Cho anh được phép yêu em – Phần 29
Cậu bế cô vào trong xe, dì Hoa và Phương ngồi sau dì Hoa cũng nghẹn ngào không biết nói gì hơn, không ngờ có ngày dì thấy xấu hổ như vậy vì không dạy dỗ con mình tử tế. còn Phương cúi gằm mặt xuống chẳng dám nhìn ai, không biết về mẹ xử lí cô thế nào đây
Về đến nhà Khôi bồng lan vào phòng, dì Hoa chạy xuống bếp pha cho cô li nước chanh.
-Khôi à…cô gọi tên cậu bật khóc nức nở
-Em không cần nói gì đâu, nghỉ ngơi trước đi. Cậu ôm cô vỗ về
-Em xin lỗi…cậu lấy tay bịt miệng cô lại
-Không, em đừng nói nữa, không phải lỗi của em, anh sẽ cho bọn chúng phải trả giá
-Đừng, tội nghiệp dì Hoa à! Cô mở lời yếu ớt như muốn xin cậu tha thứ cho Phương! Chỉ trách em thôi. Em xin lỗi
-Được rồi, anh sẽ không làm hết nhưng xin em đừng dằn vặt bản thân mình nữa được không. Nghe cậu nói cô òa khóc. Dì Hoa mở cửa đưa cho cô.
-Cô uống đi, dì xin lỗi con nhiều Lan ạ. Nếu dì như vậy nữa
-Con tốt quá Lan ạ! Dì mặc nợ gia đình con quá nhiều rồi
-Dì đừng nói vậy thôi dì ngủ đi. Cũng muộn rồi, cô gượng cười cho dì yên tâm
-Được rồi con cũng ngủ đi. Có gì mai nói chuyện Khôi chăm sóc con bé giúp dì nha. Bà quay sang nói với Khôi rồi đi về phòng. Để lại hai người im lặng nhìn nhau x.ót x.a
Cậu đỡ cô nằm xuống và đắp chăn cho cô
-Em ngủ đi. Ngủ 1 giấc ngon vào. Ngày mai mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi. Rồi anh sẽ đưa em về Sài Gòn
-Anh giận em lắm đúng không, em thất sự không xứng với anh ngay từ đầu rồi mà đúng không, anh đừng đối xử tốt với em như vậy nữa. nó sẽ làm em thấy có lỗi với anh thêm thôi. Cô không dám nhìn vào mắt cậu, cậu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô
-nếu em còn nhỏ như vậy anh sẽ giận em thật đấy. em học thói cãi anh từ lúc nào vậy. anh đã bảo em ngủ rồi sao còn lải nhải gì đấy? cậu giả bộ quát cô. Lúc này cậu biết cô đang rất cần cậu, cô chỉ nói thế thôi. Và hơn ai hết chính bản thân cậu biết cậu cũng rất cần cô
-Chẳng phải anh đã nói là không có chuyện gì rồi sao. Việc bây giờ của em là đi ngủ đi mai ghé chào ba rồi còn về. ngoan đi, cậu vuốt tóc cô, cô im lặng nhắm mắt lại vì giờ cô có nói thế, gì với cậu cũng vô ích thôi
Video đang HOT
