“Cho” anh rồi, có bỏ được không?
Tôi cứ trăn trở mãi với câu hỏi ấy, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi, đã cho anh cả tình yêu, niềm tin của mình, giờ có buông tay được không?
Yêu nhau, anh luôn nói sẽ giữ gìn cho tôi, anh luôn động viên tôi cùng cố gắng để có một tương lai tốt hơn. Hai đứa ra trường, đi làm công việc bình thường nên thu nhập còn thấp, thế nên, lúc nào cũng phải nương tựa vào nhau. Hai đứa vun đắp cho nhau những hạnh phúc và chia sẻ những khó khăn.
Hơn 1 năm sau, anh kiếm được một công việc rất tốt do một người quen biết giới thiệu. Lương của anh gấp 4 lần số lương cũ, còn tôi thì vẫn mãi lẹt đẹt như vậy. Nhiều khi anh đưa tiền cho tôi tiêu, anh bảo anh đi làm được rồi nên không phải lo tiền nong nữa. Tiền thuê nhà của chúng tôi anh cũng cố gắng chu cấp với lý do là tôi không có tiền. Tôi buồn lòng vì mình kém cỏi, chưa thể kiếm được công việc tốt hơn hiện tại.
Tôi chắt chiu tiền lương để mua cho anh đôi giày đẹp, thế mà chưa một lần thấy anh đi. Dù lúc tôi tặng anh, anh khen nấy khen để, có lẽ để tôi vui lòng. (ảnh minh họa)
Anh đã có tiền sắm xe, sắm quần áo đẹp. Không còn cần đến những bộ quần áo tôi mua nữa. Có lần dẫn nhau qua cửa hàng giảm giá, tôi bảo anh vào để chọn. Anh bảo tôi: “Mua gì hàng giảm giá, vớ vẩn, toàn hàng đểu, em cứ thích mua mấy thứ linh tinh. Mua thứ xịn tí dùng thì ngon, lại bền”. Tôi ngạc nhiên quá. Trước đây, khi anh chưa kiếm được nhiều tiền như vậy, anh hay đưa tôi vào những cửa hàng giảm giá, hai đứa cố gắng tiết kiệm để sau này còn tính chuyện tương lai mà còn nói vậy.
Video đang HOT
Tôi chắt chiu tiền lương để mua cho anh đôi giày đẹp, thế mà chưa một lần thấy anh đi. Dù lúc tôi tặng anh, anh khen nấy khen để, có lẽ để tôi vui lòng. Nhưng sau đó, tôi hỏi sao anh không đi thì anh cứ bảo là quên. Tôi phiền lòng lắm. So với đôi giày mà anh đang đi thì đôi của tôi rẻ hơn 3 lần.
Anh không còn ngồi quán vỉa hè mà tìm tới những nhà hàng sang trọng. Anh cũng không thích món cơm rang ở quán quen mà hai chúng tôi cùng tới đó mỗi ngày không nấu cơm. Bây giờ, chỗ của anh là những quán ăn sang trọng với bạn bè, anh không còn là người đàn ông mà trước đây tôi quen biết nữa.
Tôi cảm thấy ở anh thay đổi rất nhiều, anh phố xá và coi thường những thứ giản dị đáng trân trọng từ trước tới giờ của hai đứa. (ảnh minh họa)
Tôi buồn vì anh luôn chê tôi quê mùa, không biết cách ăn mặc. Nhưng lâu lắm rồi, tôi nào thấy anh nói gì về chuyện đưa tôi đi mua quần áo nữa đâu. Anh chỉ đưa tiền cho tôi và bảo rảnh thì đi mua, anh bây giờ nhiều việc nên bận.
Tôi cảm thấy ở anh thay đổi rất nhiều, anh phố xá và coi thường những thứ giản dị đáng trân trọng từ trước tới giờ của hai đứa. Đặc biệt, vì mải mê kiếm tiền, anh không nhắc gì đến chuyện cưới xin nữa. Tôi buồn lắm, không biết nên làm thế nào. Bây giờ, khi đã trao cho anh tất cả, cả bản thân mình, tôi lại muốn từ bỏ anh. Nhưng một người đàn ông gắn bó với mình suốt thời gian dài, tôi phải làm sao để quên và tiếp tục một cuộc tình mới. Nhất là khi tôi không còn trong trắng, liệu có ai đón nhận tôi không? Tôi đang hoang mang vô cùng, ai đó giúp tôi với!
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại bảo tôi dễ dãi
Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau.
Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với mình không nữa...
