Chờ đợi một tình yêu
Em gặm nhấm nỗi buồn của mình từng phút từng giây… (Ảnh minh họa)
Mới đó mà mình đã chia tay nhau được gần 3 tháng rồi sao anh? Thời gian trôi qua sao chậm thế? Em cứ ngỡ mình cách xa nhau rất lâu rồi…
Những ngày không có anh, không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh, em tưởng chừng như thời gian dài vô tận. Em gặm nhấm nỗi buồn của mình từng phút từng giây. Những giọt nước mắt luôn lăn dài trên má không ngừng, em nhớ anh nhiều lắm. Sao cuộc đời lại trớ trêu và tàn nhẫn với em đến như vậy hả anh? Và anh cũng đã ban tặng cho em những vết thương lòng mãi không thể nào lành lại được. Những nỗi đau mà em đang gánh chịu anh có hiểu được cho em không hả anh?
Dù đã nhiều lần nhắc nhở bản thân là không được nghĩ đến anh nữa và phải quên đi tất cả nhưng em vẫn không thể làm được. Tình cảm suốt 4 năm trời không thể nói quên là quên được. Trong sâu thẳm tâm hồn mình, em luôn cảm thấy rất cô đơn và lạnh lẽo. Em nhớ những vòng tay ôm ấp của anh, những hơi ấm em cảm nhận được từ anh. Nhớ những lần chúng ta dạo phố cùng nhau, đi ăn những quán cốc và những buổi xem phim thật hạnh phúc. Khi đi qua lại những con đường cũ, những kỷ niệm luôn tràn về trong em. Những con đường chứa đầy ắp những tiếng cười của 2 chúng ta, những kỷ niệm được lưu lại trên những bức hình… Chúng ta đã có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp mà em thật sự không muốn quên.
Em thật sự không dám tin là mình đã mất anh vĩnh viễn, sao cuộc đời lại trắc trở thế hả anh? Những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh anh, em cứ ngỡ mình sẽ mãi được hạnh phúc như thế, nhưng chuyện tương lai không ai có thể ngờ được. Lòng người luôn là một câu đố đối với cuộc sống này sao? Anh đã thay đổi và ra đi để lại trong em cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng. Có phải khi cuộc sống đầy đủ hơn thì con người càng đòi hỏi cao hơn chăng? Ngày xưa tuy được anh chở dạo phố trên chiếc xe đạp cộc kệch nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc. Nhìn những giọt mồ hôi đẫm ướt áo anh càng làm em càng thương anh nhiều hơn. Càng về sau thì cuộc sống của anh đã đầy đủ hơn nhiều, anh có kinh tế và càng có nhiều người xoay quanh anh hơn xưa. Và anh cũng đã dần dần thay đổi theo chiều hướng đó.
Video đang HOT
Em luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em… (Ảnh minh họa)
Anh đã giảm đi cử chỉ âu yếm và quan tâm đến em. Nhiều lúc em bệnh rất nặng, chỉ muốn nghe được lời nói quan tâm của anh, nhưng em chỉ nhận được vài câu hỏi xã giao cho có lệ. Em thật sự hụt hẫng nhưng vẫn nghĩ có lẽ anh quá bận. Nhưng càng về sau, anh càng lạnh nhạt với em hơn. Có những lúc ngồi đối diện cùng anh, nhưng em cảm giác như chúng mình đang cách xa nhau hàng nghìn cây số. Anh hờ hững và vô tâm với em. Đã nhiều lần em tự hỏi tại sao lại như vậy? Có phải em đã làm gì sai chăng, hay anh đã có người yêu khác nên không còn quan tâm gì đến em nữa? Nhưng em luôn tìm cách biện hộ có lẽ anh đã lớn và đã biết suy nghĩ hơn. Có lẽ anh không phản bội và đối xử với em như vậy đâu. Để rồi em thật sự cảm thấy bẽ bàng và đau khổ tột cùng khi anh nói lời chia tay.
Anh thật sự đã thay đổi và đã có một ai kia cùng anh đi trên con đường khác rồi. Anh đã không còn thuộc về em nữa. Anh nói tình cảm trong anh đã nhạt phai đi từ lâu và không còn yêu em nữa. Anh muốn chúng ta có con đường mới để đi và có lẽ tất cả chỉ còn là quá khứ. Từng lời nói của anh như những nhát dao đâm thẳng vào tim em. Em đã quay lưng đi không nói một lời nào dù nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Em đã khóc cho cuộc tình 4 năm qua của chúng ta, khóc cho lòng người dễ thay đổi và khóc cho sự khờ dại của mình đã quá tin vào anh. Em bước đi nhưng không biết mình sẽ đi đâu và về đâu? Tất cả những gì em ôm ấp và gìn giữ với hy vọng có một tương lai hạnh phúc cùng anh đã tan tành không còn lại gì. Dù biết anh đang rất hạnh phúc bên ai kia nhưng em vẫn không thể nào quên được anh. Dù lòng rất hận anh nhưng em luôn nuôi hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em, cùng em những đoạn đường còn lại của chúng ta. Em sẽ tha thứ và quên hết tất cả những gì anh đối với em. Nhưng ngày đó có thể xảy ra không vậy anh? Cho dù sao đi chăng nữa, em vẫn sẽ yêu anh và mãi mãi lưu giữ những kỷ niệm của chúng ta như phần ký ức quý giá nhất của đời em. Em yêu anh!
