Cho anh ra ngoài… kiếm thằng con trai! Anh chỉ cần 1 đứa thôi!
Tôi như chết đứng khi nghe câu nói gần như khẩn cầu của chồng: “Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có chết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu”.
Tôi và anh quen nhau trong hoàn cảnh khá éo le. Hôm đó, vì muộn giờ học, tôi vội vàng phi như tên bay trên chiếc xe đạp cà tàng đến trường học. Gần đến cổng trường, bỗng đâm sầm vào chiếc ô tô rẽ sang đường, tôi nằm sõng xoài trên đường và bất tỉnh. Mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện tôi mới hay mình vẫn còn sống, đưa mắt sang phải, tôi lấy một người đàn ông lạ hoắc đang nằm gục xuống dường bệnh.
Cả thời gian tôi nằm viện, vì không muốn bố mẹ phải lo lắng nên tôi không báo cho mọi người biết. Trong suốt những ngày ấy, anh là người lo cho tôi từng bữa cháo, chạy đi chạy lại với viện phí…. Cũng đáng thôi, vì anh đã gây ra tai nạn cho tôi và giờ đó là những việc đương-nhiên -phải-làm.
Sau ngày ra viện, anh vẫn muốn giữ liên lạc với tôi. Tình cảm dần nảy sinh trong những lần trò chuyện, hẹn hò, và cuối cùng, đám cưới là cái kết cho một tình yêu đẹp.
Tôi nhanh chóng có cô con gái đầu lòng, chồng tôi từ trước đến giờ vẫn thích có một thằng con trai nên khi thấy tôi sinh con gái anh không hào hứng lắm. Ba năm sau, chúng tôi lại tiếp tục đón chào một nàng công chúa. Lần này anh tỏ thái độ ra mặt, anh vẫn rất thương con yêu con nhưng nhất quyết không chịu bế, chịu dỗ dành mỗi khi con khóc.
Khi con thứ hai được một tuổi, tối nào anh cũng gạ gẫm, thủ thỉ mong tôi sinh thêm đứa nữa, cố lấy thằng cu. Ban đầu tôi nhất quyết không đống ý, nhưng sợ anh vì muốn có con trai quá mà làm liều ra ngoài vụng trộm, tôi cố gắng mang bầu lần ba mặc dù trong lòng không hề muốn vì mỗi lần sinh đẻ của tôi rất vất vả.
Nhưng “người tính không bằng trời tính”, lần thứ ba cũng vẫn là một cô con gái. Lần này anh không kêu ca, than vãn nữa mà ít nói, tính tình trở nên trầm lặng hơn. Vì muốn bù đắp cho anh, tôi càng chuyên tâm hơn với nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ, chăm sóc chu đáo cho chồng, con. Ba cô con gái của tôi càng lớn càng xinh xắn, học giỏi, còn anh cũng được thăng chức. Đi đến đâu, tôi cũng được khen có ba con con gái đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy.
Thời gian 10 năm thấm thoắt trôi qua, tôi cứ ngỡ chồng cũng hài lòng về gia đình nhỏ của mình ai dè những thể hiện yêu thương, lo lắng với mẹ con lâu nay là do trách nhiệm phải làm thế. Trong lòng anh vẫn chưa khi nào nguôi ngoai chuyện cần phải có con trai. Tối hôm trước, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, anh nói gần như khẩn cầu: “Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có chết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu”.
Dĩ nhiên, chẳng bà vợ nào chịu đồng ý trước lời nói ấy của chồng và tôi cũng vậy. Tôi khóc và bảo anh ích kỷ, và rồi anh cũng khóc, thậm chí, anh còn quỳ xuống xin lỗi tôi, mong tôi bằng lòng cho anh đi kiếm đứa con trai.
Chồng tôi nói rằng: “Em thực sự không hiểu được nỗi khổ của anh. Bao nhiêu năm nay, lần nào về quê ngồi mâm cơm cùng anh em họ hàng, anh cũng bị mọi người nói bóng gió về chuyện vô phúc nên không có đứa con trai. Bố mẹ lại chỉ có mình anh, nếu không có đứa cháu trai chỉ sợ ông bà ra đi mà không thể nhắm mắt. Rồi bạn bè đồng nghiệp, cả phòng anh đứa nào cũng có con trai, chỉ riêng anh là sếp mà lại thua kém chúng nó. Anh uất lắm. Hơn nữa bây giờ, em nhiều tuổi không thể đẻ được. Xin em, cho anh đi kiếm thằng con trai”.
