Chịu nhục phận chó chui gầm chạn đến nỗi mất luôn cả vợ
Sống cùng gia đình vợ, chưa một ngày nào Thái cảm thấy hạnh phúc. Những chuỗi ngày đau khổ cứ tiếp nối nhau khiến anh mang trong mình nỗi buồn bực, nhục nhã không thể nói hết thành lời. Lấy vợ được 5 năm, lần nào Thái cũng năn nỉ vợ sinh con nhưng Nhi không chịu. Cô sợ sinh con sẽ xấu, sẽ già nên cứ khất lần. Đôi lần anh lên tiếng phân bua thiệt hơn đều vấp phải ánh mắt sắc như dao cau và cay nghiệt của bố mẹ vợ.
Bố mẹ vợ cho cưới với điều kiện “bắt rể”
Thái là dân tỉnh lẻ, anh yêu Nhi ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Bố mẹ Nhi ra sức cấm cản vì sợ con gái cưng khổ cực, lấy trai tỉnh lẻ thiếu thốn trăm bề, trong khi đó Nhi lại là con một, gái thành phố và được chiều chuộng từ nhỏ.
Vấp phải sự phản đối quyết liệt từ gia đình Nhi, Thái đôi lần nản chí và muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, cứ chia tay được một thời gian thì họ lại tự động tìm về bên nhau vì họ vốn đã quá gắn bó, không dứt ra được.
Sau nhiều lần van xin, lạy lục, bố mẹ Nhi mới miễn cưỡng đồng ý với điều kiện, sau khi cưới, Thái phải ở rể. Vì thương Nhi thật lòng, anh đồng ý với hy vọng cứ sống tạm vài năm, sau đó hai vợ chồng sẽ ra ở riêng cho thoải mái.
Về sống nhà Nhi, Thái mới biết vợ mình quả thực là “tiểu thư khuê các”. Tất cả mọi việc cô chưa từng phải động tay động chân, bất cứ việc gì cũng có mẹ một tay làm tất. Dù đã lấy chồng, nhưng tối nào mẹ cũng bắt Nhi uống hết một ly sữa tươi mới cho ngủ. Nhiều khi hai vợ chồng Thái đang thủ thỉ, mẹ vợ lại đẩy cửa xông vào bắt con gái… uống sữa.
Mẹ vợ tuyệt đối không cho Nhi ngủ sau 10h, đêm nào bà cũng lên kiểm tra con gái đã chịu đi ngủ trước 10h hay chưa, nếu chưa là bà lại cằn nhằn, ỉ ôi và lườm Thái với ánh mắt “hình viên đạn”.
Ảnh minh họa.
Sống bên vợ, dù hai vợ chồng son luôn quấn quýt bên nhau nhưng lúc nào Thái cũng cảm nhận được bức rào vô hình ngăn cách anh gần gũi gia đình vợ. Anh hầu như không có nhiều khoảng thời gian bên Nhi sau giờ làm việc, vì thế ước mơ được ra riêng luôn âm ỉ cháy trong anh. Những bất đồng trong việc làm rể cứ ngày một tăng lên, chỉ trực chờ bùng nổ. Thái cố gắng hết sức chịu đựng và làm hài lòng cha mẹ vợ, tuy nhiên, những việc anh làm đều trở thành cái gai trong mắt họ. Những mâu thuẫn này Nhi hầu như không biết vì cô vốn vô tư, vô lo và chẳng bao giờ để ý chuyện gì.
Video đang HOT
Bất đồng không thể cứu vãn
Rạn nứt trong quan hệ giữa Thái và bố mẹ vợ càng gia tăng khi Nhi được cơ quan cử đi nước ngoài tận 3 năm. Bản thân Nhi không muốn xa chồng, tuy nhiên, bố mẹ cô lại bắt cô không được từ bỏ cơ hội. Thái dù không muốn vợ đi chút nào nhưng anh cho rằng đó là cơ hội tốt để Nhi thỏa ước mơ của mình.
Ngày Nhi rời khỏi Việt Nam, Thái phải xin nghỉ phép để đưa cô qua tận Pháp. Chỉ khi vợ ổn định chỗ ở, nơi làm, anh mới yên tâm trở về. Tuy nhiên, cuộc sống địa ngục của anh chỉ mới bắt đầu.
Nhiều lần mẹ vợ khó chịu với con rể ra mặt, bắt anh làm đủ việc nội trợ trong nhà, từ đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, chỉ thiếu điều rửa toilet nữa thôi. Vừa phải làm tốt mọi việc ở công ty, lại thêm làm việc nhà như con ở, khiến Thái không hiểu sao bản thân anh lại phải sống thế này. Nếu trước đây Nhi còn ở Việt Nam, bố mẹ vợ không to tiếng mắng chửi anh xa xả, giờ đây, họ đụng gì cũng nói, anh làm gì cũng bắt bẻ, xét nét như con dâu mới về nhà chồng. Quá chán ngán nên Thái chẳng muốn về nhà.
