Cho em gần anh mùa đông này nữa thôi
Cho tim em mềm yếu chút nữa trong phút giây này được không? Để không phải cứ gồng mình tỏ ra là mình mạnh mẽ.
Để không phải cố cười, cố vui, cố giấu những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong. Để sống thật với cảm xúc của chính mình, để thôi phải nhủ lòng mình giấu đi những yêu thương vốn có.
“Xin hãy ôm em thêm một lúc nữa. Em biết khoảnh khắc này không thể là mãi mãi. Vì thế đêm nay hãy ôm em thật chặt, trước khi bình minh mang anh đi thật xa”.
Lời bài hát khiến cho tôi thổn thức cõi lòng. Bạn thân mến! Khi yêu, ai cũng mong được ở bên người ấy. Chỉ một mong ước bình dị như vậy thôi cũng là mơ của biết bao người. Bởi chẳng phải tình yêu nào cũng khiến người ta được ở cạnh nhau. Mở đầu chương trình tuần này, mời bạn lắng nghe lá thư được gửi đến từ tác giả Hương Giang với tựa đề:
Cho em gần anh thêm chút nữa (Hương Giang)
Cho em gần anh thêm chút nữa! Ngày mai thôi đã phải xa rồi.
Ngày mai em sẽ đi, tìm đến những chân trời mới, hy vọng mới còn anh tìm vui trên chính mảnh đất đầy kỉ niệm này. Ngày mai chúng ta sẽ sống một cuộc đời thật khác chẳng thể nào tìm được chút bóng hình nào của nhau trong những buồn vui thường ngày. Chẳng còn có thể hít thở chung một bầu không khí, cùng chung một thành phố, ngồi cùng một góc quán quen hay đi qua một con phố cũ. Tất cả chỉ còn trong hồi ức, tất cả được khóa chặt trong một góc tim, rồi chỉ còn lại là từng mảnh tửng mảnh kí ức vụn vặt đến một ngày chẳng thể nào tìm được nữa.
Ngày mai anh sẽ chẳng vì chút yếu lòng mà giữ em lại, em cũng sẽ chẳng vì chút xúc động nhất thời mà chùn chân đứng lại. Đôi khi người ta phải đứng giữa những lựa chọn thứ mình thích hay điều mình cần, chọn hạnh phúc của mình hay tương lai của người ấy.
Rồi tất cả những vui buồn của ngày tháng cũ cũng hóa thành một giấc mộng đẹp. Thì xin kéo dài thêm chút nữa được không? Để giấc mơ này không vội vàng tan biến mất, để tự ru lòng thêm chút nữa bằng những tháng ngày đã từng gọi là hạnh phúc.
Cho em nắm tay anh thêm chút nữa được không? Đôi bàn tay anh đầy những vết chai sạn theo tháng năm, nắm gọn tay em trong những ngày mùa đông buốt giá. Đôi bàn tay dắt em ngang qua những cơn mưa ngày hè oi ả, rồi cùng đón lấy những chiếc lá vàng bay khắp phố trong những ngày thu nắng vàng rộn rã. “Nắm tay em đừng để em đi” dù cho tim em đã từng thét gào vạn lần như thế nhưng có những đôi bàn tay nắm được nhưng chẳng có cách nào giữ được.
Cho em ôm anh thêm chút nữa được không? Để tim em lưu lại chút bóng hình của anh trong phút giây gần gũi nhất. Để tháng năm trôi dù có phai nhạt đi mọi thứ trên dòng chảy của nó thì hơi ấm của khoảnh khắc này cũng đủ sưởi lòng mỗi khi khắc khoải nhớ về. Để em ghi nhớ nhịp đập trong trái tim nhau, để hai trái tim gần nhau thêm chút nữa.
Cho em hôn anh thêm chút nữa được không? Để cho kí ức lưu lại dài thêm một chút vị dù là ngọt ngào hay đắng đót nơi đầu môi của phút này. Để cho em biết đã từng có thứ hạnh phúc như thế, đã từng có những đắm say như thế. Dù cho sót lại chỉ là những vệt sẹo hằn dài nơi con dốc thời gian. Vì “Yêu là như thế dù sai thế nào. Vẫn cứ yêu thôi và yêu đến khi tàn hơi”.
