Cho cái ngàn vàng, đừng hối tiếc!
Khi đã cho đi cái ngàn vàng, dũng cảm đối diện với tình yêu thì cần phải biết vượt qua và chịu trách nhiệm với hành động đó.
Tôi đã đọc nhiều bài viết về trinh tiết người con gái, về việc họ mất “cái ngàn vàng” do trao lầm người, về việc sống thử và cái giá phải trả đi kèm với những nỗi mất mát và oán hận người đàn ông đã bỏ rơi họ. Hôm nay tôi viết những dòng này để chia sẻ với mọi người những cảm nhận của tôi về vấn đề phổ biến hiện nay trong giới trẻ Việt. Trước hết, tôi muốn nói bài viết này chỉ đơn thuần là những suy nghĩ của tôi, và tôi không có ý lên tiếng bảo vệ những người đàn ông bị gắn mác là những gã họ Sở, cũng không lên tiếng để bảo vệ hay chê trách những người con gái trót lầm lỡ, trao thân hay sống thử để rồi phải oán hận và đau khổ vì hành động của mình.
Tôi chỉ muốn nói rằng suy nghĩ và hành động do chính bản thân con người quyết định. Nếu đã tình nguyện làm gì, tức là sẽ phải và nên chấp nhận hậu quả của hành động mình gây ra, đừng nên đổ lỗi cho người khác, mà hãy trách chính mình trước tiên. Tôi là 1 cô gái thuộc thế hệ 8x, đời cuối của 8x. Nhưng bạn bè tôi chủ yếu toàn thế hệ 9x, 91 hay 92, thậm chí 94 cũng có. Tôi hiểu phần nào cuộc sống, suy nghĩ và lối sống của thế hệ 9x. Phải nói là khác nhiều so với thế hệ đầu 8x. 1 phần do thời thế thay đổi, tư tưởng, sự giao thoa văn hóa giữa các quốc gia khiến cho giới trẻ bây giờ đã thoáng hơn rất nhiều so với trước kia, đặc biệt là về vấn đề tình dục.
Tôi chỉ muốn nói rằng suy nghĩ và hành động do chính bản thân con người quyết định.(ảnh minh họa)
Bản thân tôi cũng suy nghĩ rất thoáng trong chuyện tình yêu, yêu thì yêu, hết yêu thì chia tay, yêu là có thể dâng hiến cho người mình yêu, nhưng khi đã không yêu đừng oán trách người ta. Có quá nhiều cô gái đã trao thân cho người mình yêu nhưng rồi cuộc tình của họ lại chấm dứt vì người con trai không còn tình cảm. Các cô gái này phần nhiều thường sợ hãi và hối hận vì đã trao cái ngàn vàng, oán trách người con trai đó cướp đi cái ngàn vàng của mình rồi bỏ rơi mình, để các cô gặm nhấm nỗi sợ hãi và đau khổ, để người đời nếu biết sẽ khinh bỉ và đặt cho những chàng trai đó cùng 1 cái tên “gã họ Sở”. Nhưng có ai biết những chàng trai đó có thật sự sở khanh thế không? Và các cô gái kia có thật sự đáng thương vậy không?
Tình yêu là sự giao hòa đồng điệu của 2 trái tim, 2 tâm hồn. Tình dục chỉ là đỉnh cao của tình yêu. Khi người ta yêu, người ta sẵn sàng cho nhau. Tình dục chỉ là 1 thứ cần để hâm nóng tình yêu, là 1 thứ bản năng vốn có của con người. Không có ai đảm bảo chắc chắn rằng có tình dục là sẽ có tình yêu. Và không có 1 thứ gì đảm bảo chắc chắn cho tình yêu vĩnh viễn. Tôi không đồng ý với những người có suy nghĩ rằng khi đã cho nhau tất cả đồng nghĩa với việc tình yêu đó mãi bền vững. Cũng không đồng ý với những người con gái dùng chuyện cái ngàn vàng để giữ chân người đàn ông.
Khi người đàn ông xa rời vì tình yêu đã không còn, người con gái sẽ oán trách người đàn ông để họ vô tình bị cho là những thằng đểu. Đó không phải là tình yêu. Đó chỉ là sự độc chiếm, ích kỉ, muốn người ta là của mình mãi, và dùng cái ngàn vàng của mình để ăn vạ người đàn ông, để họ bị mang tiếng. Tôi không lên tiếng bảo vệ cho những người đàn ông đã lấy đi cái ngàn vàng của người ta rồi bỏ rơi người ta. Có thể trong số đó đúng là có những người đàn ông thật sự xấu xa, chiếm đoạt của người ta để rồi bỏ rơi người ta. Nhưng không phải ai cũng thế.
