Cho điều giản dị xa xôi
Sài Gòn những ngày mưa nắng, em phát hiện lòng mình vẫn nhớ anh đến lạ. Điều giản dị của em, em vẫn thường gọi anh như thế, trong tâm tưởng, chỉ mình em thôi.
Điều giản dị à, những tháng ngày này và cả những điều em phải trải qua, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết. Em phải đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống và đương đầu cả với nỗi nhớ về anh. Lắm lúc em thấy mình mâu thuẫn, đã quyết tâm quên đi tình cảm này, vậy mà ngày ngày nỗi nhớ vẫn giăng ngang.
Cuộc đời dù ngắn, nỗi nhớ quá dài đúng không anh? Người ta thường nói, tình đầu là mối tình đẹp nhất. Vậy mà với em, đó chưa hẳn là một mối tình. Có không anh một tình yêu thật sự, dù không ở bên nhau nhưng chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc là đã đủ?
Em vẫn tin vào một tình yêu như thế. Chưa được yêu mà sao như yêu cả một đời thế này? Đều giản dị của em sẽ mãi xa xôi. Em vẫn đi giữa cuộc đời, một mình em, lẻ loi và đôi lúc cảm thấy cô độc. Em biết còn lâu lắm và cũng có thể không bao giờ em có thể quên điều giản dị. Em lại trú mình trong những cơn mơ dài vô tận, để tìm một hạnh phúc nhỏ nhoi. Con tim em bé nhỏ, mong manh, đôi lúc em cần nó yếu đuối để có một lý do đòi hỏi điều giản dị của em ở bên. Thế mà nó vẫn kiên cường đến lạ lùng, kiên quyết nhận nỗi đau về mình.
Điều giản dị của em, hãy hạnh phúc nha anh! Em muốn nói với anh thật nhiều điều nhưng có lẽ không thể nói nữa. Anh à, em hiểu anh nhiều hơn anh nghĩ đó và cũng biết cả những điều mà anh chưa nói với em vì có lẽ anh không muốn em đau. Anh hãy hạnh phúc và hãy mang hạnh phúc đến cho cả những người anh yêu thương. Em sẽ luôn chúc phúc cho điều giản dị của em! Con đường phía trước em sẽ tiếp tục bước đi một mình. Nghe trong gió những hồn lá vỡ Có bước chân người bước vội qua nhau…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bỏ hình bắt bóng
Tôi và anh yêu nhau cũng được hơn 3 năm, một thời gian không quá ngắn và quá dài. Chúng tôi đã hiểu nhau và những tưởng sẽ đi đến một tương lai tươi sáng. Nhưng có lẽ như người ta thường nói, yêu nhau, hiểu nhau quá sẽ không còn yêu nhau nữa.
Điều ngạc nhiên là người nói tiếng chia tay không phải là anh, mà là tôi. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại có quyết định đó. Chắc có lẽ là tôi đã gặp một người, mà theo tôi là hơn anh rất nhiều. Người ấy mang đến cho tôi cảm giác được che chở, được yêu thương, bao bọc, mà khi đến với anh tôi không hề có.
Tôi như chìm trong tình yêu mới, quên mất anh, nói với anh những lời cay đắng. Khi ở bên người ấy tôi như quên mất sự có mặt của anh, những dự định tương lai không còn nữa mà thay vào đó là một hình ảnh hoàn toàn khác.
Tôi như một người say, yêu như chưa từng yêu và luôn hạnh phúc với những gì mình đang có. Thế nhưng, mọi chuyện lại không như những gì tôi mơ ước. Người ấy đã lặng lẽ ra đi vì nghĩ rằng tôi chưa thực sự yêu anh ấy. Một cú sốc quá lớn, đã khiến tôi khó khăn lắm mới có thể vực dậy được. Tôi đã từ bỏ một tình yêu lớn để đến với người ấy, thế mà.
Chia tay người ấy nhưng lòng tôi vẫn nhớ, mặc dù anh vẫn ở bên cạnh tôi, năn nỉ tôi,và monh tôi quay lại. Người ta thường nói đừng bỏ hình bắt bóng, nhưng đối với tôi, tôi lại yêu cái bóng này, tôi muốn bắt bóng mặc dù biết là rất khó khăn. Giờ tôi chẳng biết phải làm sao, giữa bóng và hình tôi chẳng thể chọn theo ý mình. Có ai hiểu được lòng tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hai thế giới khác nhau Anh không biết thế giới của em như thế nào vì anh không có hội được biết. Có lẽ lúc nhỏ anh cũng được như em cũng vui vẻ và hạnh phúc, còn càng lớn lên anh càng thấy buồn. Có lẽ cuộc sống là như vậy, không ai biết trước được điều gì. Anh chỉ đoán thế giới lúc nhỏ của em...