Cho tim em mềm yếu chút nữa trong phút giây này được không? Để không phải cứ gồng mình tỏ ra là mình mạnh mẽ. Để không phải cố cười, cố vui, cố giấu những giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong. Để sống thật với cảm xúc của chính mình, để thôi phải nhủ lòng mình giấu đi những yêu thương vốn có.
Em đã biết thế nào là cảm giác bình yên, là ngồi cùng một người hàng giờ một chỗ mà không biết chán, là chỉ cần bên nhau thôi cũng đủ hạnh phúc. Nhưng vòng tay thì nhỏ dòng đời lại rộng, em chẳng thể nào giữ lại được chút bình yên này. Chúng mình có duyên có nợ nhưng chỉ ngắn ngủi trong một đoạn đường tình thế thôi. Duyên giữa người với người biết níu biết thắt buộc bằng gì được đây. Chỉ có thể học buông cho gió về với thảo nguyên bao la, cho lá trở về với đất hoàn thành vòng luân hồi khác, cho mỗi người trở về với đúng cuộc sống của mình – không nhau.
Cho em gần anh thêm chút nữa! Một chút nữa thôi, để ngày mai vĩnh viễn xa rời!
Bạn thân mến! Có những người đã ở bên cạnh mình suốt những năm tháng thanh xuân, cùng nhau chia sẻ những vui buồn, vượt qua biết bao gian khó nhưng cuối cùng người nắm tay ta trên đoạn đường còn lại là một người khác. Đó chính là sự sắp đặt của số phận. Tiếp theo chương trình, mời bạn đến với truyện ngắn:
Cho em được bên anh thêm chút nữa (Đặng Thị Cẩm Linh)
Tôi gặp anh trong một ngày mưa bay lất phất của tiết trời cuối thu tại một quán café ven đường. Hôm ấy, trời se se lạnh, tôi vừa nhâm nhi ly capuccino nóng vừa nhìn ngắm cảnh tượng của thành phố qua tấm cửa kính được phun trắng xóa bởi màu nước mưa. Bất chợt, hình bóng anh chạy qua mang theo một dáng vẻ vội vàng, tay anh giữ lấy cái mũ áo quay đầu vào nhìn bên trong, tuy cánh cửa mờ ảo hơi sương, nhưng hình như ánh mắt của anh đã làm tim tôi lệch đi một nhịp.
Anh bước vào quán gọi một tách capuccino, bước đến ngồi cùng bàn với tôi, tôi giật mình làm đổ cả ly nước lọc trên bàn. Tôi cầm lấy cái điện thoại ướt nước:
- Làm sao bây giờ… sao thế này?
- Đó…đó là điện thoại của tôi, không sao đâu.
Tôi tròn mắt:
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi cũng không có tiền, không đền cho anh được. Tôi đi trước nhé!
Tôi cúi đầu chạy ra khỏi quán, trời vẫn còn mưa và lạnh nhưng tôi chẳng cảm nhận được mình đang cứng đờ, lòng tôi đang như tơ vò, run run khó hiểu. Trong đầu chỉ thấy mỗi anh, chỉ thấy con người cao ráo với ánh mắt hút hồn chạy qua một lớp sương mù.
Về đến nhà, tôi vùi dập mình trong chăn, lăn đi lăn lại, chỉ hối hận rằng tại sao không xin số điện thoại của anh, mà có muốn xin cũng chả biết nghĩ được cách nào. 9h tối khi bên ngoài có người kêu, tôi mới rời chiếc giường ấm áp để ra mở cửa, người đang đứng trước mặt tôi là người con trai đang làm tim tôi rung lên từng hồi, anh đưa túi xách cho tôi, cười bảo.
- Cô không thương tiếc gì nó sao?
Phải rồi, sao đầu óc tôi ngày càng lẩm cẩm, mất cái túi xách này thì tiền học, tiền ăn uống tháng này còn đâu. Tôi ngại ngùng ôm lấy cái túi, nhìn đi nhìn lại, sau mới dám è dè ngước mặt lên lí nhí hai từ cảm ơn.
Chuyện của tôi và anh bắt đầu từ đó, chúng tôi càng thân nhau hơn sau khi biết học cùng khoa tuy khác khóa. Tôi bận rộn hơn so với trước đây, thay vì ở nhà ngủ nướng, nghe nhạc mỗi buổi không có tiết thì tôi được anh rước đi chơi, được anh đưa đi làm tình nguyện cùng với đoàn, điều quan trọng không phải là tôi được ra ngoài nhiều hơn mà là tôi được ở bên cạnh anh gần hết cả ngày.
