Cho anh được phép yêu em Phần 1
Sáng sớm căn nhà nhỏ của một gia đình được xem là hạnh phúc nhất khu đất đỏ nghèo Lâm Đồng này bỗng trở nên đầy u sầu và nước mắt.
Người đàn ông trụ cột gia đình, một người kiểm lâm chính trực đã lỡ sai bước. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ông hành động dại dột như vậy chỉ vì quá nghèo, chỉ vì ước mơ của cô con gái bé bỏng. Nhưng ông không ngờ chính quyết định ấy lại là một sai lầm để ông phải trả giá đắt. Ông bị người ta gùm còng dắt đi, để lại cô và mẹ cô một cú sốc không nói nên lời
Hôm đó ông Hùng đi làm về vô tình nghe được cuộc tâm sự của hai mẹ con cô
- sao mẹ thấy bữa nay con không tập trung vào học gì hết vậy Lan
-Dạ? Cô giật mình đánh rơi cây bút trên tay bởi câu hỏi của mẹ
-À không có gì đâu mẹ , con chỉ nghĩ vu vơ thôi
-Con có tâm sự gì cứ nói ra đi. Nhà có mỗi hai mẹ con là gái , giữ trong lòng làm gì thêm mệt mỏi thế con gái.
Đấy đúng là chẳng có gì qua được mắt mẹ cô
Cô gái thở nhẹ, lại vùi đầu vào lòng mẹ rồi nói
-Mẹ ơi con không thi Đại Học đâu mẹ nhé,nhà mình…
Mẹ cô ngắt lời
-Nhà mình sao hả con,nhà mình không phải chỉ có mỗi con thôi sao. Ba mẹ phải cho con học hành tới nơi tới chốn chứ.
-Nhưng còn bệnh của ba thì sao hả mẹ. Mỗi đêm ba ho khản cả tiếng con chỉ muốn gánh bớt cho ba thôi
-Con à ba mẹ đã đi được nửa đời người rồi. Phải khó khăn chạy vạy khắp nơi ba mẹ mới sinh được con.
Tương lai của con còn dài . Chỉ cần nhìn con thành đạt , hạnh phúc ba mẹ mãn nguyện rồi. Con gắng theo đuổi ước mơ của mình đi. Đừng làm ba mẹ buồn
Video đang HOT
-Nhưng…
-Mẹ hiểu con muốn nói gì. Nhưng cái đó không phải lo. Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức…
Cô òa khóc , mẹ cô cũng khóc xoa đầu cô. Đứa con gái mà trời ban cho ông bà , đủ cả Công-dung-ngôn-hạnh. Và phía sau hè ông bố cũng lầm lũi rơi nước mắt.
Ông không ngờ mình chính là kì đà cản mũi tương lai của con gái .
Ông ra múc nước rửa mặt rồi trở vào nhà xem như chưa nghe thấy gì.
Cô thấy ông về cũng vội lau nước mắt
-Ba về rồi à. Để con dọn cơm, ba mệt không. Hôm nay có kẻ nào phá rừng không hả ba
Đấy.Cô lại nhặng xị với những lời quan tâm , ríu rít như chim chích , bao nhiêu nặng nề mệt nhọc của ông trôi đi hết
-Không con gái. Ba khỏe thế này lấy đâu mà mệt
-Thế con dọn cơm nha
-Ừ , tranh thủ dọn cho ông bà này này năm ba bữa nữa đi. Mốt lấy chồng chắc có muốn cũng chẳng được.
-Ba này , kì quá, con nói rồi, con chỉ ở với ba mẹ thôi. Không lấy chồng đâu. Cô nhăn mũi với ba. Mẹ cô chen vào
-Thôi đi bà tướng. Ở giá để ông bà này phải nuôi hả. Không dư thóc mà đã gà rừng đâu. Mẹ cô cười chọc cô
-Mẹ nỡ lòng nào! Cô lại nhõng nhẽo như trẻ lên ba
-Thôi dọn cơm đi . Ba đói rồi.
-Yes, Madam !
Ăn cơm ông Hùng không quên chuyện lúc nãy . Và ông cũng sực nhớ đến lời của tên Phùng – tên cầm đầu ma mãnh bọn lâm tặc. Hôm nay ông đi tuần chúng có chặn đường gặp ông . Chúng nói lâu nay không có chứng cứ để bắt chúng ( vì nhóm 5 người ông Hùng quản lí khu này thì 4 người đã bị chúng mua chuộc ) nên công an đang để ý tới chúng nếu vụ này ông không cản đường chúng sẽ cho ông 1 khoản tiền kha khá . Đủ để ông ở nhà an cư. Nếu không chúng sẽ không tha cho ông và cả gia đình ông nữa . Và ông cũng đang nghĩ nếu 1 lần , chỉ 1 lần ông đồng ý thì ông sẽ có tiền cho con gái đi học , ông sẽ chữa bệnh để ở bên gia đình mình được lâu hơn vì ông biết căn bệnh viêm phổi mãn tính của ông nếu không chữa trị thì chẳng bao lâu nữa ông sẽ… nghĩ đến đấy ông lại thở dài
-Này ba nó. Sao ngồi thừ ra thế , cơm nguội rồi kìa.
