Cho anh được phép yêu em Phần 27
Mà phải đợi tới lúc đó gần tỉnh mới được à, sao chịu được
-Không được cũng phải được, phải để nó sắp tỉnh lão Khôi mới tin, với lại phải chờ nó tỉnh cho nó thấy cảnh mình bị như thế mà không làm gì được tôi mới hả hê, lần này xem nó còn vác mặt đi đâu được nữa không. À mà nhớ rưới cho nó ít bia lên người cho có mùi nhé!
-Bà cũng quỷ quyệt nhỉ, dù sao nó cũng là chị họ của bà mà! Long nhìn Phương vẻ khing thường đúng là con người không từ thủ đoạn để dành được cái mình muốn mà
-Im đi, cái này là cả hai cùng có lợi , nếu không tôi đem nó về , coi như ông không có phúc phận thưởng thức miếng mồi ngon. Phương tỏ vẻ khó chịu khi Long nói kháy mình như thế
-Thôi bớt giận đi, tôi đùa thôi mà , giờ sao nói nhanh đi còn cho tôi có khoảng riêng tư với người đẹp
-Bây giờ cứ chờ chừng nào nó có biểu hiện tỉnh dậy thì gọi tôi liền, tôi sẽ đưa Khôi đến nhưng chừng nào tôi nháy máy lại mới được chén nó hiểu chưa, để sao cho lão Khôi thấy được cảnh trai trên gái dưới thì lúc đó cá mới cắn câu
-Được rồi, về nhanh đi. Diễn cho đẹp vào thưa Khôi phu nhân
-Thôi tôi về đây nhớ không được làm hỏng kế hoạch nhớ chưa? Trước khi về Phương không quên nhắc lại cho Long nhớ vì cô không yên tâm cho lắm. nó là thằng hám gái nổi tiếng đã thế Hạ Lan còn là miếng mồi ngon nữa, Phương về rồi Long lại ngồi bên vuốt ve mái tóc , khuôn mặt của Hạ Lan. Nó rất thơm ,cậu định hôn cô nhưng lại sợ mình không kiềm chế được lại hỏng việc, lúc ấy chắc Phương sẽ cạo đầu cậu. nghĩ vậy cậu lại đứng lên ra ngồi ngoài sân hút thuốc , thi thoảng lại liếc vào xem cô như thế nào
Khôi đi đi lại lại trong phòng , gọi mấy cuộc rồi thấy cô không nhấc máy bảo đi 1 lúc rồi về để xuống ba mà đã hơn 5h rồi , cậu chạy ra phòng khách định hỏi dì Hoa xem số điện thoại Phương bao nhiêu, chứ lúc nãy chắc cậu quên mở chế độ chuông nên cô không biết cậu gọi , còm máy cũ thì cô quên ở nhà mất tiêu rồi. vừa ra khỏi phòng thì cậu thấy Phương đã về tới cổng cậu chạy ra hỏi gấp
-Ủa lan đâu Phương, sao hai người về muộn thế. Cậu vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn xem Lan ở đâu
-À chị Lan hả, em rủ chị về nhưng chị bảo em về trước, chị ấy có công chuyện riêng chút chị về sau
-Đi đâu mới được chứ, sao bảo về sớm đi xuống ba mà, cô ấy đi một mình à?
-Cái này…Phương giả vờ ngập ngừng
-Sao thế? Khó nói đến vậy à? Khôi bắt đầu có linh cảm không hay
Video đang HOT
-Tôi không thích kiểu nói chuyện nửa vời ấy đâu. Thực ra Lan đi đâu vậy, tôi sẽ không nói với Lan là Phương nói đâu! Thấy Khôi thực sự nóng lòng muốn nghe Phương mới giả vờ ngập ngừng nói
-Thực ra chị Lan đi chơi với Long rồi
-Long là bạn trai cũ của chị Lan, chắc chị không muốn nói vì sợ anh sẽ hiểu lầm ấy mà. Phương giả vờ giải thích hộ Lan
-Cảm ơn Phương, cậu nắm chặt hai tay và trở vào phòng, nếu đây là nhà cậu thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa
Tại sao chứ, em từng nói với tôi đây là lần đầu tiên em chấp nhận tình cảm của người khác, sao em đi dấu tôi chuyện em có bạn trai, bây giờ còn vì đi chơi với cậu ta mà bỏ mặc tôi, bỏ mặc cuộc hẹn gặp ba. Thực sự em còn dấu tôi chuyện gì nữa chứ, tôi thật lòng với em như vậy chưa đủ sao, hay tại tôi quá vội vàng…em hãy trả lời cho tôi biết đi, trên đời này tôi ghét nhất là sự lừa dối em không biết….?
