Cho anh được phép yêu em Phần 19
-Anh nói điều đó với tôi được gì. Tôi không muốn vì 1 đứa nhà quê như tôi mà các người như vậy
-Nói vậy em đã có quyết định cho mình rồi đúng không
-Đúng, vì thế anh đừng đến tìm tôi nữa. tôi đi đây.
-Em hãy đợi xem quyết định của em có đúng hay không , tôi tin em sẽ thay đổi. tôi sẽ chờ em đến lúc đó. Cậu nói với theo, cậu cũng không hiểu sao mình lại như thế nữa, với cậu thì thiếu gì người xứng đáng mà cậu lại phải bi lụy 1 cô gái như cô. Cậu lấy thuốc ra hút và đứng đó nhìn cho đến khi bóng cô khuất hẳn đằng kia mới lái xe về.
Cô xin nghỉ và trở về phòng định lấy đồ lên Lâm Đồng ngay chiều nay nhưng nhìn đồng hồ đã hơn 4h nên cô nghĩ thôi, mai cô sẽ đi sớm. lấy điện thoại thì thấy gần 20 cuộc gọi nhỡ của cậu và 1 đống tin nhắn
“tôi tắm xong rồi đây, em làm gì mà không nghe máy”
“này cô ngốc kia, tôi gọi chứ không phải cô đâu mà sợ tốn tiền nha, nghe máy đi” kèm theo đó là biểu tượng mặt cười.
“em ngủ à , hay bơ tôi luôn rồi, tôi mà đến tận nhà thì em biết tay tôi”
“em ngủ thật à, thế thôi lúc nào dậy gọi lại cho tôi nha”
Cô mỉm cười đọc loạt tin nhắn của cậu, cậu cũng quan tâm đến cô nhiều hơn cô tưởng.
Cô nhắn tin lại cho cậu
“Tôi vừa bị người ta bắt cóc” cô không thể tưởng tượng được hành động của cậu lúc đó, đang nằm trên giường cậu liền bật dậy tung cả chăn bấm ngay gọi cho cô…
-Alo…
-Em có bị sao không? Ai bắt cóc em? Nghe giọng điệu của cậu làm cô cố nhịn cười, cô giả vờ oan ức.
Video đang HOT
-Tại cậu cả đấy, không biết lại có cô nào thấy tôi ở gần cậu nên vừa mới bắt cóc tôi đấy.
-Rồi em có sao không? Em đang ở đâu để tôi tới. cậu sốt sắng làm cô không nhịn cười thêm được nữa.
-Sao em còn cười nữa, bộ vui lắm sao, ở đâu nói tôi tới ngay:
-Thiếu gia của tôi ơi, nghe bảo cậu tự xưng mình là người lớn mà, cớ sao lại để một đứa trẻ ranh của tôi dắt mũi thế. Cô cười haha làm cậu vừa quê, vừa giận.
-Em thích đùa thì kiếm cái khác, đừng lôi em ra đùa, tôi không thích. Cô như cảm nhận được sự giận dữ của cậu nên không dám đùa dai nữa.
-Tôi xin lỗi là được chứ gì, mà gọi tôi làm gì nhiều thế, nãy tôi ra ngoài mang theo điện thoại
-Em đi đâu vậy?
-Tôi đi xin phép nghỉ chỗ làm thêm, mai tôi lên Lâm Đồng thăm ba rồi ăn tết trên đó khi nào mẹ tôi vào thì tôi xuống Sài Gòn.
-Thế mà không thèm nói với tôi. Tôi mà không gọi chắc em cũng chẳng báo mà đi luôn. Cậu ra vẻ hờn dỗi. mai mấy giờ em đi
-8h có chuyến xe, mà từ lúc nào tôi phải báo cáo với cậu lí lịch hằng ngày của tôi thế?
-Bắt đầu từ hôm nay chẳng phải lúc nãy em gọi tôi là thiếu gia của em sao? Cậu bắt lí. Thế thôi em chuẩn bị mai còn đi, cho tôi gửi lời hỏi thăm ba và mọi người trên đó nh. Nói rồi cậu tắt máy để lại cô bé ngồi thừ ra lẩm bẩm.
-Ơ không thèm giữ tôi à, cũng chẳng chúc tôi nữa, được rồi, thế thì cô nương đây không thèm liên lạc cho biết mặt.