cuocdoi85@hotmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Viết cho người không bao giờ nhớ tên tôi
Tôi đã từng rất buồn, rất thất vọng... (Ảnh minh họa)
Lúc này, cậu đã ngủ? Phải, rất say trong chiếc chăn ấm áp kia. Còn tôi ngồi đây cô đơn lạnh lẽo và nhớ đến cậu. Trời cũng đã khuya, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi cơn mưa bất chợt khiến lũ dế phải chui tọt vào hang.
Tôi nhớ, có một nhà Sư từng nói: "Mỗi chúng ta đều là cơn gió. Vì thế, hãy giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng." Và cậu cũng thế, đến và đi một cách nhẹ nhàng. Như một cơn gió...
Ngày trước, tôi đã từng suy nghĩ một cách ngốc nghếch rằng tất cả sự quan tâm, lo lắng cậu dành cho tôi, chứng tỏ cậu thích tôi. Nhưng sự thật thì không phải vậy? Tôi đã lầm và quá mạnh dạn khi dám đặt tên cho thứ tình cảm ấy là tình yêu...
Tôi đã từng rất buồn, rất thất vọng... Thời gian dần trôi, đủ cho những vết thương lành miệng. Thế nhưng, mỗi lần "cơn gió" bất chợt thoáng qua lại làm cho vết thương âm ỉ nhói đau. Cuối cùng, tôi đã không còn sức để chống chịu và tôi bắt đầu hành trình chạy trốn, chạy trốn tất cả...
Tôi đã tự nhủ với lòng không được nhìn, không được lay động. Tim ơi, hãy thôi đi những khúc hát reo vui kia... Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua và giờ đây tất cả không còn là gì cả.
Tôi đã tốt nghiệp rồi. Điểm số không cao nhưng đủ để có một tấm bằng tốt nghiệp. Tôi đã trưởng thành. Cuộc sống bắt buộc tôi phải lớn lên, phải thay đổi, phải bước đi... vì chính mình.
Tôi đã lầm và quá mạnh dạn khi dám đặt tên cho thứ tình cảm ấy là tình yêu... (Ảnh minh họa)
Đã 1 năm trôi qua rồi, hành trình chạy trốn của tôi cũng đã kéo dài hơn 1 năm. Giờ đây, tôi bắt đầu mệt, tôi muốn dừng lại. Dường như chúng ta đã đi quá xa nhau? Tôi không thể quay lại, tôi chỉ có thể ngoảnh lại nhìn trong muôn vàn tiếc nuối. Còn cậu, vẫn đừng đó - phía sau tôi, trên vai cậu vẫn còn rất trắng màu áo học trò.
Cậu biết không? Khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi đã nghĩ là sẽ nhắn tin hẹn gặp cậu và đưa lá thư viết nội dung tương tự thế này cho cậu. Nhưng khi tôi bắt đầu thực hiện ý định, khi tôi ngập ngừng "dù cậu đến hay không thì hãy nhắn tin cho tôi hay..." tôi xoá tin nhắn. Bởi tôi đã kiệt sức cho 2 chữ "chờ đợi" và tôi quyết định sẽ gửi vào blog cho cậu. Đây là lần cuối cùng, tôi hứa và thề trên danh dự, lần cuối cùng tôi làm phiền cậu, lần cuối tôi vào blog cậu và lần cuối tôi nhắn tin cho cậu.
Có điều này, tôi rất muốn nói trực tiếp với cậu. Thế nhưng thời gian không đủ cho cái được gọi là cơ hội. "Tôi thích cậu. Đó là sự thật. Dù cậu không thích tôi, dù cậu đã có bạn gái rồi thì tôi vẫn thích cậu. Tôi thích cậu đến nỗi tôi tự ghét chính mình" - Đó là những gì tôi muốn viết, muốn nói, muốn bày tỏ và không mong bất cứ sự hồi âm nào. Bởi tôi biết, cậu sẽ im lặng, sẽ mãi im lặng đi qua đời tôi.
mylive_mt@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Thật kỳ lạ và cũng thật buồn! Có lẽ mình chẳng thể yêu ai khác được... (Ảnh minh họa) Trời mấy hôm nay đều như vậy, những cơn mưa phùn rơi rả rích. Bầu trời u ám, lạnh lẽo và buồn. Cũng như lòng mình bây giờ mù mịt và trĩu lặng. Mưa hoài mưa mãi như chẳng muốn ngừng. Mấy đêm nay, đêm nào mình cũng mơ thấy Hà....