Tôi đã sốc thực sự khi nghe chồng nói vậy. Càng sốc hơn khi không thể tưởng tượng được tại sao một người có học thức, có địa vị như anh ở trong xã hội này lại vẫn còn những suy nghĩ và tư tưởng lạc hậu như vậy.
Video đang HOT
Ngày hôm sau, tôi dẫn con ra ở riêng. Tôi thương mình, thương các con bao nhiêu thì càng hận anh bấy nhiêu. Tôi đau khổ không dám tin chồng mình lại ích kỉ đến như vậy. Hóa ra lâu nay, tôi và các con chỉ là cái gai trước mắt chồng.
Chồng tôi hôm sau tìm đến và khuyên tôi quay trở về nhưng tôi vẫn không chấp nhận, mặc dù anh nói anh vẫn luôn yêu tôi và các con. Tôi nói với chồng tôi sẽ chỉ trở về khi nào anh từ bỏ hẳn ý nghĩ kiếm con trai nối dõi nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh nói bằng giá nào anh cũng phải có một đứa con trai.
Tôi yêu chồng nhưng cũng hận chồng. Tôi sẽ không để các con tôi trở về với người cha lúc nào cũng chỉ “con trai, con trai”. Các con tôi đã lớn và chắc chắn chúng sẽ bị tổn thương bởi một người bố như vậy.
Theo Khám phá
Cho anh 5 phút "kiểm hàng", nếu em còn trinh anh sẽ cưới luôn
"Cho anh "kiểm hàng" 5 phút, nếu em còn trinh anh sẽ về bảo bố mẹ mang trầu cau tới nhà em hỏi cưới luôn. Thế nào, đồng ý nhé em?".
Bỏ quê nghèo lên thành phố lập nghiệp, cô gái 21 tuổi như Thanh nhanh chóng tìm cho mình 1 công việc ở quán cơm. Làm tất bật cả ngày đến mãi khuya mới về phòng trọ nghỉ ngơi nhưng Thanh chả bao giờ thấy chán hay mệt vì cứ nghĩ tới 4 triệu tiền lương sẽ được lĩnh vào cuối tháng là cô vui lắm. 4 triệu ấy đủ tiền để Thanh gửi về quê cho mẹ nuôi 2 đứa em nhỏ ở nhà.
Vẫn như thường ngày hơn 22h Thanh xong việc ở quán về phòng trọ. Tung tăng hát líu lo trên đường về bỗng cô bị 2 gã thanh niên chặn lại trêu ghẹo. Qúa hoảng sợ trước 2 kẻ biến thái này, Thanh hét ầm lên và vơ lấy cây củi khô ở đang khua lung tung cả. May mắn sao lúc đó có 1 anh chàng đi qua liền xuống cứu Thanh. Được trai đẹp cứu, Thanh biết ơn lắm. Cô cứ ngỡ chuyện này chỉ có trong phim hoặc truyện cổ tích, ai dè là thật.
Hỏi thăm về anh chàng kia, Thanh mới biết anh ấy tên Hoàng, hơn Thanh 2 tuổi và là người ở đây. Cảm ơn rối rít Hoàng đã cứu mình, Thanh về nhà lúc nào cũng mơ tưởng đến Hoàng và ao ước có cơ hội gặp lại.
Như định mệnh, mấy hôm sau Hoàng đến quán cơm của Thanh ăn. Thấy Hoàng, Thanh vừa vui vừa sợ vì nếu Hoàng thấy Thanh chỉ là đứa làm thuê hèn hạ anh sẽ ghét bỏ cô. Nhưng chẳng ai ngờ, Hoàng mỉm cười thật tươi và xắn tay áo ra làm giúp Thanh khiến cô càng cảm mến anh hơn. Lâu dần Hoàng và Thanh có tình cảm với nhau dù 2 người không ai chịu tỏ tình gì cả.
Được trai đẹp cứu, Thanh biết ơn lắm (ảnh minh họa)
Tình yêu của Hoàng và Thanh cứ thế phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Thanh đã kể cho Hoàng nghe tất cả về gia đình mình, Hoàng ôm Thanh vào lòng và nhẹ nhàng nói sẽ cùng cô vượt qua những khó khăn này khiến Thanh xúc động lắm.
Yêu nhau được gần 3 tháng thì Hoàng đặt vấn đề muốn gần gũi Thanh. Nghe bạn trai nói vậy, Thanh giật mình hoảng hốt lắc đầu luôn. Cô không nghĩ người yêu "soái ca" của mình lại đòi hỏi chuyện này. Lần 1 từ chối, rồi lần 2, lần 3... Hoàng vẫn đòi hỏi Thanh. Đòi mãi bạn gái không chịu Hoàng liền ra điều kiện này khiến Thanh bối rối:
- Cho anh "kiểm hàng" 5 phút, nếu em còn trinh anh sẽ về bảo bố mẹ mang trầu cau tới nhà em hỏi cưới luôn. Thế nào, đồng ý nhé em? 5 phút nhanh thôi mà.