Ông Đông lên phòng cậu để nhờ cậu chạy lại phần mềm trong máy tính không hiểu sao mấy ngày nay nó không load dữ liệu được. thấy phòng không khóa nên ông đẩy cửa vào. Thấy cậu đang hì hục với mấy bộ đồ.
-Con đang làm gì vậy, sắp sửa đi đâu à? Ông làm cậu giật mình
-À, con định mai đi Đà Nẵng chơi ít hôm. Ăn tết ở nhà cũng không có gì đặc biệt nên năm nay con muốn đi du lịch 1 chuyến.
-Con đi với ai vậy, con nói với mẹ chưa?
-Con đi 1 mình thôi ba, mai ba nói với mẹ giúp con , sáng mai con đi sớm , với lại mẹ biết sẽ không cho con đi đâu ba à, ba biết tính mẹ mà.
-Thôi được rồi , con cứ chuẩn bị đi, lát xong xem giúp ba cái máy. Chúc con ngày mai đi vui vẻ.
-Dạ! cảm ơn ba. Cậu thấy hồi hộp trong lòng chỉ mong trời mau tới ngày mai. Bao nhiêu dự định mà cậu vừa nghĩ tới là đã thấy vui rồi.
-
Sáng sớm chưa tới 5h cậu đã dậy chỉnh chu lại áo quần, đầu tóc, vừa xịt dầu thơm vừa huýt sáo, may mà lúc đó chỉ mình cậu biết chứ không cậu lại làm mọi người đoán già đoán non xem cậu bị gì
Mang balo đựng mấy bộ đồ với ít thuốc phòng có chuyện gì, cậu nhẹ nhàng mở cửa sợ lại đánh thức giấc ngủ của ba mẹ.
Lúc cậu chễm chệ đỗ xe ngay trước chỗ cô là lúc đồng hồ chỉ hơn 6h. cậu định vào làm cho cô bất ngờ nhưng lại thôi, vì cậu sợ người ta sẽ dị nghị rằng cô này nọ. đợi gần 20p cậu thấy nóng lòng định mở cửa vào gọi thì thấy cô lon ton đi trong ngõ ra.
Thấy cậu đứng đấy cô không khỏi ngạc nhiên
-Đến đây làm gì đấy? tôi đâu có kêu cậu tới tiễn tôi đâu.
-Ai bảo là tôi tới đây để tiễn em
-Thế đến đây làm gì?
-Tôi đi chơi
-Vậy thôi đi đi, tôi cũng đi đây, sắp muộn giờ rồi. cô gạt cậu đứng qua 1 bên
-Tôi cũng đi Lâm Đồng em có muốn quá giang không?
Cậu gọi với cô
-Để làm gì, cậu có người quen trên đó hả? cô thắc mắc
-À ừ, tôi có họ hàng trên đó, ba tôi bảo lên đó chơi tết, ta chung đường đấy, em đi chung chứ. Nhìn cô có vẻ băn khoăn
Theo Afamily
Người ta bảo nỗi đau thường hay đến từ những người ta tin tưởng nhất...
Em cuối cùng cũng đã chọn buông tay. Em không còn tự trách bản thân, không giận người sao không hiểu em, yêu em hơn một chút. Buông tay là hẫng hụt, là đau đớn vô cùng nhưng rồi có lẽ cũng như anh, tất cả sẽ lùi vào dĩ vãng.
21 tuổi, em thực sự có mối tình đầu, không kể đến những mối tình trẻ con, hoặc người ta đơn phương, hoặc em âm thầm mến mộ. Em đã nghĩ mình " 1 đời 1 kiếp chỉ yêu mãi 1 người". Nhưng không. Mối tình đầu ngây ngô khờ dại. Sau những giận hờn con,trẻ em và người đó xa nhau, chia tay dù trong lòng cả hai đau đớn lắm.
Hơn 1 năm, 24 tuổi em gặp anh, chàng trai yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy. Em thì vẫn vậy, vẫn thờ ơ lãnh đạm với mọi thứ xung quanh. Cuộc sống cứ thế không chậm không nhanh, mặc kệ anh bao lần khổ sở mà bày tỏ. Bạn bè vì thương cả em và anh mà bao lần mắng mỏ, nói em là đồ ngốc không biết trân quý tình cảm thật lòng.
