Chịu nhục vì ở rể
Dù trong lòng biết trách nhiệm của một thằng đàn ông phải làm gì cho vợ và con nhưng tay trắng, Luận không biết bắt đầu từ đâu.
Luận sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mất sớm để lại người mẹ yếu đuối nuôi 5 anh em thành người. Luận là con út nên lúc nào mẹ cũng nơm nớp lo cho đứa con trai nhỏ bé. Bà sợ một ngày nào đó khi con lớn lên thì bà đã qua đời, không còn ai nương tựa. Anh em ruột thịt thì cũng khó khăn hết cả, thân còn chưa lo nổi nói chi lo cho đứa em trai.
Vì mẹ, Luận ra sức đi học cho có được một cái nghề kiếm cơm. Đi làm thợ mộc bao nhiêu năm nhưng số tiền dành dụm được Luận cũng mang đi thuốc thang cho mẹ hết. Những lúc lâm bệnh, bà cụ chỉ có mình đứa con út chăm sóc. Các con lớn đều vương trưởng cả rồi nên chẳng qua cũng chỉ ghé qua thăm mẹ cho tròn trách nhiệm.
Anh em ruột thịt thì cũng khó khăn hết cả, thân còn chưa lo nổi nói chi lo cho đứa em trai.
(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Trước khi lìa đời, bà cụ viết di chúc để lại cho người em út của các anh em vì thương Luận còn chưa có gia đình, có chỗ ăn chỗ ở thì mới có người lấy làm chồng. Nhưng cũng chính vì thế mà tình cảm anh em đột nhiên trở nên xa cách. Những người thương yêu Luận từ trước tới giờ cũng trở mặt, coi Luận là ăn bám mẹ và giả nhân giả đức để lấy lòng mẹ, hòng mẹ để lại cho tấc đất.
Thế mới biết, đồng tiền đã chi phối mọi thứ. Dù là anh em ruột đi chăng nữa cũng không đành lòng để hết của cải về tay kẻ khác. Bao nhiêu năm nay Luận một mình chăm sóc, tận hiếu với mẹ để rồi giờ đây bị vu oán, giáng họa cái tội tham của. Ức các anh, Luận bỏ nhà ra đi, tìm mảnh đất mới và bỏ lại ngôi nhà và di chúc của mẹ để mặc các anh tranh giành.
Vào vùng đất mới, Luận gặp Mến và đem lòng yêu cô. Sau mấy tháng tìm hiểu, thấy Luận là người thật thà chất phác lại có hoàn cảnh đáng thương nên Mến cũng đem lòng nể phục anh. Hai người quyết định tiến tới hôn nhân để thừa hưởng cuộc sống hạnh phúc và an nhàn bên các con. Vì chưa có gì trong tay nên Luận đến ở nhà Mến. Bố mẹ vợ Luận đã nhiều lần cạnh khóe đứa con rể tay trắng khiến Luận động lòng vô cùng.
Mở mồm ra vay mượn ông bà ngoại thì ngay lập tức bị mẹ vợ cho một bài ca muôn thuở: “Anh lấy cái Mến nhà tôi, nó đã cho anh đủ thứ rồi, bây giờ anh còn ngửa tay ra xin mà không biết xấu hổ sao?”. (ảnh minh họa)
Mến vốn là người phụ nữ có chồng, có con nhưng vì hoàn cảnh mà chồng mất sớm. Luận thì lại yêu thương mẹ con Mến thật lòng nên bố mẹ Mến cũng nhắm mắt cho qua vì con mình đã “qua đò lần hai”. Ấy thế mà, từ khi Luận dọn về ở chung, ông bà khó chịu ra mặt. Phận làm con rể lại đi ở nhờ khiến Luận không còn lòng tự trọng và sự hiên ngang của một đấng nam nhi.
