Cho em mượn vai anh, dựa đủ rồi, em hứa sẽ trả lại…
Không cần anh phải yêu em, cũng không cần anh phải thương hại… chỉ cần anh im lặng, cho em mượn bờ vai, dựa đủ rồi, em hứa sẽ trả lại…
Tình yêu giống như hai người đứng đối diện, nếu một người cứ cố chạy lại gần, còn người kia không ngừng lùi bước thì mãi mãi chẳng bao giờ tìm đến được với nhau. Cuộc tình của em y chang thế. Dù em có cố gắng chạy nhanh đến mấy em cũng không bao giờ đuổi kịp được anh. Cuộc chạy trốn của con tim nhanh đến mức em chỉ nhắm mắt vào thôi anh đã ở tận nơi nào…
Anh không yêu em! Đó là sự thật. Sự thật dù cay đắng đến nhường nào cũng vẫn phải học cách chấp nhận mà thôi. Anh chưa thuộc về ai nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ yêu em. Nếu trên đời này người ta yêu nhau chỉ vì hiện tại chưa yêu ai khác thì tình yêu đó đâu có ý nghĩa gì phải không anh? Nó chẳng qua là bèo nước gặp nhau. Nó là một dạng của sự cô đơn cần được lấp đầy. Mà khi nó đầy rồi, người ta sẽ bỏ quên thứ làm con tim mình lành lại… Anh rồi sẽ quên em, sẽ ngừng đón nhận em… Đấy là lí do anh từ chối tình cảm của em. Đơn giản, vì em không làm anh thổn thức và rung động.
Chưa có người con gái nào ẩn sâu trong lòng anh, chưa có bóng hình nào khiến anh nhung nhớ… Em đã từng nghĩ đó là cơ hội cho mình. Nhưng không… Anh chưa yêu ai không có nghĩa là anh sẽ yêu em.
Anh chưa thuộc về ai nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ yêu em. (Ảnh minh họa)
Em hụt hẫng, em đau khổ và mệt nhoài khi đón nhận sự thất bại ê chề đó. Giá như anh là của một ai khác. Giá như em biết đối thủ của mình là ai em sẽ không thất vọng về bản thân mình đến như vậy. Còn ở đây, em thua, em không có một lối nhỏ nào để trú ngụ trong con tim anh vì anh không yêu em. Anh không tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn cùng em.
Video đang HOT
Em đọc được trong mắt anh sự áy náy và cảm giác tội lỗi. Anh biết, việc con tim anh không thể nào chấp nhận em sẽ làm tổn thương một cô gái yếu đuối như em. Nhưng anh sợ. Anh sợ cố gắng yêu em sẽ làm em đau khổ. Trên đời này, cố làm bất cứ điều gì cũng là một khó khăn với người thực hiện. Nhưng có lẽ khổ nhất là phải cố yêu một người mà con tim mình hoàn toàn không rung động. Điều đó không chỉ mang tới nỗi khổ cho anh mà còn cho chính cô gái yêu anh.
Anh nói với em rằng không đáng để em phải đau khổ nhiều đến vậy khi anh không đáp trả tình yêu. Em chỉ nên đau vì một người đàn ông nào đó yêu em thật lòng. Anh động viên em, em là một cô gái tốt. Anh không yêu em không có nghĩa là em thất bại hay em không đáng được yêu mà chỉ là anh không có diễm phúc được có em trong đời. Anh tìm mọi cách để em chấp nhận thực tế là: “Anh không yêu em!” một cách nhẹ nhàng nhất…
Thực ra thì… em biết chứ. Em đủ cao ngạo để biết rằng cái giá của mình là như thế nào. Em đủ tự tin để hiểu em là cô gái ra sao. Em sẽ không ngừng yêu thương chỉ vì em không được anh đón nhận. Chỉ là lúc này, con tim em không ngừng đập vì anh. Nó bùng cháy lên dữ dội vì một người không yêu mình. Em thấy mình đau anh ạ! Có lẽ trái tim em cần thời gian để chấp nhận thực tế là cuộc đời đôi khi vẫn thế. Không phải điều gì ta muốn cũng được, đặc biệt khi đó là Tình yêu.
Trái tim em đang rỉ máu. Nó bị thương và cần thời gian lành lại. Hãy cứ bên em như những ngày đã qua, cứ nhẹ nhàng và là chính con người anh như thế nhé. Anh không cần phải thương hại em, cũng không cần phải thấy mình có lỗi. Chúng ta không ai có lỗi chỉ vì mình không yêu lại một người yêu mình. Điều em cần chỉ đơn giản là, cho em mượn bờ vai anh một chút nhé. Để em dựa vào, để em tự làm lành trái tim mình… Rồi một mai, em sẽ tự tin đứng dậy, trả lại cho anh bờ vai ấm áp đó. Em sẽ chào anh, sẽ mỉm cười và đi tìm một bờ vai cho em nương tựa suốt đời. Em sẽ trả lại bờ vai của anh cho một người con gái khác, người con gái nào đó thuộc về anh!