Ánh nắng len lỏi qua tấm kính của sổ. Cô cố mở mắt ra vể khó chịu như thế cô vừa ngủ cả mấy ngày trời. đầu coi nặng như búa bổ. Cô cố gắng ngồi dậy nhưng không thể. Không lẽ giờ cô lại yếu thế nào? Cô cố ngồi dậy thêm lần nữa nhưng cô cảm giác bụng như đang có cái gì đè lên. Quả không sai, định hình lại thì cô thấy cánh tay lực lưỡng của ai kia đang vắt ngay qua bụng mình, cậu đang kê đầu bên mép giường ngủ ngon lành. Vậy tối qua cậu ở lại đây sao? Chắc cậu cũng mệt lắm, cô nằm im. Lần đầu cô nhìn kĩ khuôn mặt ấy. sống mũi cao, da trắng, môi đỏ. Nhưng lại rất nam tính, nhìn cậu không ai nghĩ cậu mới 20. Cô nhẹ nhàng dơ tay ra rón rén dậy, nhưng cánh tay này mà sao nặng vậy cơ chứ. Cô cố nhấc thêm lần nữa, thì tiếng người nói làm cô giật mình
-Ở đâu ra cái ý định bỏ trốn nhẹ nhàng vậy hả? bộ tôi rảnh rỗi nằm không đấy cho cô ngắm à? Mắt thì nhắm mà miệng cậu thì đang nói những lời điêu toa vô cùng. Cô cãi :
-Này, anh v.ô d.uyên cũng vừa vừa thôi. Ai thèm ngắm anh, với lại tay anh đang bỏ trốn không đúng chỗ đấy, tôi không thèm trách thì thôi còn nói cái điệu đấy nữa
-Không ngắm mà cứ nhìn tôi chằm chằm vậy hả? còn tay tôi, tôi thích bỏ đâu là chuyện của tôi, ai kêu em nằm đấy? cậu lại trả đũa không kém
-Tôi ngắm anh hồi nào?
-Không mà mặt đỏ như gấc thế hả? cậy ngóc đầu lên bẹo vào má cô. Cô gạt tay ra
-Đúng là Hoàng Minh Khôi đáng ghét mà. Cô liếc nhìn bộ dạng cô đã khá hơn rất nhiều nên cậu vui lên phần nào
-Thôi dậy đi, 8h rồi đấy, rửa mặt đi còn đi dọn đồ về. cậu lấy hai tay xoa má cô rồi nở nụ cười như muốn át hẳn ánh nắng ngoài kia. Thảo nào nhiều cô mê mẩm cậu như thế, cô nghĩ thần rồi nói
-Anh ra ngoài đi, cậu hiểu ý nên cũng đứng dậy về phòng
Ra khỏi phòng cô, cậu tính đi về phòng nhưng khựng lại vì thấy dì Hoa đang ngồi ở ngoài bàn có vẻ đăm chiêu. Cậu đi ra, thấy cậu dì vội gạt mấy giọt nước mắt trên mặt
-Có chuyện gì vậy dì? Sao dì lại ngồi đây khóc?
-Con Phương nó bỏ đi rồi con ạ. Nói rồi dì đem mảnh giấy trên tay cho cậu
&’Mẹ!
Con chắc chắn lần này chắc mẹ sẽ giận con lắm đúng không, con cũng không hiểu mình vừa làm chuyện gì nữa. Từ nhỏ tới giờ những gì con làm đối với mẹ đều là sai đúng không mẹ? Con đã bao lần tự nhủ bản thân mình phải thật cố gắng để bằng người khác, cố gắng để mẹ không c.oi t.hường con nữa nhưng con không làm được. Con cũng muốn được mẹ khen, được mẹ an ủi dù chỉ một lần. Từ nhỏ con đã chẳng được nhìn mặt ba, nên đáng lẽ mẹ phải tạo yêu thương con thêm cả phần của ba nữa chứ đúng không mẹ! con nói thế không phải để trách mẹ nhưng để mẹ thấy con gái mẹ cũng cần được yêu thương. Con xin lỗi, xin lỗi vì con đã không làm tròn bổn phận của mình. Con muốn đi đâu đó một thời gian mẹ ạ, mẹ không cần phải tìm con đâu, lúc nào ổn định cuộc sống con sẽ về thăm mẹ. con Phương.’
Theo Afamily
Bụi trong ngực – Phần 24
-Không được đâu chị vào làm gì?