Anh có biết không, em đâu phải là gỗ đá. Em biết những khi gặp nhau ánh mắt anh cười tươi rạng rỡ, dù em có cố ý cách xa anh. Em đọc hết những dòng tin nhắn chân tình mà anh lấy hết can đảm để gửi cho em - người nhận.
Em thương anh những buổi trưa hè nóng bức anh tranh thủ đường xa chỉ vì muốn tới để gặp em. Em thương anh vẫn lo lắng quan tâm, vẫn đợi chờ dù cho em đã bao lần nói em chưa quên người cũ. Em biết từng dòng nhắn nhủ anh gửi đều xuất phát tự đáy lòng.
Em phát mệt, phát bực vì được quan tâm, được nuông chiều che chở, đến độ em tự thấy mình ích kỷ, không xứng đáng với anh. Và em lặng im, chạy trốn. Rồi anh cũng tìm được, em khóc còn anh bất lực dỗ dành. Thế mà khi em biết mình đã bắt đầu yêu anh, thì anh lại âm thầm rời xa em từng chút từng chút một. Anh nói anh không biến mất, chỉ là em không còn là lựa chọn hàng đầu.
Em đau, em gọi cho anh, em khóc. Anh dỗ dành bất lực, nhưng kiên quyết đi về phía cô gái đã đợi chờ anh. Thì ra trong thế giới của em, có những gì, những ai em đều kể cho anh nghe hết. Còn anh thì khác, với em, anh chỉ là một biến X mà em tìm mãi không ra, cả thế giới của anh em đều không tường tận. Người ta bảo nỗi đau thường đến từ những người tin tưởng nhất. Như vậy đấy, mãi mãi em không thể nào quên.
Hai năm sau, cũng vào khoảng thời gian gặp anh như thế, em gặp người này. Đầu tiên em chẳng hề mảy may để ý, cũng nghĩ chỉ là người lạ bên đường, nào có nghĩ trái tim già cỗi này lại cần phải được yêu thương. Thế mà không đề phòng thành ra vết thương lâu ngày ngủ im nay bị đem ra chà lên rỉ máu.
Anh ạ, người ta không kiên nhẫn để chịu đựng những mè nheo giận dỗi nơi em, cũng không đủ kiên nhẫn đi tìm mỗi khi em muốn trốn một mình trong góc, người ta không đủ thời gian để lắng nghe em kêu than trách móc chuyện công việc chuyện học hành, cũng không thể chịu đựng được em cứ muốn quan tâm cuộc sống người ta nhiều quá... Thế là thêm một lần em vấp ngã, trên cái tấm thảm hồng nhung vẫn được gọi là Yêu. Em cuống quýt, em chạy theo, em đánh liều níu tay người ta ở lại. Nhưng mà tất cả im lặng, lạnh lùng.
Anh ạ, sau ngần ấy năm, hóa ra em vẫn là đứa trẻ già mà tâm hồn ngu ngơ khờ dại. Người ta bảo gặp đúng người nhưng sai thời điểm thì tình yêu sẽ chẳng thể thành. Còn anh, còn người cũ và cả người này, em không biết có phải đều sai thời điểm. Nhưng anh ạ, em cuối cùng cũng đã chọn buông tay. Em không còn tự trách bản thân, không giận người sao không hiểu em, yêu em hơn một chút. Buông tay là hẫng hụt, là đau đớn vô cùng nhưng rồi có lẽ cũng như anh, tất cả sẽ lùi vào dĩ vãng. Cũng như anh, chọn buông tay em đi theo hạnh phúc, xây nên tổ ấm của riêng mình. Em tin, rồi nhất định em cũng sẽ bình an, nhất định sẽ tìm được người kiên nhẫn hơn, xứng đáng vì em mà chịu đựng.
Và em biết, có thứ hạnh phúc bắt nguồn từ việc buông tay!
Theo PNO
Cho anh được phép yêu em Phần 9 -Mẹ ơi tết này mẹ con mình về thăm ba rồi ra ông ngoại ăn tết hả mẹ. Mai là con nghỉ tết rồi? Giọng cô hơi buồn, lần đầu tiên cô và mẹ đón tết vắng ba -Chắc con đi một mình thôi con ạ. Quản gia nói tết này ông bà chủ về nước nên mẹ không xin nghỉ được. Một...