Cứ mỗi lần gặp anh tim tôi lại loạn nhịp không dừng. Nhưng rồi, tình cảm của tôi cũng được anh đón nhận vào cái ngày tôi lét lút nhét thư tình vào cặp anh và bị bắt ngay tại trận. Tôi đỏ mặt, cố giằng lấy thư từ tay anh nhưng rồi anh vẫn đọc được, đọc xong anh cười còn tôi giận tím mặt, mấy ngày không thèm gặp anh, hay nói đúng hơn là tôi không dám gặp. Anh có nhắn tin qua cho tôi hỏi tại sao không gặp, tôi chỉ bâng quơ rằng mình đang giận anh. Anh rủ tôi tham gia Lễ Valentine cho những người đang độc thân, cũng có chút thú vị nên tôi đồng ý. Buổi tối như đúng hẹn, tôi đến quán cafe Cup of Tea, âm nhạc du dương êm ả, đèn nháy lấp lánh đủ màu, toàn người trẻ đông đúc, phải công nhận cực kì hoành tráng. Tôi vừa bước vào trong thì đèn tắt, âm nhạc dừng, không gian im lặng đến ngột ngạt, tôi lần mò bám vào cửa ra vào hỏi.
- Sao tối thế?
Đèn lại bật lên, nhưng so với vừa nãy thì nó có vẻ ấm áp hơn nhiều, tôi sững người, tim nhảy nhót một cách điên cuồng, nước mắt cứ vô thức mà trào ra, hóa ra cái ông tướng rảnh hơi kia là anh, và cái buổi tiệc này cũng là anh thông đồng với lũ bạn tôi.
- Người con gái anh yêu, anh nhất định không cho phép em tỏ tình, có muốn tỏ tình thì cũng phải là anh.
Tôi bật cười, anh cho tôi nhiều sự bất ngờ quá, và tối hôm đó, chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau. Tôi đã thật hạnh phúc và vui vẻ biết nhường nào, sống trong những ngày mãn nguyện của tuổi trẻ, tôi cuồng si vào tình yêu và lạc quan với cuộc đời hơn bao giờ hết, từ ngày đó chưa bao giờ tôi thiếu vắng nụ cười trên môi.
Chúng tôi không hứa hẹn gì nhiều, và cũng chẳng dám hứa hẹn cho một tương lai xa. Yêu nhau nhiều như vậy, sâu nặng như vậy nhưng nhỡ đâu mai này, mỗi người một phương, lời hẹn thề kia ai sẽ là người chịu trách nhiệm, thà không hứa còn hơn để bản thân trở thành một người thất hứa. Nếu là mối tình đầu và cũng chính là mối tình cuối thì phải là quá hoàn hảo, quá tuyệt vời nhưng mà có ai từng đến bên nhau khi chưa qua dăm ba lần vấp ngã, chính bản thân tôi tuy không nói ra nhưng tôi vẫn sợ.
Những cuộc gặp gỡ dần thưa, gọi điện hay nhắn tin cũng ít dần, tôi bận tâm nhưng anh lại không hề để ý, và rồi tôi cũng nhét nỗi lo sợ vào lòng để tiếp tục cười đùa như chưa hề có chuyện xảy ra. Anh cho tôi quá nhiều sự bất ngờ, và điều bất ngờ đáng sợ cuối cùng cũng xảy ra.
Anh và tôi không cãi nhau, không một câu từ biệt anh im lặng rời đi. Điện thoại tắt, Facebook không online, tôi mất liên lạc, một ngày, một tuần, một tháng rồi cả một năm. Tôi khổ sở, vất vả tìm kiếm, tôi đã lo lắng và sợ hãi rất nhiều, chẳng biết anh đi đâu, đang làm gì, và sống ra sao nữa. Tôi mệt mỏi đến rã rời, đau khổ và tự dày vò bản thân, rốt cuộc thì cuối cùng tôi vẫn mất anh mà chẳng biết lý do là gì.
Và rồi, sau khi một năm tròn không biết gì về anh, tôi hiểu sự im lặng đồng nghĩa với việc kết thúc, bởi vì trái tim tôi đã quá đau đớn rồi, những vết sẹo ấy đã dần dần in sâu, cứ tiếp tục như một kẻ đơn phương thế này, tôi không làm được. Xem như là tôi đã có một giấc mơ tuyệt đẹp về anh và đến khi tôi tỉnh lại, tôi vẫn phải là bản thân mình, phải sống cho chính mình.