Càng chán nản Luận càng đâm ra rượu chè. Dù trong lòng biết trách nhiệm của một thằng đàn ông phải làm gì cho vợ và con nhưng tay trắng, Luận không biết bắt đầu từ đâu. Mở mồm ra vay mượn ông bà ngoại thì ngay lập tức bị mẹ vợ cho một bài ca muôn thuở: “Anh lấy cái Mến nhà tôi, nó đã cho anh đủ thứ rồi, bây giờ anh còn ngửa tay ra xin mà không biết xấu hổ sao?”. Những lúc ấy Luận mới thấy tẽn tò làm sao. Anh định bụng nếu có cái hố ở đó thì cũng chui xuống cho xong.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Niềm vui của vợ, tầm vóc của chồng
Em kiểm tra tin nhắn trong điện thoại anh, không thấy cái tin nào đáng ngờ, em có vẻ vui lắm. Thì ra phụ nữ tìm niềm vui cũng dễ dàng: chồng không nhắn tin đáng ngờ: vui chồng mang đủ lương về: vui chồng về nhà sớm: vui chồng làm giúp việc nhà: vui hơn nữa...
Tự nhiên, anh thấy vợ mình thật tội nghiệp. Và các bạn của vợ cũng thật tội nghiệp: các bà nói chuyện với nhau suốt ngày khoe những niềm vui nhỏ nhỏ ấy, của chồng, của con. Các chị em chỉ trông mong chồng làm được chừng đó thứ, là đã vui lắm rồi! Riết rồi thành một thói quen: chồng làm được chừng ấy thứ đã là tốt lắm. Mà đấy là những việc chồng làm cho vợ, vợ phải vui, phải biết ơn vì chồng mình không la cà nhậu nhẹt, không cưa cẩm gái gú, không đánh vợ đập phá cửa nhà! Nói tóm lại, đôi khi anh khó chịu nghĩ: có phải chị em vui với một chuẩn mực thấp lè tè như vậy, là vì đa phần các ông chồng bây giờ ở dưới mức ấy - dưới cái mức của lòng tự trọng thông thường, phải không?
Em hãy trông mong ở chồng em một điều gì đó lớn hơn đi, hãy hy vọng ở chồng em một điều gì đó đáng giá hơn đi! Có thể, khi ấy, vì sự trông mong, vì lòng ngưỡng vọng của em, anh sẽ cố, anh sẽ ráng làm cho được! Bao đời nay vẫn vậy, người đàn ông trở thành anh hùng khi có đôi mắt người đàn bà ngưỡng vọng, người chiến binh ra trận, người thợ săn vào rừng vì người đàn bà và những đứa trẻ ở nhà.
Có phải khi chỉ mong anh hoàn thành được những việc be bé ấy thôi, em đã nghĩ rằng cỡ anh làm được vậy là đã tốt rồi? Mà việc ấy là những việc tất nhiên anh phải làm ấy chứ. Trách nhiệm với gia đình là chuyện đương nhiên, đâu phải cứ hoàn thành trách nhiệm là đã được coi "phi thường" lắm, là đã coi như một ân phước cho bạn đời? Lâu dần thế này, em đang góp phần làm hư cánh đàn ông đấy, em đang làm cho đàn ông chúng anh thấp bé dần đi, "thiểu năng trí tuệ" dần đi, chỉ cần đáp ứng một vài nhiệm vụ cơ bản, thực hiện vài quy tắc cơ bản, là xong rồi.
Sữa của con chúng ta, em mua loại có bổ sung vi chất để "nâng tầm vóc" cho thằng bé. Mong sao những niềm vui của vợ cũng được "bổ sung", thêm những hy vọng vào chồng, bớt những thỏa mãn dễ dàng, để tầm vóc của chồng em không mỗi ngày một thấp!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải làm gì khi anh ấy cứ đòi "sờ"? Em rất lo anh ấy sẽ đòi hỏi cả "chuyện ấy"? Xin chào chuyên mục Tư vấn chuyện phòng the, Em rất ngại khi hỏi vấn đề tế nhị này. Em năm nay 24 tuổi. Anh là mối tình của em. Em và anh ấy rất yêu nhau. Anh hơn em 2 tuổi, chúng em cùng là sinh viên và chung trường Đại...