Bà Vân nhìn chồng suy xét. Hôm nay cha con nhà anh lắm tâm sự thế
-À không. Ba chỉ đang nghĩ không lâu nữa Lan thi tốt nghiệp rồi xuống thành phố học , xa con ba buồn thôi.
Lan biết ý nên không dám nhìn ba. Vì nếu cô nói cô sẽ không thi đại học ở nhà phụ mẹ làm vườn thì ba sẽ càng buồn hơn thôi. Bữa cơm bỗng trở nên ngột ngạt . Mỗi người một suy nghĩ.
Và rồi định mệnh cũng xảy ra . Ông H đồng ý với bọn tay Phùng với giá 1,5 tỉ . Xem ra phen này chúng trúng mẻ đậm. Nhưng cái giá ông phải trả quá cao. 10 năm tù vì tội bao che, đồng lõa
Tối đó bọn lâm tặc hành động , ông đã ngắt kết nối tín hiệu từ các bộ đàm và chỉ dùng điện thoại gọi về cục báo cáo rằng mọi chuyện vẫn ổn . Nhưng rồi ông đã lầm . Tên Phùng sau khi trót lọt đã không trả ông số tiền như đã hứa. Chúng còn đánh ông đến thâm tím. Ông nghĩ đến việc trình báo dù ông biết mình sẽ phải trả giá. Và rồi nhóm lâm tặc cũng bị bắt . Chỉ thoát mỗi tên Phùng và tay đàn em thân cận . Chúng tìm đến nhà ông muốn giết mẹ con cô cho hả giận rồi mới tẩu tán . Đêm đó may sao bà Vân và Lan đi thăm ông tới chiều tối. Vì xe hỏng nên ở nhờ nhà dì họ đợi mai tìm quán sửa. Chúng thấy đóng cửa nên nghĩ hai mẹ con cô ngủ. chúng đổ xăng và mọi thứ đều bị thiêu rụi.
Theo Afamily
Lặng người với món quà trên cả tưởng tượng nhân dịp kỉ niệm 5 năm ngày cưới của chồng
Khi nắm tay anh lên hôn trường, tôi vẫn còn bất ngờ và nước mắt vẫn rơi không thể kìm chế.
Ảnh minh hoạ
Vì có bầu trước nên vợ chồng tôi không tổ chức đám cưới như mọi người. Khi biết mình mang bầu tôi sợ run rẩy dù đã 26 tuổi và có việc làm ổn định. Chồng tôi khi ấy bàn giấu hết mọi người để tổ chức cưới hỏi bình thường. Nhưng tôi nghén xanh xao nên chẳng giấu được ai nữa. Thế là tôi về nhà chồng bằng cổng sau và chỉ tổ chức bữa tiệc nhỏ để báo cáo ông bà.
Đêm tân hôn tôi vẫn khóc rấm rức khi nhớ lại những cái chỉ chỏ, những lời nói cay nghiệt của hàng xóm. Người nói tôi khôn ba năm dại một giờ, người chê thẳng tôi ngu dại. Có bà còn chỉ vào tôi rồi dạy con gái: "Nhìn đó mà rút kinh nghiệm. Chẳng được cưới hỏi đàng hoàng mà còn phải đi cửa sau vào nhà. Rồi đây còn bị chồng và nhà chồng kinh miệt. Nhớ đấy".
Chồng tôi thấy vợ khóc thì thương lắm. Anh cứ ôm lấy tôi rồi hứa sau này sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều. Anh còn khẳng định sẽ tổ chức cho tôi một tiệc cưới hoàn chỉnh. Rồi anh vẽ ra viễn cảnh tôi được mặc váy cô dâu trắng tinh khôi, được nắm tay anh bước lên hôn trường. Bên cạnh sẽ là đứa bé mặt cười hớn hở.
Dù chỗ làm cách nhà tận 10km nhưng chồng tôi vẫn đi đi về về để chăm sóc vợ con. (Ảnh minh họa)
Nghe anh nói tôi bật cười. Anh đúng là không biết an ủi người khác. Đã về sống chung, lại con cái đùm đuề rồi thì cưới hỏi gì nữa chứ. Nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc vì cảm nhận được anh yêu tôi rất nhiều.
Quả nhiên đúng như người ta đã nói, tôi sống không nổi với nhà chồng. Mẹ chồng luôn dựa vào việc tôi có thai trước để bắt bẻ, soi mói. Không biết bao nhiêu lần bà thẳng miệng nói đứa bé chưa chắc là con cháu nhà này. Không biết bao nhiêu lần tôi ăn cơm chan nước mắt.
