Cho anh nhìn về phía em…
Anh muốn nắm lấy tay em, đi hết cả thế gian này không oán hận. Muốn giữ em lại để mỗi ngày còn tươi đẹp hơn cả những ước mong.
Chúng ta sống cùng trong một thành phố, rất nhiều lần xe của anh phóng vụt qua trước mặt em, nhiều lần giữa phố chúng ta đi lướt qua nhau, nhiều lần cùng dừng ở ngã tư đông đúc hay trong một quán ăn nhỏ vô danh… Lần đầu tiên anh thấy chỉ là chuyện thường tình, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba và nhiều lần sau nữa khiến anh bắt đầu để ý đến em.
Ảnh minh họa
Rồi khi anh “liều mình” làm quen, có thể em nghĩ đó là tình cờ, nhưng thật ra đã mất rất nhiều chất xám của anh đấy. Chúng ta bắt đầu cùng nhau làm mọi chuyện, hơn là ở cùng một thành phố. Chúng ta ăn cơm cùng nhau, vui đùa cùng nhau, đi siêu thị cùng nhau, ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh cùng nhau… Những lúc đó có thể chẳng nói điều gì nhưng trong hai chúng ta chắc hẳn có một niềm vui len nhẹ.
Anh muốn nắm lấy tay em, đi hết cả thế gian này không oán hận. Muốn giữ em lại để mỗi ngày còn tươi đẹp hơn cả những ước mong. Muốn giữ tình yêu này lại trong tận cùng trái tim anh, để luôn được nhìn về phía em như thế.
Video đang HOT
Thế nhưng có một điều anh nhận ra rằng, em không yêu anh.
Không yêu anh như cách mà em thường kể về cậu ấy hàng ngày. Không yêu anh nên em luôn dành thời gian để nghĩ về cậu ấy, dù cậu ấy cách em cả nửa vòng trái đất. Vì không yêu anh nên em không nhận ra đáy mắt anh buồn đến thế nào khi em chỉ thao thao bất tuyệt nói về những kỷ niệm, về sự chờ đợi của em với một người. Không yêu anh nên em mới có thời gian để ngồi cùng anh cho qua những ngày trống rỗng khi cậu ấy đi xa.
Có những khi anh đã lựa chọn từ bỏ. Nhưng những lúc ấy em lại vô tình xuất hiện, dù cách này hay cách khác, cùng anh ở trong một thành phố này.
Anh từng nghĩ không nên lãng phí thời gian thế này nữa sau những lần kiên trì để bước vào tim em. Nhưng em biết mình thất bại thật sự. Không phải vì anh thua cậu ấy, mà anh thua sự chung tình của em.
Hóa ra, yêu một người không yêu mình quả thực rất cô đơn.
Nhưng nếu như không được thấy em, không được nghe giọng lảnh lót của em, không được thấy em cười, cuộc đời anh chắc sẽ buồn thê thảm hơn nữa.
Vậy nên cứ cho anh nhìn về phía em đi…
Cảm giác yêu một người không được đáp lại rất đau khổ, nhưng cảm giác yêu một người mà phải tự bắt mình rời xa người ấy lại càng thê lương hơn nữa.
Trước đây anh từng nghĩ, nếu thực sự yêu ai đó, anh sẽ cùng tình yêu đó đi đến cùng trời cuối đất, cho dù người ấy không yêu anh. Nhưng có lẽ đó chỉ là sự ngông cuồng của tuổi trẻ. Tình yêu đó mang quá nhiều sự băn khoăn, tiếc nuối, nghịch lý, chênh vênh… Bây giờ anh chọn chỉ là cùng em đi một đoạn đường ngắn, đủ để anh nhận ra những gì anh không nắm bắt được. Và để anh nhìn em cho đến khi quá khứ lùi vào sau lưng.
Rốt cuộc thứ đi cùng anh đến cùng trời cuối đất là hình ảnh cô gái nhỏ với chiếc xe cub chạy trên đường, dừng đèn đỏ cùng anh, đi siêu thị cùng anh, vào một quán ăn nhỏ cùng anh… và nhất mực chỉ dành tình yêu cho một người khác…
Theo Tiin
Cụ lang làng
Mẹ gọi điện báo tin, con về ngay cụ lang làng vừa mất rồi. Nước mắt tôi trực òa ra, chạy ngay sang phòng sếp xin nghỉ việc rồi bắt vội xe về nhà. Chặng đường chỉ có hơn 90 cây số mà sao hôm nay dài thế.