-Chị chỉ muốn xác nhận cứ coi như chị là người theo rm đi
-Được rồi dù sao chị là người nhà chắc tò mò hả?...tôi bám vào My đi vào vừa run vừa lẩm bẩm...không, không phải đâu...bước vào căn phòng mà tôi thấy Hiếu run run đang ngồi đối diên mấy cô gái đang múa cột và cũng có 2,3 cô gái ngồi cạnh anh ta...anh ta đeo kính...tôi như rụng rời tay chân khi thấy đó chính là Thắng...anh ta bỏ kính nhìn thẳng vào Hiếu và My ngồi cạnh...họ ngạc nhiên đến mức không nói nổi
-Thế nào tôi đã nói chúng ta sẽ gặp lại mà (anh ta cười nụ cười rất ghê và đáng sợ)
Hiếu : vâng, không ngờ lại...lại là anh (Hiếu nói vấp)
My : anh Thắng ạ, em thật không đấy ạ (rồi người của anh ta kéo 1 tên vào)
-Cậu chủ chúng tôi phát hiện tên pha chế rượu đang định cho thuốc vào rượu cậu (anh ta cười) còn Hiếu xin rối rít...
-Anh Thắng em không phải là người như anh nghĩ đau, em có điên đâu lại hại anh lại ngay trong quán em nữa , em xin thề (Thắng lại chẹp chẹp)
-Ầy ai nói gì chú đâu bình tĩnh đi...(anh ta vỗ vai, My quay sang nhìn tôi lắc đầu ý đừng nói gì)...
-(anh ta cầm ly rượi lên uống như không có gì...) trên đời này có những thứ đâu phải người khác c.hết đi là ta sẽ có được đúng không? (anh ta lại cười tôi thật không ngờ người mà hồi sáng giặt chăn múc nước với tôi lại là đây sao)...người đàn ông pha rượi xin rối rít...
-Xin anh tôi ngu muội vì t.iền người ta sai tôi làm chứ tôi thật sự không có gì
-Tất nhiên mày đâu có biết tao (Thắng vừa nhìn ly rượi vừa nói) nhưng tao có cái tính rất xấu đấy là thằng nào muốn g.iết tao, tao tuyệt đối không để nó sống (Hiếu vã mồ hôi liên tục)...
-Anh muốn thế nào cũng được chỉ cần để cho tôi mạng sống...(hiếu cũng xin cho anh ta)
-Anh Thắng xin anh dơ cao đ.ánh khẽ cậu ta còn ham t.iền nên liều thôi (Thắng dí sát lại Hiếu)
-Nếu người hạ độc là chú em thì cậu sẽ làm như thế nào? (anh ta cười) tôi đi rất nhiều quán , quán nào cũng có chuyện như thế này mệt mỏi lắm, có lẽ kiếp trước anh sống không ra gì nên kiếp này nhiều người muốn anh c.hết (Hiếu im bặt lau mồ hôi và không dám nói gì)...bọn họ đặt tay anh ta lên bàn...
-Chặt hết hai bàn tay nó đi (lời nói tàn nhẫn của anh ta khiến tôi như sắp vỡ tim thật sự quá tàn nhẫn)...tôi đứng ra hét lên
-Anh thôi đi (anh ta ngạc nhiên và giật mình nhưng rồi vẫn buông câu lạnh lùng)
-Chặt đi (bọn họ chặt hai bàn tay người đàn ông trước sự chứng kiến của tôi Hiếu và My...My ôm chặt Hiếu sợ hãi...còn anh ta nhìn tôi với ánh mắt bình thản...tôi hét to
-Tôi ghê tởm anh đồ ác quỷ , anh không phảu là con người (tôi chạy ra ngoài)...tại sao mình lại yêu 1 người độc ác như thế này, tại sao? Ông trời muốn đày đọa con đến bao giờ nữa đây...