Chồng tôi cũng vì chuỵện này mà hay to tiếng lại với bố mẹ. Kết quả là vợ chồng tôi bị bố mẹ chồng đuổi đi sau một trận cãi vã lớn. Lúc đó tôi mang bầu hơn 7 tháng.
Vợ chồng tôi chuyển ra ngoài ở trọ. Khi tôi sinh, mẹ tôi chăm tôi được 2 tháng. Nhà chồng thỉnh thoảng mới tới thăm còn lại đều do chồng tôi làm cả. Từ cơm nước, giặt giũ đến tắm cho con. Dù chỗ làm cách nhà 10km nhưng trưa anh lại chạy về vội vã nấu nướng, bế con cho tôi ăn rồi vội đi làm. Tối anh còn thức khuya chăm con cho tôi ngủ. Nhiều khi tôi nghĩ nếu không có anh chắc tôi đã bỏ cuộc sớm rồi.
Con được 1 tuổi thì tôi gửi bé để đi làm thu ngân nhà sách. Chồng tôi cũng rảnh rang hơn nên dồn sức lực cho công việc. Hơn 2 năm sau anh đã được đề bạt làm trưởng phòng kinh doanh. Chúng tôi cũng mua được mảnh đất nhỏ và cất nhà riêng. Cuộc sống vợ chồng tôi dần ổn định hơn.
Vậy mà gần 2 tháng trước chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh hay lén lút gọi điện bên ngoài. Có lần tôi còn nghe được: "Nhà hàng ấy ngon lắm hả? Vậy đặt ở đấy thử". Chưa kể tiền lương anh cũng đưa cho tôi ít hẳn và nói có việc riêng cần dùng.
Nghi chồng có bồ nên tôi ra sức theo dõi mà chẳng thu thập được gì. Thậm chí gần kề ngày kỉ niệm 5 năm ngày cưới mà anh vẫn nhận đi công tác xa. Chồng đi mà tôi tức đến bật khóc. Anh chẳng còn nhớ đến ngày quan trọng ấy nữa rồi. Cho đến khi...
Tôi và anh nắm tay nhau lên hôn trường. Đi trước là con trai cười hớn hở đúng như viễn cảnh anh vẽ ra 5 năm trước. (Ảnh minh họa)
Hôm kỉ niệm 5 năm ngày cưới của vợ chồng, sáng sớm tôi gọi hỏi anh có về không? Anh còn nói chắc không về được. Cả ngày tôi thất thần, nước mắt lúc nào cũng có thể rơi. Chiều tôi đến đón con thì cô giáo nói bố cháu đón rồi khiến tôi bất ngờ.
Chạy về nhà, tôi thấy chồng mặc vest lịch sự. Con trai cũng đã tắm rửa sạch sẽ ăn mặc tinh tươm. Thấy tôi, chồng cười khì rồi bảo tôi tắm rửa đi, anh có bất ngờ lớn cho tôi.
Rồi anh chở mẹ con tôi đến một nhà hàng sang trọng. Tôi sững sờ khi thấy dòng chữ phía trước: "Kỉ niệm 5 năm ngày cưới". Bên trong bạn bè tôi và bạn bè anh đã ngồi chật chỗ. Mấy cô bạn thân của tôi thì chạy ra hối thúc tôi đi thay đồ.
Khi thấy họ lôi ra chiếc váy cưới trắng tinh khôi càng làm tôi ngạc nhiên hơn. "Nhất mày nhá. Chồng thương thế là cùng. Lên kế hoạch bù đắp đám cưới cho vợ tận mấy tháng hẳn hoi". Lúc này tôi mới biết vì sao anh lén lút, làm thêm, lấy tiền nhiều.
Đi trước chúng tôi là con trai cười tươi hớn hở y như viễn cảnh anh vẽ ra mấy năm trước. Hôm đó là ngày tôi khóc và cười nhiều nhất. Chồng tôi đã thực hiện được lời nói ngày nào.
Viết những dòng này, nước mắt tôi vẫn còn rơi. Cuộc đời tôi đã rất may mắn khi gặp được người chồng tốt như vậy. Nếu anh đọc được những dòng chữ này, tôi chỉ muốn nói với anh rằng: "Cảm ơn và yêu anh thật nhiều".
Theo Afamily
Màn đáp trả của cô vợ hàng cá khi có người hỏi mua chồng Vừa nói anh vừa lao vào đấm đá tôi túi bụi. Mẹ chồng muốn can cũng không được vì anh ta đã chốt cửa trong. Tôi không còn sức chống cự, nằm thoi thóp trên sàn, lúc này anh ta mới mở cửa bỏ đi. Tôi và chồng kết hôn sau tròn năm tìm hiểu nhau. Cứ nghĩ khoảng thời gian đó không...