Cho một người đã xa
Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, anh ta đổ lỗi cho mình tất cả. Trời ơi. Nát tan, vỡ vụn, đau khổ và điên khùng. Trong một phút điên rồ mình đã nghĩ đến cái chết. Bỗng dưng chị nhắn tin, chủ nhật này em sắp xếp thời gian đi sớm, chị đưa mày đi giải quyết cho nhanh cho gọn.
Nhớ ăn uống cẩn thận vào nhé, giữ gìn sức khoẻ, không suy nghĩ nhiều. Làm sớm cho đỡ khổ mình, đỡ hại sức khoẻ. Em ko thể gây thêm tội ác, em hiểu ko? Em sẽ cho con được gì, không có bố, nó sẽ lớn lên trong sự thiếu hụt và lệch lạc. Mà người đó có đáng để em phải như thế ko? Anh nhắn tin bảo tôi phải biết cách chịu đựng. Em gặp người không tốt để em nhận ra trên cuộc đời này, đâu phải chỉ có màu hồng như em nghĩ. Bài học này hơi đau nhưng nó giúp e mạnh mẽ hơn. Hãy tự tin bước tiếp em nhé, có chuyện gì hãy alo cho anh. Nó cảm ơn anh! Cảm ơn người đã không bỏ rơi nó khi nó không đủ tự tin để bước đi, khi nó cảm thấy mình dường như gục ngã. Nó không nghĩ gì, hôm qua nó vẫn ảo tưởng về cs này lắm, nhưng nghe sự gào thét của anh ta trong điện thoại nó thấy mình vỡ vụn. Nó đổ lỗi do công việc, do áp lực cuộc sống nhưng mà.. không thể nào phủ nhận sự tàn nhẫn từ anh ta. Nó làm gì có lỗi? Nó sắp điên mất. Nhưng nó đã quyết định, bỏ đi cái sinh linh nhỏ, dòng máu của anh ta đang tồn tại trong nó. Nó ân hận vì đã đánh mất sự sống của một đứa nhỏ nhưng nó ko đủ tự tin để sinh ra, để nuôi và để bị ám ảnh bởi sự tàn nhẫn anh ta dành cho nó. Xin lỗi, không biết gọi sinh linh đó là gì nữa. Nó ân hận vì nó đã ngu dại, nó ân hận vì nó không thể để cho một con người có thể ra đời. Nó không biết nó đúng hay sai nhưng nó phải làm thế!
Chủ nhật này chị sẽ đưa nó đi, tủi hổ và nhục nhã. Nhưng nó sẽ bước tiếp, trong lòng không thù hận. Nó không sai điều gì cả. Nó không nói với ai là nó có, kể cả em, nó bảo với em là chị không sao, em yên tâm và đừng nói điều gì linh tinh nữa. Đừng lo cho chị mà làm hỏng hp của người khác em à. Nhưng em không đồng ý, nó bảo chị không được tốt quá, chị tốt mà chị không nhận lại được gì, từ xưa chị toàn bị oan uổng, toàn bị mang tiếng thay người khác. Uh cuộc đời là vậy, biết làm thế nào hả em. Bỏ qua. Chủ nhật, sau chủ nhật này nó sẽ sống khác, phải sống tốt hơn và thận trọng hơn về cuộc sống. Và nó mong cho anh ta được hạnh phúc như mong đợi. Đừng tàn nhẫn cướp đi sự tự tin và cuộc sống của bất kỳ cô gái nào nữa. Đừng để thêm một giọt máu rơi vãi của anh ta không được sống trên cuộc đời này. Nó hận! Nhưng nó không thù oán. Thanh thản hơn là không thù oán ai cả. Nó nghĩ vậy. Mông lung không nghĩ thêm được điều gì cả.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho một người đã xa
Anh, tự dưng em muốn bắt đầu bằng từ Anh viết hoa. Vâng, có lẽ mãi đến bây giờ em cũng chưa xua đuổi được hình bóng của anh ra khỏi ký ức em khi mà cả anh và em mỗi người đã có một gia đình riêng.
Thời gian, công việc, cuộc sống, có bao điều chất chồng lên đôi vai của mỗi người, em lại tạm để cho lòng mình lắng xuống. Ừ, mà cũng chỉ lắng xuống thôi anh à. Một ngày nào đó như hôm nay chẳng hạn, thời tiết Sài gòn cũng đủ lạnh làm cho em nao lòng và em cũng phải chiều theo ý muốn của con tim em. Ngược thời gian để tìm lại cảm xúc của thời tuổi trẻ, thời chỉ biết thích nhìn trộm và đêm về mơ tưởng, một lúc được đứng cạnh nhau thôi thì đã thấy tim mình thổn thức để rồi mỗi chiều lặng lẽ đạp xe lòng vòng tìm hình bóng ai.
Chiều vừa tắt, phượng còn rực màu đỏ thắm, bằng lăng tím đến nao lòng, đó là những buổi chiều cuối cùng của một thời áo trắng. Em như nghiêng mình để lắng nghe chiều xuống dần cùng với những vòng xe qua những con đường nho nhỏ, yên bình. Lúc đó, em ước gì mình có thể níu giữ được thời gian, ước gì em vẫn là tuổi 18. Nhưng hình như em chưa kịp chia tay với tuổi 18 thì nó đã vuột qua tự bao giờ. Có quá nhiều thay đổi và một ngày nào đó em biết mình đã lững thững những buớc chân xa nhà đầu tiên với đất Sài gòn này. Em đi, mang theo cả hình bóng anh vào giảng đường.
Chẳng còn một người bạn trai nào có thể đánh động được trái tim em. Và có một ngày không như mọi ngày đó là em nhận được thư anh. Em đã khóc. Sâu thẳm trong tim, em rất yếu đuối nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với anh, với những con chữ nắn nót cho anh, em bao giờ cũng mạnh mẽ đến lạnh lùng. Ừ, có lẽ vậy mới đúng là em chăng? Tình yêu dành cho anh ngày càng lớn nhưng hình như em chưa bao giờ dám biểu hiện ra bên ngòai. Em vẫn mãi đuổi theo trò chơi cút bắt tình yêu... Ngày em theo chồng không chủ đích, em vẫn mang theo hình bóng anh trong đời sống vợ chồng. Gặp lại anh, vẫn cười tỏ ra hạnh phúc. Ngày anh cưới vợ, em đau khôn nguôi... Bây giờ em vẫn là em của bao nhiêu năm về trước, vẫn lắng nghe từng bước đi của anh bên cạnh vợ con anh, vẫn buồn, vẫn vui theo từng khúc ngoặt của cuộc đời anh nhưng em khác trước đã dám cho anh biết rằng em đã từng yêu anh biết bao nhiêu. Và anh biết không, càng ngày em càng hiểu cái giá của trò chơi cút bắt tình yêu ngày ấy: café không có anh rất đắng và có lẽ đắng như cuộc đời còn lại của em.
Theo Ngôi Sao
Trái tim anh đã không còn chỗ dành cho em Anh ơi! khi em viết lên những dòng tâm sự này , em cũng không biết em đang cần gì cho chính bản thân em nữa. Chỉ biết rằng em nhớ anh rất nhiều, và em cũng khóc rất nhiều ,em khóc vì đã đến lúc em phải quyết đinh tất cả để anh được về bên người, về nơi yên bình nhất...