Cậu nằm trong phòng nghĩ về cô, về những lời cô nói, cậu không biết đó có phải là sự thật hay không nữa. còn trong phòng Phương giờ cô ta chỉ nằm chờ chực chiếc điện thoại sáng lên là rủ Khôi đi ngay. Cô sẽ nói Hạ Lan say nên kêu Khôi tới đưa về. lúc ấy sẽ như thế nào nhỉ? Cô nghĩ đến cảnh tượng đó và cười hả hê. 8h tối Khôi gần như phát điên lên vì cô, cậu mở điện thoại định vị xem cô ở đâu. Cậu chăm chú, chấm đỏ ấy ở nguyên một chỗ 5p,…10p,…rồi 25p trôi qua cái đỏ vẫn không hề di chuyển
-Đây là ở đâu? Bao nhiêu câu trả lời tồi tệ mà cậu không muốn nghĩ tới. cậu muốn đến ngay chỗ đó để tìm cô nhưng lại sợ lỡ cô không có gì cô lại giận cậu…biết làm sao cho phải đây
9h tối cậu vẫn nhìn chăm chăm vào chấm đỏ trên màn hình điện thoại, cậu không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi. cậu đang định lấy áo khoác đi tìm cô thì dì Hoa gõ cửa
-Con Lan chưa về à Khôi?
-Dạ chưa dì ạ, con đang định đi tìm cô ấy đây!
-Đợi chút dì hỏi Phương xem nãy con Lan nó đi với ai chứ bình thường nó có đi chơi kiểu này đâu. Cậu cũng ậm ù cho qua bởi giờ cậu không còn muốn nghe bất cứ tên người con trai nào khác bên cạnh cô. Cậu đứng thần ra ở cửa đợi dì Hoa dù gì ở đây cậu cũng không rành.
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 22
Thôi, cậu ở nhà xem Phương cần gì không, tôi chạy vèo cái về ngay mà. Cậu lại phải miễn cưỡng ở nhà. Cô đi bộ vì trạm ý tế cũng cách đó không xa.
Cậu và Phương ở nhà thì nói vài chuyện vu vơ, Phương hỏi gì cậu chỉ ậm ừ cho qua, thấy thế Phương kể về Hạ Lan và đương nhiên những điều đó hoàn toàn sai sự thật. thế nhưng cậu cũng chẳng có thái độ gì vì cậu hiểu con người Hạ Lan không như Phương là như thế nào.
Phương nhìn đồng hồ nghĩ chắc giờ này Lan cũng sắp sửa về nên nhờ Khôi đưa tô cháo đi cất rồi rót dùm cô cốc nước, thực sự cậu không muốn làm tí nào nhưng lệnh của nàng là nhờ cậu giúp Phương nên cậu mới thế thôi. Chứ thực sự cậu chưa bao giờ làm giúp ai cho tới khi gặp Hạ Lan. Đợi cậu đi rồi Phương lén mở nút áo phía trên để lấp ló khuôn ngực trắng nõn và đầy đặn. cậu rót nước bưng vào cho cô,cô vô tình thấy vậy nên đưa li nước rồi định ra ngoài. Nhưng Phương đã kịp tính toán lúc cậu chuẩn bị bước đi mà giả vờ chóng mặt làm rớt li nước còn người nghiêng về phía cậu. cậu đỡ cô dậy thì cô dựa vào người cậu nói
-Em chóng mặt quá anh cho em dựa chút được không. Cậu chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Hạ Lan đứng ngoài cửa không biết từ bây giờ.
-Tôi xin lỗi đã làm phiền , đơn thuốc của Phương đây cậu lấy thuốc cho Phuong uống dùm tôi. Cô đưa đơn thuốc vào bỏ chỗ bàn và cũng nhìn thấy sự hớ hênh của Phương. Cô vội đi ra ngoài, sau một phút bất ngờ thì cậu sực nhớ và đuổi theo cô còn Phương cười mãn nguyện. bước đầu xem như thành công. Rồi sẽ không lâu nữa Minh Khôi sẽ là của cô vì như cô thấy hai người kia chưa thực sự thân thiết
-Này đợi tôi, sao giờ em đi nhanh thế. Cậu chạy theo giữ tay cô lại. cô giật mình
-Buông tôi ra, cậu vào làm việc của cậu đi.