Video đang HOT
Người đời không cần biết ra sao, cứ thấy chuyện người con gái bị mất cái ngàn vàng rồi bị người yêu đá là vơ vét , là đặt tên cho những gã đàn ông như vậy là họ sở. Nhưng họ có thật sự như vậy không? Chỉ thật sự người trong cuộc mới biết. Tuy nhiên những người đàn ông 1 khi đã lấy đi cái ngàn vàng của người ta rồi, thì không nên bỏ rơi người ta. Nếu nhìn ở góc độ nhân tính, thì họ nên có trách nhiệm với người con gái đó. Vì xã hội Việt vẫn còn đề cao 2 chữ trinh tiết.
Khi đã tình nguyện dâng hiến, khi đã chấp nhận sống thử, hãy biết chấp nhận hậu quả tiêu cực bên cạnh những cái tích cực do nó mang lại. (ảnh minh họa)
Nhưng nếu xét và góc độ tình yêu hay hạnh phúc, thì khi đã không còn yêu nhau, nên chia tay, không nên níu kéo làm gì. Vì níu kéo chỉ thêm đau khổ. Làm sao có thể duy trì được 1 cuộc sống hôn nhân không tình yêu? Nếu chỉ vì 2 chữ trinh tiết và 2 chữ nhân tính khiến người đàn ông phải mang trách nhiệm với người con gái, thì thật không công bằng. Khi dâng hiến, có thể người con gái đó đã tự nguyện. 1 khi đã tự nguyện, làm sao có quyền bắt bẻ người ta phải chịu trách nhiệm? Về phía người con gái, 1 khi đã muốn sống thử, và muốn dâng hiến cho người mình yêu, thì phải có trách nhiệm và chịu trách nhiệm với hành động đó của mình.
Không thể mình tự nguyện trao thân để rồi oán trách người ta cướp đi cái ngàn vàng của mình rồi bỏ mình được. Cái đó người ta hay gọi là ăn vạ. Tôi thật sự không đồng tình với những cô gái này. Hành động và suy nghĩ do bản thân chúng ta quyết định. Có thể vì 1 phút xao lòng, không kiềm chế được mà sẵn sàng đánh mất mình, để rồi ôm hận cả đời, và đổ lỗi cho tình yêu “yêu là mù quáng” hay đổ lỗi cho người yêu đã cướp mất trinh tiết của mình. Hãy đổ lỗi cho chính bản thân mình trước tiên. Yêu đúng là mù quáng, nhưng con người có suy nghĩ và có nhân tính, đạo đức.
Xã hội loài người có luật pháp. Nếu cứ đổ lỗi cho tình yêu thì phải chăng con người không biết suy nghĩ và không thèm để ý đến luật pháp, cứ thế làm bừa và đổ lối hết cho tình yêu để mong nhận được sự cảm thông sao? Khi đã tình nguyện dâng hiến, khi đã chấp nhận sống thử, hãy biết chấp nhận hậu quả tiêu cực bên cạnh những cái tích cực do nó mang lại. Không thể tận hưởng những cái tích cực, để rồi khi phải gánh chịu những trái đắng do nó gây ra, thì lại đi đổ lỗi cho người khác. Hãy suy nghĩ kĩ khi hành động. Và hãy tự biết chịu trách nhiệm với những hành động của mình! Đó mới là sống với cuộc sống của 1 con người chân thành.
Theo VNE
Tôi không thể nào tin đó chính là sự thật...
Kiên nói với tôi là anh rất bận nên không thể cùng tôi dự đám cưới đứa em họ. "Em lớn rồi chớ có phải con nít đâu mà lúc nào bắt anh kè kè một bên hoài vậy?" - anh nói mà không cười như mọi lần. Anh cũng không hẹn sẽ đón tôi như những lần khác.
Trước đây, nếu anh bận phải để tôi đi một mình thì bao giờ anh cũng tới đón sau khi xong việc. Nhưng lần này thì không. Anh cũng không nói bận chuyện gì...
Những điều này giờ tôi mới ngồi nhớ lại chứ hôm đó tôi cũng không để ý. Cứ nghĩ anh có chuyện bận đột xuất. Nào ngờ anh lại đi với một người khác.
Tôi tình cờ phát hiện hôm cùng anh đi dự sinh nhật Lan Hương, cô em kết nghĩa của tôi. Hôm đó anh rất vui và đến sớm để đón tôi. Chính vì anh đến sớm nên phải chờ tôi sửa soạn. Cũng chính vì đến sớm nên tôi mới nhìn thấy vết son trên lưng áo anh. Dẫu cái dấu vết phản bội ấy chỉ mờ mờ nhưng với một người kỹ tính như tôi thì mờ hơn như thế tôi cũng phát hiện. Chỉ có điều, tôi không thể nào phát hiện được ngay ai là chủ nhân của vết son môi ấy.
Tàn tiệc, tôi bảo Kiên chở tôi đi chơi một vòng trước khi về nhà nhưng anh từ chối: "Anh còn nhiều việc phải làm". Tôi ngồi sau xe nên anh không thấy vẻ ấm ức trên mặt tôi, cũng không thể thấy một dấu hỏi to tướng trong mắt tôi. Nhất định tôi sẽ điều tra xem điều gì đang xảy ra với anh...