Tôi bất giác chạy khỏi chỗ đó...họ chặn tôi lại...(có vẻ như anh ta gật cho tôi đi)...tôi đẩy qua họ và ra vẫy xe taxi...tôi thơ thẩn ra hồ tây ngồi nghĩ, 1 người như mình chưa biết làm thương ai vậy mà hôm nay người mà mình yêu làm thương người khác mình lại có cảm giác như chính mình đang làm việc xấu , tại sao anh lại là người như thế tại sao? (tôi hét lên rồi ngồi sụp xuống)...anh cho tôi hạnh phúc giờ lại cho tôi cái thứ gọi là nỗi sợ hãi...điện thoại tôi reo lên...là anh trai tôi gọi:
-Đang ở đâu đấy giờ này chưa về là thế nào?
-Anh à em phải làm sao (tôi khóc)
-Sao thế ở đâu để anh qua đón ngã hay cãi nhau với Thắng à
-Em thà bị ngã hoặc cãi nhua còn thấy nhẹ lòng hơn...
-Em đang ở hồ tây anh qua đón em nhé (tôi vừa cúp máy chợt nhớ ra liệu My và Hiếu có sao không nhỉ chắc không sao đâu họ có làm gì đâu)...tôi đi bộ lang thang vừa đi 1 đoạn tôi thấy ở góc kia có đám đông đông đang hát chúc mừng sinh nhật...chắc cũng là người có t.iền mới làm sinh nhật ở đây...qua cửa kính tôi thấy người đang thổi nến là Phương (đúng rồi chị ta nói tối nay sinh nhật chị ta)..1 bạn trong lớp chị ta hô
-Ơ kia có phải cái đứa hôm nói bà hôm nọ không nhỉ (họ nhìn nhau cười) tôi bước đi thì Phương chạy ra gọi :
-Hạnh vào đây , thích đến sinh nhjaat chị thì báo 1 câu sao lại đứng ngoài nhìn lén thế...
-Em tình cờ đi qua đây thôi chị tiếp tục cuộc vui đi
-Kìa ai lại vậy vào ăn miếng bánh chúc mừng chị rồi đi
-Em không có tâm trạng ăn bánh đâu (cô ta kéo tôi vào)...
-Giới thiệu với mọi người đây là Hạnh sinh viên năm 1 hoa lồng ngực, hôm nọ có chút hiểu lầm nên giận nhau ...(tôi gạt tay)
-Em đi trước đây em không có tâm trạng đùa với chị, anh trai em đến bây giờ
-Thì ra em đến để tìm địa chỉ của chị cho anh trai em, tốt lắm (người yêu Phương đi vào)
-Sao lại là nó (anh ta ấp úng lắp bắp)
-Là nó thì sao?anh lạ quá đấy...(cô ta đẩy tôi ngã) em thích cho nó biết mặt được chưa
-Cho nó đi đi anh không muốn gặp rắc rối
-Rắc rối gì em lo được hết cùng lắm anh trai nó em tát cho vài cái, em tát anh ta mấy lần rồi anh ta cứ đứng im cho em tát tội nghiệp (tôi đứng dậy tát Phương)...cô ta gào lên : con nhà quê này mày dám tát tao à, tao nhịn mày nhiều rồi nhé (cô ta lao vào tóm tóc tôi, tôi tóm tóc lại) bạn cô tá cũng vào tóm tóc tôi (bọn nhục)
Người yêu Phương: anh bảo để cô ta đi mà sao em cứ phải gây sự với cô ta như thế.
Theo Afamily
Tôi không ngờ chuyện khó tin thế này lại rơi xuống đầu mình Nghe chồng thông báo qua điện thoại mà tôi rã rời tay chân, tại sao chuyện khó tin thế này lại có thể xảy ra với tôi cơ chứ? Tôi kết hôn được 5 năm. Trong 5 năm sống cùng nhà với mẹ chồng là 5 năm t.ủi n.hục của tôi. Người ta nói khác m.áu tanh lòng có lẽ cũng phải, tôi...