Cho em một chút bình yên
Em đã vì anh, cho anh bằng tất cả những yêu thương em có được!
Anh à! Em đang cháy hết mình để yêu anh, dù không phải như cách anh mong muốn nhận nhưng anh biết đấy, em đã vì anh, cho anh bằng tất cả những yêu thương em có được!
Anh à, gần em hơn chút nữa để anh cảm nhận được hết những đớn đau xưa, cái mất mát mà em từng chịu đựng. Anh sẽ thấy thương em lắm đấy!
Anh à! Lại gần em thêm chút nữa, để anh chạm vào em, vào nỗi bất hạnh, cô đơn mà em đang đong bằng nước mắt. Anh sẽ thấy sự hi sinh của em có đáng được yêu thương?
Anh à! Em đang cháy hết mình, để yêu anh, dù không phải như cách anh mong muốn nhận nhưng anh biết đấy, em đã vì anh, cho anh bằng tất cả những yêu thương em có được!
Anh à, cho em được gần anh, vòng tay ôm anh nhé? Anh có hiểu không? Em mong muốn được như anh, hiểu người đàn ông như anh đang nghĩ… Cho em được là anh một lần thôi, để em biết: nếu là anh, anh sẽ yêu em như thế nào, anh nhỉ! Nếu cả khi anh nói buông tay, nói chúc em hạnh phúc nhưng thực lòng em vẫn muốn biết cảm giác của anh, của cái phũ phàng khi gieo sự thật đau lòng cho người khác!
Anh có thể trách em, giận em, nói em thật độc ác, gán cho em tội vô tâm, tội bắt người khác phải chịu đựng thay cái mất mát đắng cay của mình. Anh có thể khuyên em làm lại từ đầu, để lại đằng sau dĩ vãng buồn, anh sẽ giúp em, yêu thương em, sẽ bù đắp cho em và làm cho em hạnh phúc.
Nhưng thôi anh ạ! Hãy để cho em quyền chủ động, đến rồi đi, bất ngờ không báo trước. Em muốn vậy, thật đấy! Em muốn mang cảm giác bị bỏ rơi cho người khác, cho những người đàn ông thành đạt, vô tình. Đúng, em rất ác khi làm thế, nhưng chẳng gọi là trả thù đâu, mà em muốn cho những gã đàn ông kia hiểu nỗi đau của người phụ nữ, đã vì họ hi sinh tất cả. Vậy mà những chắt chiu yêu thương chẳng được bù đắp, thay vì hạnh phúc, người phụ nữ tự mang bi kịch cho mình. Trớ trêu thay vì yêu chồng mà nên nỗi bất hạnh!
Hãy để cho em quyền chủ động, đến rồi đi, bất ngờ không báo trước.
Video đang HOT
Bởi vậy, khi em níu kéo, em muốn kể anh nghe về sự cao cả trong em, về tình yêu bao la, về cái lặng lẽ đi theo nhau, về sự chăm chút, lo toan… rất đảm đang vẹn toàn của một người phụ nữ. Vậy mà, đàn ông các anh, sao vô tâm, dửng dưng lạnh nhạt, gạt tay em ra, để em ngã chứ?
Anh à! Sao anh lại thế? Đừng giận em nữa, đừng ghét em nữa nghe anh!
Giả sử, anh yêu em, anh cũng say mê, cũng hứa hẹn như người đó… rồi lại đẩy em vào bất hạnh, em sẽ lại một mình và cảm thấy cuộc sống như thiếu đi một nửa.
Anh à… nếu anh là thế!
Em sẽ sống cho em, sẽ ích kỉ hơn, em sẽ tự thưởng cho mình sự chiến thắng, sẽ nhìn kẻ lụy tình mà vẫn chẳng mảy may xúc động. Em sẽ không đau đâu, em để con tim mình hóa đá, vô cảm trước anh, trước sự chân thành, trước những câu yêu thương, những minh chứng tình yêu thật tầm thường với em vẫn không chút giá trị.
Em mặc kệ, em để cho anh đau, nhưng anh sẽ không khóc chứ? Anh là đàn ông mà, anh thử kìm nén như em đi, anh sẽ hiểu cái chua xót, mặn chát ở trong lòng, anh sẽ chẳng còn là gì nữa? Lúc đó anh hụt hẫng hay bâng khuâng, nhớ và vẫn chờ em trở lại chứ? Hay anh chỉ ở đó, dõi theo em, cao thượng cầu mong em hạnh phúc?