Thế nhưng tôi chưa kịp làm thì ba tôi bệnh. Suốt mấy tháng trời, tôi gần như phải ở hẳn trong bệnh viện để chăm sóc ông. Điều khiến tôi vô cùng cảm kích là suốt thời gian ấy Lan Hương đã luôn kề cận bên tôi; thậm chí tiền thuốc men cho ba tôi, em cũng nhất quyết đòi được chia sẻ với lý do "em là em của chị thì cũng là con của ba, em phải có trách nhiệm lo cho ba". Thú thật là lúc đó tình hình quẫn bách quá nên tôi phải đồng ý nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sau này sẽ tìm cách trả lại số tiền hơn 100 triệu đồng Lan Hương đã chi ra.
Ảnh minh họa từ internet
Ba tôi không qua khỏi. Mất mát quá lớn này cộng với một thời gian dài phải vất vả lo cho ba trong bệnh viện khiến tôi ngã gục. Những ngày này, nếu không có Lan Hương và Kiên bên cạnh, chắc tôi không thể nào gượng dậy... Tôi đâu biết rằng, họ đã ở ngay trước mặt tôi để làm chuyện bất chính.
Sau đám tang ba một tuần lễ, nhân lúc anh em trong nhà quây quần chuyện trò, anh hai tôi chợt nhớ ra: "Hôm đám ba, anh thấy thằng Kiên với con Lan Hương rất lạ". Tôi giật mình hỏi dồn: "Lạ là sao anh hai?". Anh bảo khuya hôm đó, lúc cả nhà tôi tụng kinh cho ba, anh có việc phải ra nhà sau thì thấy hai người từ trong phòng tôi bước ra. "Mới đầu anh nghĩ chắc hai đứa nó vô đó để lấy đồ đạc nhưng hôm sau để ý, anh thấy tụi nó nhìn nhau lạ lắm. Em không được chủ quan. Để lửa gần rơm, nó cháy hồi nào hỏng hay nghen".
Tôi giật mình, bất giác nhớ lại nhiều chuyện. Không lẽ người mà tôi nghi ngờ lại chính là cô em đã "cắt máu ăn thề kết nghĩa chị em" của tôi? Cầu trời chuyện đó đừng xảy ra, nếu không, tôi làm sao chịu nổi sự phỉ báng này?
Cách đây 2 tuần lễ, tôi đến tìm Kiên. Gọi mãi không thấy anh mở cửa, tôi đành phải lấy chìa khóa dự phòng để tự vào. Kiên đang tắm. Điện thoại để trên bếp. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi luýnh quýnh chụp lấy chiếc điện thoại. Tôi định mở ra xem nhưng lại sợ anh bước ra bất tử, nhanh như chớp, tôi bỏ chiếc điện thoại vào túi xách, vội vã ra về.
"Cưng của em, ngủ ngon nhé", "Cưng ơi, nhớ em không?", "Cưng ngoan đi rồi em sẽ thưởng"... những tin nhắn từ số điện thoại lạ hoắc. Duy chỉ có một tin nhắn khiến tôi nghi ngờ: "Cưng cứ đi với chị, em chờ được mà". Tôi xem ngày giờ của tin nhắn ấy và nhớ ra hôm đó là ngày tôi hẹn Kiên lên thăm mộ ba tôi ở Bình Dương...
Tôi nhờ cô nhân viên gọi lại số điện thoại ấy, vờ như gọi nhầm và ghi âm lại giọng nói. Khi mở ra nghe lại, tôi bỗng thấy xây xẩm mặt mày. Đúng là giọng Lan Hương, cô em kết nghĩa, người bạn mà tôi đã tin tưởng như em ruột của mình. Mọi việc đã rõ ràng nhưng tôi không thể nào tin đó là sự thật...
Khi Kiên báo với tôi bị mất điện thoại, tôi đã định canh lúc anh không có ở nhà để mang trả lại; thế nhưng ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được. Nghĩ tới anh, tôi lại thấy nghẹn ứ trong lòng. Còn với Lan Hương, tôi không biết phải làm sao?
Tôi không làm điều gì sai trái với họ, sao nỡ phản bội lại lòng tin, tình yêu của tôi như vậy? Không lẽ trên đời này lại có những kẻ giả dối, trơ tráo được ngụy tạo sau lớp vỏ bọc tử tế, hiền lương như vậy? Tôi phải giành lại người yêu hay bỏ mặc anh ta chạy theo người con gái hạ tiện ấy? Có ai cởi bỏ dùm tôi những khúc mắc, đớn đau đang giằng xé trong lòng...
Theo VNE
Ngẫm lại cái số tôi nó thật khổ... Hôm Mai Phương nói với tôi về việc sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân với Khang, tôi chới với như người sắp chết đuối. Tôi không tin cô ấy có thể bỏ lại sau lưng 6 năm tình yêu với tôi để lấy một người chỉ vừa quen biết được 6 tuần lễ. Nhưng thực tế đúng là như vậy. "Anh ấy đã...