Xét về máu mủ thì nhà tôi với cụ chẳng họ hàng gì, tôi ở Hà Nam, cụ ở Nam Định. Nhưng nếu không có cụ, chắc sẽ chẳng có tôi, và sẽ chẳng có gia đình tôi bây giờ. Mẹ tôi lấy bố hơn 4 năm trời hết thuốc nọ thuốc kia chạy chữa mà vẫn không sinh nổi mụn con. Tiền bạc cạn kiệt, ý chí chán nản, bố mẹ định chia tay thì được người ta mách đến cụ.
Sau ba tháng thuốc men của cụ, mẹ mang bầu tôi. Tiền công, tiền thuốc suốt ba tháng, phải nài ép lắm cụ mới chịu nhận dăm cân gạo nếp. Rồi lúc tôi nghịch ngợm bị chệch khớp tay, rồi dạ dày, đến thằng em tôi bị sỏi thận... đều tìm đến cụ. Chẳng lần nào cụ lấy tiền. Tiền thuốc cho không, tiền công cũng chẳng lấy. Đến ngày lễ tết, cụ chỉ lấy duy nhất 1 cái bánh chưng, hay 1 gói kẹo để thắp hương tổ tiên, còn lại cụ bắt mang về.
Lúc còn bé, theo mẹ xuống thăm cụ tôi vẫn thắc mắc, sao lại gọi cụ là cụ lang làng, phải chăng là vì cụ chỉ chữa bệnh trong làng, hay y thuật của cụ chỉ ở mức độ làng xã? Mẹ cười nhẹ nhàng giải thích, y thuật của cụ rất cao, không những gia đình ta được cụ cứu giúp, mà còn rất nhiều người khác ở nơi rất xa tận hai miền đất nước tìm đến cụ. Cụ giúp người chẳng bao giờ suy tính thiệt hơn, chẳng đè nặng của cải vật chất nên làng xóm ai cũng quý mến gọi cụ là cụ lang của làng rồi gọi tắt là cụ lang làng.
Ngày nhỏ, chị em tôi đã rất thích xuống nhà cụ chơi. Lần nào xuống cũng được cụ cho biết bao quà bánh, toàn đồ của bệnh nhân này biếu, cụ lại chia hết cho bệnh nhân kia. Nhà nào nghèo, thường được cụ thương nhiều hơn. Sau này lớn lên, dù không theo nghề thuốc nhưng cứ vài tháng tôi lại xuống thăm cụ một lần, nghe cụ hướng dẫn các vị thuốc đơn giản có thể tìm thấy ngay trong vườn, ngoài ruộng. Chồng cụ là bác sĩ quân y, con trai duy nhất của cụ cũng là bác sĩ quân y. Hai con người thương yêu nhất của cụ đã hy sinh anh dũng tại chiến trường. Kể từ đó cụ ở vậy, theo nghề thuốc gia truyền bốc thuốc cứu đời. Thuốc trồng được trong vườn thì cho không, tiền công cũng chẳng lấy, thuốc phải mua thì cụ kê đơn cho người bệnh tự mua, đến tiền xe gửi thuốc cho người bệnh ở xa thường cụ cũng chẳng lấy. Lý giải cho việc làm của mình cụ chỉ cười trừ giải thích: " Tao có một mình, lại có nhà nước nuôi thì lấy tiền bạc làm gì, chỉ mong chúng mày luôn mạnh khỏe, làm nhiều việc thiện là tao vui rồi".
Tôi về vừa kịp lúc đưa tang cụ, đoàn người quấn khăn trắng kéo dài nửa cây số, ai cũng sụt sùi thương nhớ, đau xót như mất đi phần máu mủ. Có người làng, có người tứ xứ, có cả cụ già tám, chín mươi, cả em nhỏ vài tháng tuổi, có chị đang bụng bầu, tất cả quy tụ tại đây tiễn đưa cụ tới nơi vĩnh hằng.
Theo VNE
Tôi không muốn phải hối hận Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp. Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt...