Chờ đợi 7 năm, tới khi “quá lứa lỡ thì” anh phũ phàng chia tay yêu cô gái nhà giàu
Tôi chờ đợi anh 7 năm, chờ anh thành công, chờ anh thay đổi tới khi anh có sự nghiệp rồi lại vội buông tay tôi khiến tôi như rơi vào vực thẳm.
29 tuổi, ở cái tuổi không còn nhỏ tôi mới bắt đầu đi tìm tình yêu cho mình. Ở quê, con gái 29 đã là cái gai trong nhà, muốn nhổ mà không biết vứt đi đâu, để đâu cũng thừa thãi. Càng nghĩ tôi càng hận, càng căm phẫn và thương cho mình.
Tôi từng có 1 tình yêu khắc cốt ghi tâm, từng có chuyện tình đáng tự hào kéo dài 7 năm với người con trai học cùng từ thủa nhỏ. Quen nhau từ lâu nhưng chúng tôi cứ như 2 đường thẳng song song vì những năm cấp 3, đại học cả tôi và anh đều có người yêu. Cho tới khi tôi học năm cuối, lúc này tôi chia tay mối tình đầu, anh cũng trở lại cuộc sống độc thân, chúng tôi gặp lại trong cuộc họp lớp rồi tìm hiểu và yêu nhau.
Gía như chúng tôi cứ là đường thẳng song song như vậy thì tốt. Ảnh minh họa.
Cả tôi và anh đều là kiểu người thích yêu lâu dài, gia đình cũng ủng hộ, 2 đứa lại hợp tính nhau nên cứ bình yên bên nhau như vậy. Chúng tôi ít cãi vã, không nồng nhiệt nhưng không phải không có tình cảm. Chúng tôi tựa lưng vào nhau, khi cần là đồng chí, lúc muốn lại là người yêu nhau… Cứ như vậy hết năm này qua năm khác.
Cuộc sống ở đất Thủ đô này chẳng dễ dàng gì, nhất là với những đứa xa quê lập nghiệp như chúng tôi. Những năm đầu yêu nhau, khi đó cả tôi và anh đều đang năm cuối rồi loay hoay đi tìm việc. Tiền không có, quan hệ không có nốt, chỉ có sức trẻ, nhiệt huyết và 1 tấm bằng đại học.
Video đang HOT
Có những ngày cả 2 đứa chỉ còn vừa đủ 20 nghìn, chẳng biết ăn gì đành mua 2 gói xôi, ăn tạm cho qua bữa trưa. Là tháng lương đầu tiên tôi chẳng dám mua quần áo, để dành chia cho anh nửa số tiền đó để anh tiêu hết tháng tới ngày anh lấy lương.
Những hôm anh ốm, tôi lặn lội 20km đi xe đạp qua thăm anh, chăm anh rồi sáng sớm lại đạp xe về công ty làm việc. Cứ như vậy cả tuần trời… Rồi anh muốn tách ra, anh muốn khởi nghiệp, tôi vội vàng rút tiền tiết kiệm đưa anh làm ăn, những lúc thậm chí trong người chỉ còn 10 nghìn vẫn nói với anh tôi ổn.
Rồi khi công việc đi vào ổn định, anh lại nói anh muốn đi tu nghiệp 2 năm, năm đó tôi đã 27 tuổi, tôi hiểu ở tuổi này, nếu không lấy chồng về sau tôi chẳng còn đường lui nhưng vì yêu, vì thương, vì hi vọng ở anh tôi gật đầu đồng ý.
Tôi nuốt nước mắt để anh đi tu nghiệp. Ảnh minh họa.
2 năm yêu xa dài đằng đẵng, ngày nào tôi cũng thức tới sáng chỉ chờ được nhìn thấy anh, hỏi thăm anh mấy câu. Còn anh thì luôn bận, anh bận học, bận bạn bè, bận nọ, bận kia… thời gian cho tôi gần như chẳng có.
Nhà tôi giục cưới, biết tôi yêu anh nhưng vẫn giới thiệu nhiều người để tôi có cơ hội “mới” cho mình thay vì chờ mãi 1 người 7 năm chưa bao giờ hỏi cưới. Các chị tôi hỏi vì sao anh không cưới tôi trước khi đi, hoặc làm đám hỏi thôi cũng được. Tôi im lặng, tôi cũng không có câu trả lời vì tôi từng bảo anh như vậy anh chỉ nói “anh muốn khi thành công sẽ trở về cưới em”.