- Em... em vẫn sợ lắm. Liệu anh có giữ đúng lời hứa của mình không?
- Em yên tâm đi, yêu anh phải tin anh chứ? Nếu em cảm thấy cái đó quý hơn cả tình yêu của mình thì thôi, em giữ nó đến già đi vậy. Chúng ta chia tay.
- Không... em cần anh hơn.
- Có thế chứ.
Dụ được bạn gái cho mình âu yếm, Hoàng nhanh chóng kéo Thanh vào nhà nghỉ để làm chuyện trọng đại này. Thấy bạn gái run rẩy, ngồi co ro góc giường khiến Hoàng thích thú vô cùng. Anh nhẹ nhàng đến ôm lấy Thanh và cởi những cúc áo vướng víu của cô ra. Vừa hết 5 phút Thanh đẩy Hoàng ra hốt hoảng kêu lên khiến Hoàng cau có.
- Hết 5 phút rồi anh ơi. Chúng ta dừng ở đây thôi, em nghĩ thứ anh cần cũng đã có rồi đấy.
- Em dở người à. 5 phút sao mà đã ra cái giọt máu trinh ấy được. Em thấy anh đã làm gì được em đâu mà ra với vào chứ. Nằm im đấy, đừng để anh mất hứng là em khổ đấy.
Em yên tâm đi, yêu anh phải tin anh chứ? (ảnh minh họa)
- Anh đã nói chỉ cần 5 phút thôi mà.
- Em đúng là con ngốc. Muốn anh cưới em thì phải ngoan và nằm im làm theo mệnh lệnh của anh.
Cắn răng chịu đựng những hành động mạnh bạo của Hoàng, Thanh rơi nước mắt hối hận vì đã lỡ đồng ý để cho Hoàng "kiểm hàng"5 phút ai ngờ anh lừa cô thế này ư? Gần tiếng đồng hồ rồi anh chưa dừng lại mặc dù Thanh liên tục kêu đau.
Thỏa mãn thú vui của mình xong, Hoàng nhìn Thanh hất hàm bảo:
- Em dại lắm.
- Anh sẽ cưới em chứ? Em bị anh làm mất trinh rồi.
- Ôi tiếc thật đấy, em mất trinh rồi thì phải làm sao bây giờ nhỉ? Chắc có lẽ anh không cưới được em rồi, vợ anh đêm tân hôn phải có giọt máu đó cơ, đằng này em...
- Anh... anh lừa em sao?
- Không phải là lừa, em tự nguyện đó chứ? Nhưng công nhận gái quê như em thích thật đấy. Lần sau anh phải nhờ em giới thiệu cho mấy cô bạn xinh tươi của em ở quê mới được.
Thanh đứng dậy tát bốp cái vào mặt Hoàng rồi khóc nức nở chạy khỏi nhà nghỉ. Hóa ra Hoàng chẳng phải người tốt, anh ta chỉ yêu cô để lên giường thôi. Vậy là đã rõ rồi, 21 năm giữ gìn cái ngàn vàng đó dốt cuộc lại để kẻ sở khanh như Hoàng cướp trong đau đớn thế này sao?
Giờ nghĩ lại lời mẹ cô nói mới thấy thấm: "Ở thành phố nhiều cạm bẫy lắm, con đừng dại tin ai rồi lại khổ đấy con à". Có lẽ Thanh nên về quê, nên về với gia đình của mình. Qủa đúng ở thành phố náo nhiệt, đông đúc này không dễ sống như cô tưởng. Có trách chỉ chắc cô khờ khạo tin người, đàn ông mà tin sao được lời nói khi hắn ta muốn lên giường với mình.
Theo Một Thế Giới
Bạn trai ép sát tôi vào tường thở hổn hển nói: "Cho anh 5 phút nữa, anh hứa sẽ không làm em mất trinh đâu!" "Cho anh "ấy" 5 phút, anh hứa sẽ không làm em mất trinh đâu. Nhìn em thế này anh không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa. Anh xin lỗi, nhưng anh muốn... lắm rồi Hằng à". Cuối tuần sang đón Hằng đi chơi, Tú tiện ghé qua shop thời trang mua tặng Hằng cái váy cô thích. Cũng lâu rồi anh...