Rất nhiều chuyện cần chia sẻ cần lắng nghe nhưng thật ra có ai hiểu, có ai chia sẻ giúp tôi một nỗi băn khoăn này không nhỉ? Người mình yêu thì bảo là điều đó không quan trọng với anh, bây giờ điều quan trọng với anh là tôi có lừa dối anh hay không? Thật buồn cười, tình cảm của chúng tôi đâu phải chỉ vài ba ngày? Đã hơn ba năm nhưng với anh nhiêu đó thời gian chưa đủ để anh hiểu về tôi? À không chúng tôi hiểu nhau chứ!?
Tôi chưa biết quyết định chuyển công tác chuyến này của tôi là đúng hay không nữa? Nó quan trọng với tôi nhưng với anh thì không.
Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sau coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau ba năm thôi. Vậy mà tôi đã vội xem anh là chồng, là người sẽ cùng tôi đi suốt cuộc đời này...? Có phải bạn hỏi tôi quá tin người phải không? Thì chắc có lẽ là vậy, tôi đã đặt niềm tin sai chỗ chăng? Tôi yêu anh và hứa giữ gìn cho nhau đến khi cưới sẽ có một đêm tân hôn thật đẹp. Nhưng nào ngờ mọi chuyện không như mình vẫn nghĩ....
Do ham muốn của anh hay do tôi yếu lòng nên đẩy mọi chuyện đi quá xa? Thôi thì "yêu nhau cởi áo cho nhau..." nhưng chỉ được giây phút đó thôi. Anh thăng hoa nhưng lòng đầy nghi ngại về người con gái như tôi? Không có dấu vết gì chứng tỏ tôi là người "con gái"? Da của tôi bị nứt chứng tỏ tôi đã từng mang bầu? Những điều đó là do anh suy diễn và anh áp đặt lên tôi, trong khi tôi chưa từng quan hệ với ai ngoài anh? Thật buồn cười, cuộc đời này thật chớ trêu người ta!
Do ham muốn của anh hay do tôi yếu lòng nên đẩy mọi chuyện đi quá xa? Thôi thì "yêu nhau cởi áo cho nhau..." nhưng chỉ được giây phút đó thôi. (ảnh minh họa)
Con gái mà da nứt nẻ là do đã từng có con? Từng mang bầu ư? Tôi cũng không hiểu nổi cái triết lý ấy ở đâu ra? Tôi không có dấu hiệu nào chứng tỏ thì tôi mất trinh ư? Cũng có thể nhưng tôi không mất trinh vì quan hệ trai gái. Anh một chàng trai hiện đại lại cho rằng những điều trên đang bán đứng tôi? Ôi thật là ngộ, tôi cũng không hiểu nổi do tôi quá ngây thơ hay quá hiện đại hay những kiến thức tôi học được điều là thứ bỏ đi nhỉ?
Nhưng anh, người học cao hiểu rộng lại cho rằng những gì tôi làm, những thứ xung quanh tôi nói lên, tôi là người phụ nữ như thế đó! Anh coi kinh tôi vì tôi đã không giữ được mình trước đêm tân hôn. Đún, tôi đã không đủ bản lãnh để vượt qua cám dỗ của chính mình. Anh coi khinh tôi vì tôi có một mối tình đầu sâu nặng. Còn anh là một chàng thư sinh bước vào đời với tấm chân tình mộc mạc lỡ yêu nhầm một cô gái như tôi?
Bây giờ, 3 năm rồi mà anh vẫn nghi ngờ tôi, tình yêu vẫn chưa đủ lớn để anh gạt bỏ mọi hoài nghi hay là anh quá hết yêu tôi? Cũng có thể, 3 năm qua đã khiến anh mệt mỏi, chán nản, khiến anh cảm thấy không còn sâu đậm với tôi nữa nên anh mới tìm lý do này. Anh muốn quan hệ trước hôn nhân nhưng khi có được tôi rồi, anh lại khinh bỉ và coi thường. Đàn ông các anh thật lạ, tại sao lại cứ đổ hết tội lên đầu phụ nữ? Ai cũng có ham muốn, ai cũng có những nỗi khổ tâm nhưng anh lại không hiểu. Nếu như anh không chủ động trong chuyện ấy, tôi nào ép anh.
Chuyện đã đến nước này, tôi không biết nên làm gì nữa, không biết nên chia tay hay tiếp tục cuộc tình này. Thực tình, tôi còn rất yêu anh, yêu anh vô cùng nhưng làm sao để cố gắng đây, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi!
Theo VNE
Có thai, tưởng ốm, uống bao nhiêu thuốc Tôi không biết nên làm thế nào với trường hợp này vì không có kinh nghiệm. Xin chị em cho tôi lời khuyên. Tôi và anh yêu nhau, lúc đó, chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ đi quá giới hạn. Vì tình cảm còn mới đang chớm nở, chưa có gì là quá sâu sắc. Nhưng một lần đi uống rượu và về...