Chờ đợi anh 7 năm, tôi có nên buông tay
Tôi đã chờ đợi anh hơn 7 năm nhưng tôi biết anh không còn yêu tôi. Tôi có nên chia tay?
Tôi biết anh không muốn rời xa tôi vì không muosn tôi phải khổ chứ tình yêu không còn (Ảnh minh họa)
Khi đọc những lời tâm sự của anh Phạm Khải trong bài viết Yêu 8 năm vẫn không muốn cưới tôi đã giật mình. Tôi tưởng như mình đang nghe chính lời bộc bạch của bạn trai mình. Câu chuyện tình cảm của tôi cũng rơi vào bế tắc như vậy. Dù được anh cho quyền quyết định nhưng chính bản thân tôi cũng không biết phải lựa chọn điều gì cho cuộc đời mình.
Tôi biết, hơn 3 năm nay anh ấy ở bên tôi chỉ vì trách nhiệm chứ tình yêu không còn. Là một người phụ nữ, tôi đủ nhạy cảm để biết tình yêu trong anh ấy đã cạn kiệt từ lâu. Nhưng vì tôi và anh đã có quá nhiều gắn bó, tôi cũng đã từng vì anh mà một lần phá bỏ đi giọt máu của mình nên anh không dám phụ tôi. Chúng tôi gắng gượng ở bên nhau với tư cách là người yêu vì không ai dám từ bỏ. Đó là một sự đau khổ với cả tôi và anh.
Anh là một người đàn ông tốt, tôi chắc chắn là như vậy. Nếu không tốt bây giờ anh có thể bỏ tôi mà đâu cần quan tâm xem tương lai của tôi sẽ ra sao. Chúng tôi yêu nhau từ năm thứ nhất đại học.
Lúc đó tình yêu nồng nàn và say đắm lắm. Thế rồi tôi trao cho anh tất cả đời con gái của mình. Vì thiếu kinh nghiệm nên có một lần tôi đã có thai. Lần đó anh ôm tôi vào lòng khóc vì thương tôi, thương đứa bé. Đó là năm thứ 2 chúng tôi học đại học. Dù biết là tàn nhẫn nhưng chúng tôi không còn cách nào khác đành phải phá bỏ cái thai. Anh hứa với tôi cả đời sẽ ở bên tôi, yêu thương tôi thật nhiều và chắc chắn sau khi ra trường sẽ cưới tôi.
Tới khoảng năm thứ tư đại học chúng tôi đã bắt đầu nhạt dần tình cảm. Mối quan hệ của chúng tôi được duy trì gần như là vì trách nhiệm chứ không còn cảm giác yêu đương. Lúc đó tôi đã nhận ra tình cảm trong anh không còn nhưng tôi sợ hãi không dám bỏ anh. Nghĩ tới tương lai tôi lại lo sợ. Tôi đã cho anh tất cả, đã không còn trong trắng, tôi sợ rằng nếu không lấy anh tôi không thể lấy ai được nữa vì thế tôi lúc nào cũng mang cái trách nhiệm của một người đàn ông tử tế ra để giữ anh.
Video đang HOT
Anh không dám rời xa tôi dù tình cảm trong anh không còn. Anh là một người tử tế, vì nghĩ đã trót quan hệ với tôi, làm tôi khổ nên anh không dám dứt tình. Chúng tôi thực sự khác nhau rất nhiều. Ở bên nhau chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn và cãi vã triền miên. Mỗi lần như vậy anh lại im lặng và bỏ về. Có khi cả tuần anh không liên lạc với tôi. Vì sợ anh bỏ mình nên tôi lại chạy tới cầu xin anh, khóc mếu năn nỉ anh tha lỗi. Chính sự yếu đuối của tôi khiến anh không đành lòng chia tay.
Tôi đã mâu thuẫn rất nhiều vì tôi biết chúng tôi không hợp nhau, tình cảm của anh cũng không còn nhưng tôi lại không dám rời xa anh. Bao nhiêu năm quen có anh bên cạnh, giờ nghĩ tới việc phải yêu lại một người khác với sự khánh kiệt sau mối tình với anh tôi lại sợ. Kể từ khi ra trường tới giờ đã 3 năm chúng tôi vẫn chưa cưới. Anh viện lí do muốn ổn định kinh tế rồi mới cưới nhưng tôi hiểu thực tình là anh muốn trì hoãn cuộc hôn nhân này càng lâu càng tốt.