Hai năm sau đó, tôi tốt nghiệp rồi đi làm. Công việc chiếm hết thời gian của tôi. Vài ba người để ý, quan tâm, cả anh đồng nghiệp khá đặc biệt. Dẫu tôi từ chối đã nhiều lần nhưng vẫn đợi tôi, chẳng biết rằng anh muốn đợi đến khi nào. Dù anh có tốt bao nhiêu, nhưng tôi không muốn ích kỷ coi anh như người yêu mà thực ra chỉ là người thay thế, tôi không hạnh phúc lẽ nào còn kéo theo cả người yêu thương tôi bất hạnh. Tôi thầm cảm ơn anh, cảm ơn vì đã biết cảm thông và thấu hiểu tôi, nhưng tôi cũng chỉ dám coi anh như người anh trai, coi tình cảm của anh như tình anh em thân thiết.
Cuối tuần, và cũng là ngày nghỉ duy nhất, tôi lại đến quán café năm ấy, chắc chỉ là do thói quen không bỏ được, hay một chút trong lòng vẫn mong muốn được gặp lại người xưa, tôi vẫn chọn chỗ ngồi ấy, nơi mà tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Chuẩn bị ra về, nhưng rồi tôi dừng lại, từng giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống má, tim tôi nhói đau. Ai kia, người con trai đã bỏ tôi đi trong im lặng và ai kia nữa, người con gái xinh đẹp đang nắm chặt bàn tay anh, phải chăng cô ấy là lí do để anh quay lưng bước, để anh phũ phàng vứt bỏ lại tôi. Tôi và anh nhìn nhau, ánh mắt không còn vô tư, ngọt ngào như trước nữa, bây giờ tôi chỉ cảm nhận được sự bối rối, bàng hoàng trong đôi đồng tử đen huyền của anh.
Ba năm để anh dễ dàng quên tôi và tay trong tay cùng một người khác, ba năm để kí ức của chúng tôi trôi tuột, ba năm để anh tàn nhẫn trong im lặng mà ra đi, còn tôi đã phải đau khổ bao nhiêu, phải cố gắng đến nhường nào. Nếu anh quay về đây, và nói rằng anh xin lỗi, và nói một câu kết thúc cuộc tình, tôi sẽ mỉm cười tha thứ cho anh vì tôi biết có níu kéo cũng chẳng được gì, nhưng anh làm tôi quá thất vọng, anh cùng người con gái khác xuất hiện trước mặt tôi, phải làm sao để tôi chấp nhận sự thật này.
Tôi cúi đầu, quệt đi nước mắt, tiến lại đứng đối diện anh, chỉ mỉm cười nhìn, không nói gì.
- Chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé!
Tôi gật đầu, đi theo anh ra ngoài, còn cô gái ấy ngoan ngoãn ngồi đợi chúng tôi ở bên trong. Cô ấy thật đẹp, lại còn dịu dàng như thế…
- Em sống tốt không?
- Anh có biết câu hỏi này của anh quá nực cười không?
- Xin lỗi em, anh thật sự rất xin lỗi em, anh không biết nói gì ngoài xin lỗi.
- Anh im lặng ra đi để cuối cùng tóm gọn bằng một câu xin lỗi thôi sao? Tôi không trách anh đâu, tôi chỉ trách bản thân mình đã yêu nhầm người, kết thúc rồi, bình an nhé!
- Trời đang mưa, anh đưa em về!
- Bắt đầu tại quán café trong một cơn mưa phùn vậy thì để nó kết thúc như vậy đi, tôi không muốn!
Tôi bước đi thật nhanh trong cơ mưa phùn lạnh lẽo, nghe tiếng gió, cảm nhận được nước mưa thấm dần vào người, tôi mỉm cười, vì sao tôi phải khóc, phải bận lòng về những thứ vốn chẳng hề quan trọng. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh đã cho tôi một mối tình đầu kết thúc ấn tượng, đã cho tôi cảm giác được sống trong ngọt ngào của thanh xuân, và cho tôi hiểu thêm về cuộc đời quá đỗi bi hài.
