Cho anh… mặc đồ vào đã
Bằng một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, chị nói: “Mấy chú cho anh mặc đồ đàng hoàng vào rồi có chuyện gì nói sau” trong lúc anh trần như nhộng.
Cứ cho phép chồng lạc lối
Đó có lẽ là người phụ nữ đáng nể nhất mà phụ nữ một tỉnh miền Trung đã truyền tai qua nhiều thế hệ.
Chuyện xảy ra cách đây chừng hơn 10 năm nhưng đã trở thành giai thoại mà kể cả đàn ông cũng phải nể phục người đàn bà này.
Chồng chị lúc đó là quan chức có tiếng của tòa án một huyện. Đối với nhiều người, gia đình anh chị là một mẫu hình cực kỳ lý tưởng. Uy quyền của anh đương nhiên nhờ vào năng lực nhưng không thể bỏ qua sự vun vén diệu kỳ của chị.
Trong nhà, chị là “sếp bà” nhưng không có bóng dáng của oshin, một tay chị chăm sóc cả gia đình từ chuyện trang trí nhà cửa, bếp núc đến dạy con…
Ra đường, chị xởi lởi vui vẻ với cấp dưới, biết điều vô cùng với cấp trên nên khiến anh chính là người “dạy khôn” nhiều bạn bè về khái niệm “giàu vì bạn, sang vì vợ”.
Với anh chị thời ấy, lời khen có vẻ như căn nhà 3 tầng kia cũng không còn chỗ nào để chứa.
Video đang HOT
Hậu phương vững, tiền tuyến cứ thế mà mạnh dần. Anh thăng tiến cấp bậc vù vù, lịch sinh hoạt cũng bắt đầu khác đi.
Ngày trước anh đúng 6 giờ là kiểu gì cũng về ăn cơm cùng vợ con, nhưng dạo ấy anh thường viện cớ nhiều việc để đàn đúm, đi massage, chè chén…
Từ một người ho sặc sụa vì khói thuốc, anh hút cả xì – gà, rồi tập tành rít thuốc lào cho lạ miệng.
Tuổi 50 của anh vẫn rất cường tráng sung sức với nhiều chầu nhậu khật khưỡng đến khuya mới về. Tuổi 49 của chị chạm mốc mãn kinh, bốc hỏa, rã rệu đợi anh với những cuốn sách dày, những trang nhật ký buồn. Tâm hồn chị vốn đa cảm, giáo viên dạy Văn miền núi theo chồng về tỉnh lị, sống đời nội trợ, hy sinh tuổi xuân những tưởng sẽ yên ổn ở đoạn cuối đường.
Chị thở dài…. tháo vớ, đi đổ chiếc thau nồng nặc mùi bia rượu, thức ăn anh vừa nôn ra….
Rồi anh có bồ. Nghe bảo một cô gái nói giọng nam rất ngọt. Chị chỉ im lặng, cũng không chìa đơn dù đã viết đến hơn 200 lá. Cô gái này từng đánh tiếng qua bạn bè anh rằng sẽ khiến anh từ bỏ gia đình, sẽ ngang nhiên bước trong căn nhà 3 tầng kia, sẽ bắt con chị gọi cô ta là mẹ hẳn hoi. Chị chỉ cười nhạt.
Dắt chồng về bằng bản lĩnh sư tử
Không dằn vặt anh một từ nào, chị vẫn nhẹ nhàng chu đáo, bình thản chăm sóc anh như trước giờ.
Điều này khiến anh khó hiểu nhưng cũng lờn mặt hơn. Dù vậy với chức vụ cộm cán, anh cũng không dám ra mặt thừa nhận hay chu cấp nhiều cho cô ta mà chỉ lẻ tẻ kiểu qua đường. Thấy tình thế cứ kéo dài, cô gái kia rắp tâm làm nhục anh để tống tiền một mẻ. Chị đoán trước được điều này. Không cần thuê thám tử nhưng đã thuê sẵn 4 thanh niên khỏe mạnh phòng khi bất trắc. Tìm đến tận chỗ anh thường hẹn hò với người tình, 4 người cắt cử nhau đi loanh quanh, riêng chị ngồi sẵn dưới sảnh. Thời đó, điện thoại di động chỉ có thể nghe, gọi nhắn tin, chưa có chế độ quay phim, chụp hình như hiện thời.
Chu đáo hơn, chị chuẩn bị sẵn 3 cọc tiền 500.000 phòng tình huống xấu nhất là anh bị làm hại. Chị lặng lẽ quan sát.
Anh quàng vai, bá cổ người tình lả lướt bước lên cầu thang nhà nghỉ, chị quay lưng đi, giả vờ là công nhân vệ sinh nhặt nhạnh chăm sóc cây cảnh. Tim chị ứa ra vì đau. Những người đàn bà khác có lẽ sẽ nhảy bổ đến để xé xác cô gái kia nhưng chị hít thở sâu chờ đợi.