-Thì việc của tôi là giúp đỡ Phương như lời em nói còn gì. Cậu giả vờ chọc giận cô thêm xem sao
-Đúng rồi, thì nhờ có tôi nên cậu mới được gần Phương đấy thôi, đúng là con trai các người giống nhau cả. nhưng lần sau làm ơn đừng để người khác nhìn thấy khó coi lắm. biết cô đang rât giận nhưng cậu vẫn cố
-Ơ, tôi chỉ cho Phương một chỗ dựa thôi mà
-Thì tôi có nói gì đâu, tôi biết mà, tôi đâu có quyền gì cấm cậu ôm ai cơ chứ. Cậu chỉ lôi tôi ra làm trò đùa thôi đúng không. Cậu nói tôi đợi cậu chứng minh, cậu nói tôi không được phép mở lòng với ai trước kho cậu cho tôi thấy điều cậu nói với tôi là thật, cậu nói cậu sẽ không bao giờ từ bỏ hay thay đổi quyết định mà, đúng là đồ giả dối. cậu trở về Sài Gòn đi hoặc đi đâu cậu muốn miễn là đừng để tôi nhìn thấy bản mặt của cậu. thấy cô khóc cậu mới ngưng chọc giận và xin lỗi. cậu tiến lại nắm tay cô
-Toi xin lỗi, mọi việc không như cậu nghĩ đâu. Tôi định ra ngoài vì tôi thấy không tiện cho lắm nhưng Phương bị chóng mặt nên tôi đỡ cô ấy thôi.
-Vô tình mà lại phải gần gũi thế à
-Em đang ghen à, đúng là em đang ghen mà, nói đi, em cũng có tình cảm với tôi đúng không
-Ai nói thế. Cô hơi ngượng đỏ mặt. đúng là mình thể hiện thái độ hơi quá rồi cô nghĩ thế nhưng vẫn cãi
-Tôi chỉ thấy cảnh ôm ấp nhau vô ý tứ nên thấy chướng mắt thôi.
-Chứ không phải sao mặt em lại đỏ, nhận đi cho có tiến bộ. cậu lấy tay lau nước mắt cho cô
-Thôi đi, tôi cho cậu cơ hội để chứng minh việc của cậu còn tôi thế nào không liên quan tới cậu. Cô ngó lơ đi chỗ khác. Cậu nắm lấy 2 vai và xoay cô lại đối diện với mình.
-Nghe tôi nói lần cuối đây. Bây giờ trong tim tôi chỉ có một chỗ để cất giữ em thôi. Nên em đừng lo người khác có thể chen vào. Từ khi tôi gặp em tôi đã giữ em lại và khóa trái tim tôi lại rồi. Em hãy tin tôi, tôi sẽ chứng minh được tôi cần em và bảo vệ em như thế nào được không?
Quả nhiên người ta nói không sai, mật ngọt chết ruồi, cô nghe xong đến đây cô chả còn sức đâu mag giận nữa
-Đúng là dẻo miệng. Cô lườm cậu
-Dẻo miệng mới đốn ngã được em chứ, thôi vào ăn đi, tôi đói rồi
Thấy hai ngườ vui vẻ với nhau Phương càng trở nên khó chịu, đành giả vờ đau một hai hôm rồi tính tiếp. Hôm sau hai người dậy sớm chuẩn bị đồ xuống trại thăm ba cô. Cậu định lấy xe thì cô nói
-Đi thăm ba tôi đi xe này người ta dị nghị đấy
-À, tôi quên mất. Cậu gãi đầu. thế bây giờ đi bằng gì? Cô chỉ vào chiếc xe đạp của dì
-Đấy. cậu nhìn theo tay cô vẻ ngạc nhiên
-Đi bằng xe đạp ư?
-Chứ còn gì hay cậu không biết đi
-Em đừng có khinh người như thế. Nói mạnh miệng thế thôi chứ không biết mình chạy được hay không. Vì cậu chưa chở ai bằng xe đạp bao giờ. Nhưng lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao. Treo hai túi đồ vào tay lái rồi ra hiệu cô ngồi lên. Thấy cậu run rẩy nên cô không yên tâm cho lắm.
-Có chở được không, còn không thì đưa đây tôi chở cho
-Sao em lắm chuyện thế, tôi là ai nào? Nói rồi cậu kéo tay cô ôm eo mình và bắt đầu chạy. sau một hồi lóng ngóng cậu cũng đã chạy thành thục. Cậu mang chiếc áo thun body trắng kèm quần kaki màu nâu đất. Nó càng toát lên vẻ nam tính của cậu khiến người đi đường càng chú ý.
Theo Afamily
Cho anh được phép yêu em Phần 19 -Anh nói điều đó với tôi được gì. Tôi không muốn vì 1 đứa nhà quê như tôi mà các người như vậy -Nói vậy em đã có quyết định cho mình rồi đúng không -Đúng, vì thế anh đừng đến tìm tôi nữa. tôi đi đây. -Em hãy đợi xem quyết định của em có đúng hay không , tôi tin em...