Anh à, anh cứ sống như xưa, nếu anh nghĩ mình không sai. Anh cứ làm cái điều mình muốn nhé và anh thử không nhớ đến em, nghĩ về em… cũng đừng hi sinh cho em nữa thì có lẽ anh sẽ vui hơn đấy. Anh cũng đừng kể cho ai nghe nhé vì anh sẽ bị tổn thương hơn khi nhận sự cảm thông chia sẻ không thật lòng của những người dưng.
Anh à! Sao anh thật ngốc, khi em đã quay lưng, em bội bạc, coi anh như quán trọ, còn em chỉ là khách qua đường. Như anh biết đấy, có giữ, em cũng chẳng ở lại đâu, vì em đang sống, đang hy vọng về tương lai khác… Vậy nên, trong lòng em không còn cái quán cũ ven đường không còn anh là ông chủ ngự trị trái tim em.
Sao em phải ở lại quán trọ nghèo nàn? Sao em lại chỉ cần ở anh hơi ấm của sự thủy chung lãng mạn? Sao em lại nợ anh? Phải chăng tình yêu chỉ là những ô cửa sổ và nếu không có nó, ngôi nhà sẽ chìm trong bóng tối?
Sao em lại chỉ cần ở anh hơi ấm của sự thủy chung lãng mạn?
Sao em phải dừng lại bên anh chỉ vì nợ một chữ ân tình, khi em hết yêu… đừng bắt em trao gửi cảm xúc của mình cho anh giữ.
Sao em không được tự do, được làm điều mình thích? Anh biết em rất đỏng đảnh, yêu kiều, em tham vọng, em tự tin, em thấy mình xứng đáng hơn hiện tại… vậy thì, nếu yêu em, nếu anh nói sẽ làm cho em tất cả thì anh hãy buông tay, cho em kiếm tìm hạnh phúc mới, cũng là để anh lựa chọn cho mình một tình yêu đúng nghĩa. Lúc đó, anh sẽ không nhớ em, không đau vì kẻ phản bội mà anh sẽ nhận ra rằng: em còn quan trọng với anh không? Anh cũng sẽ hiểu được hơn nữa về tình yêu, về sự vĩnh cử, nhưng với riêng một ai… không phải là mãi mãi anh nhé!
Thật vui anh nhỉ? Mình cứ xoay nhau, đặt mình vào đối phương mà nghĩ. Cuối cùng anh biết không, chúng ta cùng mất mát, cùng đau khổ. Vậy từ bây giờ, em sẽ chẳng trở lại sống như xưa, anh cũng đừng nhìn em như thế, em chưa cần anh đâu, cần như người yêu, vì anh hiểu đấy… Em không thể chịu đựng khi người ta nói yêu rồi chính bị người ta phản bội. Em không thể lại đau khi vết thương cũ vẫn chưa lành… Càng không thể yêu anh, bắt anh chịu đựng thay em… đau tấy lên từ chính vết thương đó.
Hãy cho em một chút bình yên, đừng yêu em, anh nhé!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cô bạn mồ côi nhà nghèo khó theo học ĐH
Mất mẹ từ năm lên bốn, bốn chị em Loan dường như mất hết niềm tin trong cuộc sống. Một thời gian sau, người cha cũng qua đời trong một tai nạn lao động. Bốn chị em nghẹn ngào vì nỗi mất mát quá lớn.
Chúng tớ tìm về nhà bạn Trịnh Thị Loan, thôn Duyên Hy, xã Định Hưng, huyện Yên Định (Thanh Hóa). Trong căn nhà đơn sơ tuềnh toàng, chị em Loan nương tựa vào nhau mà sống. Tài sản đáng giá nhất là chiếc tivi ông bà ngoại cho mượn để thỉnh thoảng hai chị em giải trí.
Nỗi bất hạnh của bốn chị em gái
Xuất thân trong một gia đình nông dân nghèo,chú Trịnh Văn Đăng lập gia đình với cô Bùi Thị Tài và sinh được bốn người con gái. Cuộc sống của gia đình đang êm ấm và hạnh phúc thì vào một ngày mùa hè năm 1996, nỗi bất hạnh bỗng đổ ập xuống gia đình Loan. Nghe tin mẹ bị sét đánh, bốn chị em Loan không tin nên chạy ra đồng xem thì thấy mẹ nằm gục ra đồng bên người cha đang kêu gào thảm thiết.