10 phút rộn ràng trên đó, chị thấy 3 tên thanh niên vạm vỡ, xăm trổ hùng dũng đi lên. Tiếng đập cửa đùng đùng, tiếng khóc lóc nỉ non và màn kịch bắt đầu với giọng quát của gã thanh niên trẻ: Tại sao mày dan díu với vợ tao? Khôn hồn thì gọi vợ mày đến chồng tiền, không thì tao sẽ báo công an. Mày sẽ nếm mùi nhục nhã, thân bại danh liệt…
Chị hít thở thật sâu, đi thẳng lên. Trước mắt chị, anh đang trần truồng, run như cầy sấy. Cô gái kia bưng mặt khóc rất biểu cảm. Chị đến, nhẹ nhàng quấn chăn vào cho cô rồi bảo. Chuyện đâu còn có đó, các chú ra ngoài cho em nó mặc đồ vào đã. Phụ nữ chúng tôi có nhiều nỗi khổ lắm. Cả phòng trố mắt nhìn. Chúng đang chuẩn bị tinh thần để chị lao đến cào cấu bồ nhí chồng nhưng … Rồi quay sang anh. Chị bảo: “Chị biết anh đúng là đã có lỗi rồi, nhưng chuyện đâu còn có đó. Các chú cho anh mặc quần áo vào rồi cùng bàn chuyện xử lý, chứ ai lại tồng ngồng thế này thì nói làm sao? Đám thanh niên này vẫn kiên quyết không cho phép anh mặc đồ. Chị liền nhấn thêm: “Tiền thì chị cũng đã mang theo rồi, sẽ đưa chú ngay”. Nhắc tới tiền, chúng hạ giọng: Thôi được, mặc vào đi.
Hồi hộp chờ cho chiếc nút cuối cùng được gài xong. Ngay lập tức chị đứng thẳng người lên, khoác tay anh và bảo: Ở đây có chuyện gì vậy? Ba cái việc nhỏ này anh để mấy đứa lính nó xuống xử đi, ai lại siêng năng xuống tận nơi xử vậy. Về thôi anh!
Cô bồ nhí và đám thanh niên thộn mặt ra, giằng co, tru tréo nhưng rõ ràng không có bằng chứng gì cả. Chúng tính làm lớn chuyện thì lực lượng của chị kịp thời có mặt giải tỏa.
Hai vợ chồng chị về tới nhà, chị cứ bình thản dọn cơm, ăn uống bình thường. Anh mất một tuần để hoàn hồn. Tối nọ, anh ngồi dưới chân giường, ôm chân chị với cả lòng biết ơn vô hạn. Từ đó, anh xem chị như một “thánh mẫu” thực sự. Cuộc sống gia đình chị trở lại guồng cũ, chị xé đơn ly hôn, thôi viết nhật ký.
Theo Blogtamsu
Lạc lối giữa cô đơn!
Cuộc sống thì ngắn ngủi, mà nó thì cứ mãi loay hoay trong sự lạc lối, không biết đang kiếm tìm điều gì để rồi thời gian cứ trôi mãi, không chờ đợi một ai...
Hôm nay rảnh rổi, nó lướt web thì thấy quyển sách " LẠC LỐI GIỮA CÔ ĐƠN ", như tâm trạng của nó vậy. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, nó luôn cảm thấy cô đơn, không thể đặt niềm tin tuyệt đối vào ai, không thể chia sẻ chuyện của mình cùng ai. Nó luôn cho rằng chỉ có mình mới giữ được bí mật của mình, dù nói cho 1 người cũng không an tâm, nên luôn cảm thấy đè nén, trăn trở, băn khoăn. Muốn thử một lần nói hết mọi buồn ưu trong lòng nhưng luôn không được nên tiếp tục kiềm nén lại.
Nó như lạc lối giữa cánh rừng nữa muốn đi ra một thế giới mới để khám phá thế giới rộng lớn cỡ nào với những đam mê, hoài bão của tuổi trẻ. Nhưng nửa kia muốn ở lại vì không đủ cản đảm, dũng khí để ra thế giới ngoài kia, khi đó nó sẽ phải đấu tranh với gia đình mình, sợ làm tổn thương họ. Nó luôn nói, nói thật nhiều với bạn bè rằng mình muốn sống một cuộc sống bình thường, luôn cười nói hi hi haha với bạn khi ngồi tán gẫu, luôn đưa ra những lời khuyên hài hước nhưng mang đầy tính văn chương triết lý cho tụi bạn nhưng lại không đưa ra được lời khuyên và quyết định cho cuộc sống của nó.
Nó muốn sống thật với bản thân, muốn làm những thứ mình thích, nhưng không được, nó thật sự thích đi xa, đi để làm những công việc yêu thích, đi để biết thế giới bên ngoài, đi để biết được giới hạn nào là cho bản thân,...
Như cái vòng lẩn quẩn khi đêm xuống, tối nào nó cũng miên man mơ màng tới cuộc sống mà mình hằng mong đợi, rồi tự nhủ với bản thân hãy biết cách chấp nhận, chấp nhận cuộc sống nhàm chán, tẻ nhạt, không có ý nghĩa này. Rồi nó lại thấy cô đơn, trống rỗng, để sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết. Cuộc sống vốn dài, nhưng thời gian sẽ không chờ đợi bất kì một ai cả, nên nó không muốn loay hoay mải miết trong vùng cô đơn.
Nó viết ra đây vì không ai biết nó, có lẽ như thế nó sẽ nhẹ lòng hơn, vì bao nỗi niềm chất chứa trong tim nó quá nhiều rồi. Nó thấy mệt rồi, mệt lắm rồi.
Nó muốn nghỉ!
Theo PNO
Không vì cô đơn mà trái tim nhầm đường lạc lối Thật tình mà nói, chẳng có giới hạn nào cho yêu thương. Tôi chẳng thể đong đếm được chừng nào cho đủ, chừng nào cho vừa. Trái tim tôi nhỏ hẹp nhưng khát khao yêu thương thì vô tận. ảnh minh họa Yêu thế, yêu nữa, yêu nữa nữa tôi vẫn cảm thấy thiếu. Thương thế, thương nữa tôi vẫn cảm thấy chưa...