Sau ba năm, cuối cùng chúng tôi cũng nói ra câu kết thúc. Sau ngày hôm ấy, tôi nhẹ nhõm hơn, vui vẻ hơn hẳn.
Một ngày, cô ấy hẹn tôi đến quán café cũ, cũng chẳng có lí do gì để gặp nên tôi nói bận rồi từ chối, nhưng cô ấy cứ khăng khăng nên sau cùng tôi cũng nhận lời. Tôi vốn là người rất dễ thương lượng.
- Cô gọi tôi có việc gì không?
Cô ấy tay khuấy khuấy ly café, bặm môi rồi mới nói.
- Cô có thể trở về bên cạnh anh Huy không, anh ấy thật sự rất yêu cô?
- Nếu không còn chuyện gì thì tôi về công ty đây, chào!
Tôi quay người bước đi, được vài bước cô ta mới nói.
- Anh ấy đang nằm viện!
Tim tôi lại nhói lên một cơn đau đớn, nhưng mà việc anh ấy có sống tốt hay không thì liên quan gì tới tôi, chân tôi muốn ở lại, sâu trong đáy lòng tôi muốn chạy đến xem anh thế nào, nhưng lí trí bắt buộc tôi phải mạnh mẽ.
- Liên quan gì tới tôi, chẳng phải cô mới là bạn gái của anh ấy sao?
- Không phải!
Bất giác tôi quay lại, nặng nề bước đến bên cạnh, dường như tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhất là khi biết cô ấy không phải là người yêu của anh, rốt cuộc thì giữa chúng tôi còn có gì chưa rõ ràng.
- Tôi là bác sỹ của cậu ấy, cách đây ba năm, Huy phát hiện bị ung thư máu giai đoạn cuối, chúng tôi đã phải xạ trị qua bao nhiêu lần mới kéo dài được sức khỏe đến hôm nay, nhưng dạo gần đây, tình trạng của Huy rất yếu, e là không còn được bao lâu.
- Vậy là suốt ba năm qua, anh ấy vẫn ở đây, chỉ là anh ấy không đến tìm tôi sao?
- Phải, vì cậu ấy yêu cô, vì cậu ấy không muốn cô phải đau khổ…
Không đợi cô ấy nói hết câu, tôi bắt xe đến bệnh viện thành phố. Anh dại khờ, anh ngốc nghếch, anh lo cho tôi mà không biết rằng chính anh đang làm tôi khổ sở, vật vã với sự cô đơn như thế nào.
Tôi nhìn thấy anh đang ngồi xe lăn ở hành lang, bóng dáng anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn là tấm lưng ấy, có cách bao nhiêu năm tôi vẫn nhận ra được. Tôi chạy lại ôm anh từ phía sau, mấy giọt nước mắt ướt đẫm cả tay áo màu sọc xanh, mới có hai tuần mà trông anh ốm đi nhiều thế, nhợt nhạt đến thế, tội nghiệp đến nhường nào.
- Sao em ở đây?
- Anh ngốc đến mức vậy sao, anh biết em đau khổ thế nào không, em đã cố gắng để quên anh nhưng rồi lại không thể, em đã tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, một con người không còn luyến lưu gì quá khứ, anh có biết em đáng thương lắm không?
Anh quay đầu lại nhìn tôi, bờ môi tái nhợt khẽ nở ra một nụ cười làm lòng tôi càng tan nát, tôi cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi anh, nghẹn ngào.
- Cho em bên anh thêm mùa đông này nhé!
Anh gật đầu, rồi ôm tôi chặt hơn, giữa cơn gió mùa Đông Bắc lạnh lẽo và cô độc, tôi được trở lại với tình yêu ấm áp ban đầu, tôi tìm lại được nhịp tim của mình, tìm lại được sự hạnh phúc của một thời của tuổi trẻ.
Anh à, dẫu cho thời gian còn lại được bao nhiêu, cho dù người cuối cùng nắm tay em trên con đường dài còn lại không phải là anh, thì ngay giờ phút này, em vẫn cảm thấy mình là người may mắn nhất, để em bên anh thêm mùa đông này nữa, để cho trái tim anh không lạnh cóng như mùa đông này, để chúng ta hiểu rằng mình luôn là tia nắng của đối phương. Em yêu anh, một tình yêu có vui có buồn, có hờn dỗi, có hiểu lầm, có ghét bỏ, để rồi em nhớ mãi mối tình đầu yêu bằng cái nhìn đầu tiên.