Nhờ bà con thân thích động viên, an ủi bố con, chị em Loan nương tựa vào nhau và bắt đầu lại cuộc sống. Bốn chị em Loan buổi sáng đi đi học, buổi còn lại giúp đỡ bố làm đồng và dọn dẹp nhà cửa.
Tháng 5/2008 trong một lần kéo xe mạ ra đồng cấy, chú Đăng đã bị tai nạn. Thời gian sau, các vết thương đã tụ máu quá lâu, gây sốt cao. Nhưng rồi chú Đăng đã qua đời khi đang trên đường đi cấp cứu.
Con đường đến với giảng đường đại học
Khi bố mẹ còn sống, bốn chị em Loan luôn tự hào về gia đình. Nghèo nhưng cuộc sống luôn tràn ngập tình yêu thương của ông bà, cha mẹ và người thân. Từ ngày bố mất, cuộc sống của chị em Loan vốn đã khó khăn vất vả lại càng éo le hơn. Cả 4 chị em suy sụp tình thần và trở thành những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Bốn chị em Loan chỉ còn biết trông cậy, nương tựa vào ông ngoại năm nay gần 70 tuổi.
Trong bốn chị em gái, Loan là người sáng dạ hơn cả. Thiếu thốn về vật chất, thiệt thòi về tình cảm, ý thức được nỗi đau và sự mất mát quá lớn nên trong học tập Loan luôn cố gắng để không thua kém các bạn trong lớp.
Suốt 12 năm học, Loan đều là học sinh tiên tiến, học sinh giỏi. Trong lớp Loan là một học sinh chăm ngoan và năng động trong các phong trào, hoạt động ngoại khóa. Năm 2009 bạn ấy được nhận học bổng của hội khuyến học huyện Yên Định dành cho học sinh nghèo vượt khó.
Suốt những năm theo học, chưa năm nào Loan có tiền mua đủ sách giáo khoa để học, mỗi lần cần bạn ấy phải mượn của các bạn đọc vội vàng rồi trả ngay. Loan tranh thủ học mọi lúc, mọi nơi, ngay cả khi nấu cơm cũng cố gắng học bài. Nhiều lần phải từ chối các hoạt động của lớp, trường hay cuộc đi chơi của bạn bè vì không có tiền đóng góp. Niềm vui được khoác bộ áo mới đến trường với Loan thật ít ỏi.
Về nhà, Loan là người chị rất thương em và chăm lo cho em. Cuộc sống mồ côi, khó khăn đủ đường nên Loan chỉ nghĩ đến việc bỏ học đi làm thêm để kiếm tiền nuôi em ăn học. Nhưng nhờ có ông bà động viên, an ủi nên em mới tiếp tục đi học.
Vượt qua mọi thiếu thốn về vật chất và tinh thần. Không phụ lòng mong mỏi của ông bà và em gái, Loan thi và đậu vào trường đại học Nông nghiệp I Hà Nội với 18 điểm.
Hiện tại, em gái Loan đang học lớp 10 và hai chị em đang trông cậy tất cả vào ông bà ngoại. Ngoài thời gian dành cho học hành, Loan lại giúp anh chị gặt mùa, giúp ông bà nấu cơm. Thỉnh thoảng đi cấy thuê kiếm tiền đóng học phó cho em. Niềm vui đậu đại học chưa nguôi thì nỗi lo lại đến.
Loan nghẹn ngào: "Sau khi bố mẹ mất mình rất buồn. Hai chị giờ đã đi lấy chồng, ông bà tuổi đã cao. Nghĩ đến kinh tế gia đình, đến em gái mà mình không muốn đi học nữa, Loan muốn dành thời gian đó đi kiếm tiền nuôi ông bà, em gái ăn học. Lúc nào có điều kiện mình sẽ đi học lại".
Theo Dân trí
Sự cô độc đớn đau của My 'sói' Tôi muốn được gọi My "sói" là em, như danh xưng thường tình của người lớn với một cô bé 14 tuổi. Em đã trở thành một nhân vật "hot" trên các diễn đàn cả tuần nay và có thể nhiều tuần sau nữa. Hai blog của em và của "chồng" em đã có vô số khách ghé thăm, mà cứ đọc những...