Tôi có nên buông tay anh sau 7 năm chờ đợi và gắn bó (Ảnh minh họa)
Tôi đã 27 tuổi, chúng tôi đã gắn bó với nhau hơn 7 năm qua. Mọi người trong họ, hàng xóm nhà tôi đều biết rằng chúng tôi là một cặp và giờ đang giục chúng tôi kết hôn. Anh đã nói với tôi rằng anh không muốn giấu giếm tôi, anh không còn yêu tôi nữa, anh cũng sợ rằng chúng tôi cưới nhau cũng khó mà hạnh phúc khi hai đứa khác nhau nhiều quá. Nhưng anh cho tôi là người quyết định tình cảm này. Nếu tôi cần anh, tôi cần anh phải chịu trách nhiệm trước những gì anh đã làm với tôi thì anh luôn sẵn sàng. Anh sẽ không bao giờ bỏ tôi nếu tôi không muốn điều đó. Chỉ có điều anh muốn tôi suy nghĩ thật kĩ quyết định như thế nào để sau này không phải khổ. Nếu giờ chúng tôi cứ cố cưới nhau mà sau này sống không hạnh phúc thì chính tôi là người khổ hơn.
Tôi đang rất đau khổ và không biết quyết định ra sao. Liệu tôi có nên chấp nhận buông tay anh sau 7 năm yêu nhau để tìm cho mình một người khác không hay là cố bấu víu vào tình cảm này tới cùng? Mong mọi người cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Giận mẹ tôi, anh lập tức hủy hôn
Tôi không nghĩ mẹ xấu hay mẹ tham tiền, chỉ là mẹ coi trọng hình thức. Nhưng nhà anh lại cứ khăng khăng không chịu.
Mẹ tôi đòi thách cưới cao
Quê tôi có tục lệ ăn hỏi phải 13 tráp, như thế là chuyện thường. Và mỗi tráp phải đầy đủ lễ vật, từ bánh gato, bánh phu thê, bánh dẻo, hoa quả, thủ lợn... Tức là các thứ phải đủ như lễ hỏi khác nhưng bày ra mỗi thứ một mâm, gồm 13 mâm. Thế nên ngày hai gia đình gặp mặt bàn chuyện cưới hỏi, khi mẹ tôi nói như vậy, gia đình anh có vẻ khó chịu, không chấp nhận, và cho đó là yêu cầu vô lý của nhà tôi.
Anh nói, ở quê anh nhiều cũng chỉ 7 mâm, làm gì có chuyện lên tới 13 mâm. Tôi thì nghĩ, chuyện ăn hỏi phải theo nhà gái, ở nhà gái ra sao thì nhà trai làm như vậy chứ ai lại nói chuyện vô lý ở đây. Vì bây giờ cưới xin có phải như ngày xưa nữa đâu, có phải là mang tiền ra để cân đong đo đếm, hay đòi hỏi nhà trai phải nộp tiền cho nhà gái. Chỉ là làm sao cho đúng thông lệ, đúng với lẽ thường và được mặt với thiên hạ.
Thật ra chuyện 13 mâm lễ ngày ăn hỏi tôi không phàn nàn, nhưng có một chuyện thì mẹ tôi hơi quá. Mẹ tôi bảo, nhẫn cưới của chúng tôi nhất định phải hơn 20 triệu một đôi, như thế mẹ mới hài lòng. Vì thật ra, gia đình tôi cũng có điều kiện nên mẹ dùng đồ cũng muốn sang trọng một chút. Với lại, mẹ bảo, trong ngày cưới, nhất định nhà trai phải đeo cho cô dâu 1 kiềng vàng, 1 tắc tay vàng và 1 đôi hoa tai.
Thật ra, chuyện cưới hỏi gia đình nhà trai đã lo quá nhiều chuyện lễ vật, thế nên nếu bắt vàng nhiều như vậy thì gia đình anh cũng hơi khó khăn. Xét về điều kiện kinh tế thì nhà anh không thể bằng nhà tôi, lại có hai người con trai. Anh trai trước của anh lấy vợ không được hậu hĩnh như vậy, giờ mà lại thiên vị cho người con dâu này thì chẳng phải gầy xích mích hay sao? Nói vậy nên anh rất bực, anh cho rằng, bố mẹ tôi không biết điều, chỉ biết đòi hỏi tiền bạc, nên ba mẹ anh tức tối lắm.