Theo blogradio.vn
Em ơi đừng vội nản lòng, tình yêu thì có hạn nhưng tình nghĩa sẽ còn mãi với thời gian
Làm gì có ai yêu mãi một người em ơi. Đây có thể là một câu khẳng định đúng bởi tình yêu không thể trường tồn mãi mà nó phải chuyển sang một giai đoạn khác.
Vì đâu ai chỉ yêu mãi một người, điều vĩnh viễn chẳng có em ơi. Tôi đã nghe đâu đó lời bài hát như vậy, sự thật là có rất nhiều người bảo tại sao yêu lâu lại dễ nhàm chán, bởi vì lúc đó tình yêu đã thật sự hết chăng? Rất nhiều người đã cùng nhau đi một chặng đường dài khó khăn vậy mà tới phút cuối cùng lại chia tay nhau bằng sự phản bội hay một câu đơn giản: "Hết yêu". Thế mới nói chỉ mong lúc bình yên đừng quên lời thề trong cơn giông bão.
Khi con người ta đã quá quen thuộc với nhau, thì nó chẳng còn gì thú vị hay mới mẻ nữa, bản chất của con người là luôn thích khám phá và chinh phục, kể cả đàn ông và phụ nữ. Khi cảm xúc dần phai nhạt thì lí trí sẽ lên ngôi, vì tình yêu không thật sự mất đi nếu như bạn biết chuyển hóa nó thành tình nghĩa, tình thân. Lúc này chính là trách nhiệm, là tình thân. Bạn có bao giờ thắc mắc, ông bà, cha mẹ ta sống với nhau cả đời không? Liệu tình yêu của họ còn mãi chăng? Không đâu đối với họ nó còn hơn cả thế, là một sự hòa hợp giữa hai cá thể làm một, như là một phần của nhau không thể thiếu đi.
Tình yêu chân chính, không phải sự bình yên trong thầm lặng. Tình yêu chân chính ồn ào lắm, có thể bất đồng, có thể xung đột, nhưng sau tất cả lại về trong vòng tay nhau. Buông tay vì quá mỏi mệt, chấp nhận chia xa vì chúng ta không hợp nhau. Tình yêu chân chính, không thể bị chia cắt bởi những lí do đơn giản như vậy. Nếu hai người đến bên nhau với tình cảm chân thành, khi mệt mỏi vẫn sẽ luôn hướng về nhau, ngay cả khi cảm thấy không hợp vẫn ngày đêm vun vén, dựng xây tổ ấm.
Để có thể sống chung được với nhau đòi hỏi con người ta ở nhiều yếu tố, cần rất nhiều sự quan tâm, chia sẻ và thông cảm cho nhau. Khi ở bên nhau lâu, tình yêu dần trở thành tình thân, hai người cho dù không còn yêu nhau được như thuở ban đầu, xin đừng quên rằng mình vẫn còn tình cảm với đối phương. Mỗi khi bạn muốn kết thúc, hãy dành vài phút để nghĩ về lí do bạn bắt đầu.
Người đàn ông phải hiểu được rằng, người phụ nữ bên bạn lúc bạn chưa có gì thì cô ấy đã phải hi sinh rất nhiều, kể cả tuổi xuân của mình chỉ để chờ bạn, đổi lấy sự đồng hành cùng người cô ấy yêu. Vậy nếu mai sau này cô ấy không còn xinh đẹp như lúc ban đầu, cô ấy bận rộn với việc nhà cửa, con cái hãy nhớ rằng, trước khi lấy bạn cô ấy được rất nhiều người theo đuổi, được yêu thương chăm sóc, vậy thì bây giờ cô ấy chỉ còn mình bạn, bạn phải đối xử với cô ấy thế nào để người khác thấy được sự lựa chọn đó là không hề sai.
Theo bestie.vn
Lần đầu ra mắt tôi đã gặp ngay bà cô của người yêu khiến cuộc hôn nhân của chúng tôi bị hoãn Khi tôi vừa tròn 10 tuổi, bố mẹ tôi đều bị mất trong một vụ tai nạn thảm khốc. Bố mẹ ra đi để lại mình tôi bơ vơ sống thiếu tình thương của gia đình. Tuy được chú thím cưu mang nhưng cả tuổi thơ của tôi là những ngày tháng cơ cực vất vả. Bỏ học giữa chừng tôi bước vào...