Giờ thì anh thành công rồi, tôi cũng không phải là cô dâu của anh!
Anh trở về nước sau 2 năm, tôi vui mừng đón anh, mơ ước 1 đám cưới, 1 lần cầu hôn lãng mạn. Tôi âm thầm học nấu ăn để chuẩn bị bước vào cuộc sống hôn nhân. Nhưng không, anh nói chia tay, anh nói chia tay ngay khi về nước chỉ 2 ngày. Anh nói anh còn sự nghiệp, còn tôi năm nay 29 tuổi – tôi “già” rồi đừng chờ đợi anh.
Tất cả chỉ là dối trá, thật ra, anh đã quen và yêu người con gái khác khi đi tu nghiệp, người đó là con gái của đối tác lớn anh mong ước từ lâu. Cơ hội tốt như vậy anh không thể không chớp lấy. Đứng trước tiền bạc, công danh, 7 năm hy sinh của tôi có xá gì…
Theo Eva
Có nên cố giữ tình cảm với người không còn hết lòng vì mình
Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Tôi là du học sinh, quen anh người bản địa. Anh đẹp trai, khéo nói, lại tâm lý, xung quanh có nhiều bạn bè và phụ nữ thì cũng vô kể. Ai gặp anh và nói chuyện một lần thôi cũng đều thấy quý, kể cả người lớn tuổi và trẻ nhỏ. Tôi được mọi người khen là trắng trẻo, xinh xắn nhưng lùn. Công việc của anh ổn định, lương cao, còn tôi làm tạm bợ, không đúng chuyên ngành. Nói chung tôi không có gì để so sánh với anh cả, không hiểu sao anh lại thích tôi.
Tình yêu của chúng tôi cũng kéo dài gần 2 năm, vui buồn lẫn lộn. Công việc của anh bận rộn nhưng ngày nào cũng tranh thủ mua cơm hay nước uống cho tôi, không kể trời mưa hay nắng. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy mình ích kỷ, chẳng làm được gì cho anh mà đòi hỏi tình yêu của anh. Tôi đã nói lời chia tay khi xem điện thoại của anh và phát hiện anh có nhắn tin với một bạn gái Việt Nam anh quen trên mạng.
Ảnh minh họa.
Anh nói muốn học tiếng Việt và bạn đó còn mời anh về Việt Nam chơi. Có vẻ ngày nào hai người cũng nhắn tin với nhau và nói chuyện rất lâu. Xem hộp thư dài mà tôi buồn không muốn đọc nữa. Trước đó, tôi cũng cảm nhận được anh ít quan tâm tới tôi hơn. Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Cách đây gần một năm, anh cũng nhắn tin qua lại với một người khác rồi xóa hẳn tin nhắn đi. Anh nói vì công việc nên không muốn ai biết. Tôi tin và tha thứ cho anh. Nhưng lần này thì sao? Bản chất anh là người như vậy rồi nên yêu anh tôi phải chấp nhận sao?
Gần một tháng không liên lạc với anh, tôi thấy rất nhớ. Anh viết lên những tâm trạng buồn, bài hát buồn, cả những trách móc rằng anh đã nỗ lực như vậy mà nhận lại được gì? Viết vu vơ vậy thôi nhưng tôi biết anh ám chỉ đến tôi. Có những lúc anh viết cho riêng tôi rằng anh nhớ tôi, thế nhưng anh không hề đến tìm tôi và cũng không nhắn tin. Tôi không biết mình nên im lặng để chấp nhận mất anh hay là liên lạc lại để giữ tình yêu này? Tôi cũng không biết rằng tình cảm của anh đối với tôi có còn như cũ không? Mong bạn đọc tư vấn giúp.
Theo Ngoisao
Ra đi F5 sau đổ vỡ Sau những cuộc đổ vỡ thường là những cuộc ra đi. Đôi khi, đi chỉ để bước ra xa, nhìn lại mình và chuẩn bị một hành trình mới. Với rất nhiều người đàn bà, khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân, điều đầu tiên họ nghĩ đến, có lẽ là làm thế nào để đừng giáp mặt người cũ, đừng va vào...