Thật ra, chuyện cưới hỏi gia đình nhà trai đã lo quá nhiều chuyện lễ vật, thế nên nếu bắt vàng nhiều như vậy thì gia đình anh cũng hơi khó khăn. (ảnh minh họa)
Hôm ấy anh đã gọi cho tôi cả tối về nói về chuyện này. Tôi cũng giải thích cho anh hiểu, vì tôi không muốn tự dưng đến ngày cưới rồi hai gia đình còn xích mích với nhau. Rồi sau này tôi cũng khó sống trong nhà chồng.
Hủy hôn vì nghĩ nhà vợ tham tiền
Tôi về có thương lượng với mẹ, nói chuyện rằng mẹ giảm bớt lễ ăn hỏi, giảm bớt sính lễ, bàng vạc hôm cưới đi nhưng mẹ tôi nhất định không chịu. Mẹ bảo con gái mẹ lấy chồng là phải thế này, thế nọ, cả đời mới có một lần, sao cho mát mặt với thiên hạ. Chứ mẹ không muốn người ta nhìn vào cái đám cưới không rình rang mà coi thường nhà mình.
Tôi không nghĩ mẹ xấu hay mẹ tham tiền, chỉ là mẹ coi trọng hình thức. Nhưng nhà anh lại cứ khăng khăng không chịu. Khi mẹ gọi cho anh nói chuyện, để anh hiểu thì không biết đôi co thế nào mà cãi nhau to. Anh còn lớn tiếng với mẹ tôi, nói nhà tôi đòi hỏi quá, cũng chỉ là một cái đám cưới, đằng nào thì con gái mẹ chẳng thuộc về anh ta rồi.
Anh ta còn buông lời xúc phạm, bảo là bây giờ mà hủy đám cưới thì nhà tôi thiệt, con gái mẹ thiệt chứ còn nhà anh ta không mất gì. Thấy giọng đó của con rể tương lai, mẹ tôi lập tức dọa, thách thức hủy đám cưới, thế mà anh hủy thật.
Anh ta còn buông lời xúc phạm, bảo là bây giờ mà hủy đám cưới thì nhà tôi thiệt, con gái mẹ thiệt chứ còn nhà anh ta không mất gì. (ảnh minh họa)
Một phút bốc đồng anh đã làm việc sai lầm. Anh quyết định không cưới xin gì nữa. Anh bảo tôi là, rồi tôi sẽ phải ân hận vì hành động của gia đình tôi. Nghĩ anh lúc tức thì nói vậy thôi, nào ngờ anh làm thật.
Ngày ăn hỏi, tôi đã đợi anh tới mà gia đình anh không có một bóng người. Khi đó tôi biết, mọi chuyện đã tan tành rồi. Tôi đau khổ, khóc ngất, sợ là sau này mình không thể lấy được ai nữa. Nhưng bạn bè và người thân động viên tôi, họ nói tôi kiên trì, cố gắng vì thật ra lấy người đàn ông như thế, có gia đình chồng như thế tôi cũng không hạnh phúc được, rồi về họ sẽ coi thường tôi. Dù là mẹ tôi sai hoặc là có thể hơi quá, nhưng mà người ta phải nên nhịn chuyện nhỏ, tính chuyện lớn. Cái đám cưới là chuyện cả đời mà họ còn dám cho &'leo cây' thì thử hỏi họ có thể sợ việc gì nữa.
Tôi không biết quyết định ngày hôm nay của hai đứa có đúng không nhưng thực sự, giờ tôi rối bời, tôi chẳng thiết tha gì nữa, chỉ muốn bỏ đi thật xa, thoát trốn thị phi này mà thôi! Sao tôi lại khổ thế này?
Theo VNE
Tuyệt vọng vì mang thai với người có vợ Yêu nhau hơn 1 năm tôi mới biết anh có vợ. Nhưng không hiểu vì sao lúc ấy tôi không thể nào hận anh, thậm chí tôi còn cảm thấy yêu anh hơn thế nữa. Vì anh luôn miệng nói với tôi rằng, anh đang sống một cuộc sống như địa ngục, không hạnh phúc. Dù biết vậy, nhưng khi biết anh có...