Theo VNE
Làm sao có thể nói quên là quên được?
Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ...
Không biết tại sao tôi cứ bị ám ảnh mãi khi nhìn thấy cảnh Tuấn ngồi gục đầu bên giường bệnh của mẹ. Không biết anh đang nghĩ gì mà không hề hay biết tôi đã đứng ở cửa phòng rất lâu...
"Nếu con không nghe lời, mẹ chết cho con coi". Cứ tưởng câu nói ấy chỉ là một lời đe dọa suông, nào ngờ bà đã làm thật. Tôi bàng hoàng khi nhận tin báo, mẹ anh đã uống thuốc ngủ quá liều, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Mẹ Tuấn không ghét bỏ gì tôi nhưng bà đã hứa làm sui với một người bạn thân. Bà nói là người lớn thì không thể nuốt lời. "Con Vân đã chờ thằng Tuấn bao nhiêu năm qua, không thể để lỡ làng đời con gái của người ta"- bà nói với tôi như vậy và khuyên tôi hãy quên con trai bà đi.
Khi tôi nói với Tuấn điều này, anh nhăn mặt: "Anh lớn rồi chớ đâu phải con nít". Sau lần đó, chẳng thấy Tuấn đá động gì đến chuyện ấy nữa. Tuy nhiên, anh không rủ tôi đến nhà chơi như trước. Tôi có hỏi thì anh gạt đi với câu nói quen thuộc: "Anh lớn rồi...".
Cho đến một ngày, anh đột ngột bảo mẹ anh muốn gặp tôi. Vừa hồi hộp, vừa lo sợ, tôi đến gặp bà. Đón tôi vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày, bà nói: "Bác sắp cưới vợ cho thằng Tuấn. Cháu lựa lời khuyên nó đừng có ngang ngạnh, bướng bỉnh nữa. Nó mà cãi lời, bác sẽ chết cho tụi bây coi". Tôi điếng hồn. Tia hi vọng cuối cùng của tôi trước buổi gặp mặt đã tắt ngấm.
Tuy vậy, tôi cũng cố vớt vát: "Thật lòng là cháu không làm được chuyện đó. Bác cũng biết là chúng cháu rất yêu nhau... Cháu nghĩ, bác cũng đã từng yêu nên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng cháu. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu liệu có bền vững được hay không? Xin bác hãy thương chúng cháu...".
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi tôi bật khóc. Tôi biết Tuấn rất yêu tôi. Anh đã đưa tôi đến gặp cô gái kia và nói thẳng với cô ta rằng anh chỉ yêu duy nhất một mình tôi. Hôm đó, anh đã xin lỗi và mong Thu Vân cùng gia đình hãy quên lời hứa lúc trà dư, tửu hậu của người lớn. Anh bảo sẽ tự định đoạt tình yêu, hạnh phúc của mình chứ không để bất cứ ai xếp đặt...
Tôi cứ tưởng sau buổi gặp ấy, Thu Vân sẽ chủ động rút lui, không ngờ mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Cô và gia đình càng hối thúc mẹ Tuấn xúc tiến chuyện cưới xin. Kết quả là sau một trận gây gổ giữa hai mẹ con, mẹ anh đã uống thuốc ngủ tự tử...
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định vào bệnh viện thăm bà. Tuy nhiên, khi vào đến nơi, nhìn thấy cảnh bà nằm thiêm thiếp trên giường, còn anh ngồi gục đầu bên cạnh, tôi lại chạnh lòng. Họ chỉ có hai mẹ con... Nếu chẳng may bà có mệnh hệ nào thì liệu anh có thanh thản để sống với tình yêu của tôi hay không?
"Chiều nay em đã vào bệnh viện nhưng em không đủ dũng cảm để gặp mẹ. Anh hãy chăm sóc mẹ thật tốt và đừng làm điều gì khiến mẹ buồn lòng". Tôi nhắn cho Tuấn như vậy rồi tắt máy.
Tôi quyết định sẽ rút lui để anh tròn chữ hiếu. Thế nhưng chỉ tắt điện thoại được một đêm rồi tôi lại phải mở máy vì tôi không thể chịu đựng được nỗi nhớ anh đang cào xé trong lòng. Anh nhắn lại cho tôi: "Em giữ sức khỏe, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Yêu em nhiều". Tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh mà chảy nước mắt.
Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ chia cắt tình cảm của mẹ con anh. Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình mà không làm tổn thương những người chung quanh?
Theo VNE
Bố mẹ chồng sắp cưới bắt kiểm tra trinh tiết tôi ngay tại chỗ Hùng - Người yêu em quê ở Hải Dương. Anh hơn em 3 tuổi, hiện đang làm kế toán cho một công ty xây dựng. Em và anh ấy quen biết và yêu nhau do ở cùng dãy phòng trọ. Về tính cách, quan điểm sống chúng em khá hợp nhau. Hùng là người đàn ông chín chắn. Anh ấy rất chiều chuộng...