cô ấy nói. Em bị bố dượng hãm hiếp năm 19 tuổi ư? Sao cuộc đời em, lại khổ thế này? Cũng vì chuyện này mà em chưa từng yêu anh cho đến khi gặp tôi sao?
Siết chặt vợ vào lòng để em đỡ sợ hãi và ám ảnh về chuyện kia. Tôi khẽ bảo vợ: Mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao đâu em!" Tôi sẽ yêu em và bảo vệ em đến đến hết cuộc đời này. Cuộc đời em đã khổ quá giờ, giờ là lúc tôi cần bảo vệ em, cho em 1 bờ vai vững chắc.
Theo Một thế giới
'Không ăn vụng để cả đời sống với anh chẳng có nổi một mụn con à?' Không thể chịu được tình cảnh này, tôi tra khảo vợ thì cô ấy không những không thấy tội lỗi còn câng câng vênh mặt thách thức như thế. Từ sau khi tôi bị tai nạn thì tôi cũng phát hiện ra mình mất đi khả năng của một thằng đàn ông. Tôi hận cuộc đời này. Đã cho tôi một gia đình...