Thái mạnh dạn xin bố mẹ vợ ra ở ngoài trong thời gian vợ xa nhà, bố mẹ vợ không đồng ý, tuy nhiên, vì hết chịu đựng nổi nên anh nhất quyết ra ngoài ở. Thế là bà mẹ vợ bù lu với hàng xóm là anh có nhân tình khi con bà vừa rời bước, không những thế bà còn gọi điện qua Pháp cho con gái kể lể đủ điều.
Nhi lúc đầu không tin, sau rồi vì mẹ cô đơm đặt quá nhiều điều nên Nhi cũng dần chán, ít liên lạc với chồng. Nhiều lần Thái gọi qua nhưng không thấy vợ bắt máy, chán nản, Thái quyết định buông xuôi, đến đâu hay đến đấy. Đôi lúc anh nghĩ, giữa anh và Nhi liệu có còn là vợ chồng? Nhi đi đã được 1 năm 8 tháng nhưng được vài tháng đầu vợ chồng thường xuyên liên lạc, hơn 1 năm nay Nhi cắt liên lạc hoàn toàn. Tình trạng “lửng lơ con cá vàng” này khiến Thái mệt mỏi.
Phải lòng đồng nghiệp vì quá cô đơn
Dù ra ở riêng nhưng bố mẹ vợ lúc nào cũng bắt Thái một ngày về nhà mấy dạo, nào là mua đồ, làm đủ việc nhà không khác gì người hầu. Đôi lúc bực tức nhưng anh chẳng thể làm được gì vì dù sao họ cũng là bố mẹ vợ. Có lẽ Thái là chàng rể duy nhất bị đối xử như vậy.
Những buồn bã của Thái, mọi người ở công ty ai cũng biết, họ thông cảm với anh và luôn an ủi động viên anh. Trong đó, Hoa là người quan tâm đến Thái nhất, cô luôn đứng từ xa nhìn Thái và tình nguyện ở bên anh trong những lúc anh thất vọng nhất.
Thế rồi chuyện gì đến sẽ đến, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trong lúc cô đơn nhất, Thái phải lòng cô bạn đồng nghiệp. Sự nhẹ nhàng, dịu dàng và tính cách sôi nổi của Hoa đã thu hút anh, khiến anh quên đi nỗi đau từ sự hững hờ của vợ nơi xứ người.
Bản thân bố mẹ vợ muốn con gái ly hôn với Thái, họ cho rằng kiểu gì Thái cũng sẽ “mèo mỡ” bên ngoài nên họ đến tìm công ty thám tử Lương Gia theo dõi hành tung của con rể, nếu có chứng cứ ngoại tình thì cứ ghi lại và cung cấp cho họ. Sở dĩ do bố mẹ Nhi đều là quan chức Nhà nước nên họ không tiện ra mặt theo dõi.
Chiểu theo yêu cầu của khách hàng, ông Lương Hiền Duy – Giám đốc công ty thám tử Lương Gia điều thám tử túc trực trước căn hộ thuê của Thái để theo dõi anh. Họ không khó khăn để tìm ra được những bức ảnh tình tứ của Thái cùng người yêu hiện tại. Dù hoàn cảnh của anh rất đáng thương nhưng những bằng chứng này chắc chắn sẽ không có lợi cho Thái.
Nghe đâu, sau này Thái và Nhi cũng ly dị và điều bất ngờ hơn là Nhi ở bên Pháp cũng có người đàn ông khác, khoảng thời gian cô cắt đứt liên lạc với chồng là do sống chung với tình nhân. Vậy trong câu chuyện của Thái và Nhi, tội lỗi thuộc về ai khó có thể phân định đúng sai. Chỉ có điều Thái dường như đã quá cam chịu. Nếu anh quyết đoán hơn, có lẽ vẫn giữ được người mình yêu mà không bị vướng vào sự éo le trong cảnh sống chung với gia đình nhà vợ “trọng của hơn trọng người”.
Theo VNE
Ở rể, hèn hay không là do mình
Câu này không phải do tôi nói mà là do chính người vợ của tôi nói ra. Bởi mỗi lần về nhà là mặt tôi cau có, khó chịu, bực bội.
Vợ chẳng làm gì tôi, cả nhà vợ cũng không ai làm gì tôi. Chỉ là hồi chiều, tôi nghe mấy người bạn nói ra nói vào chuyện tôi nương nhờ nhà vợ, ăn bám nhà vợ, nên tôi tức. Nhưng những kẻ đó họ đâu có biết gì, họ có chăng là ghen tị với cuộc sống khá sung túc đầy đủ của tôi nên có ý chọc tức. Còn một người đàn ông như tôi lại không thể để ngoài tai những lời gièm pha như vậy. Và cứ thế, tôi về nhà, gieo cơn giận dữ lên đầu vợ mình.
Vợ biết, nói tôi rằng &'anh không nên vô cớ giận người này, tức người kia. Có phải họ lại nói gì anh không? Đừng có nghe người ta nói linh tinh rồi về nhà vô cớ giận vợ, giận cá chém thớt. Ở rể hèn hay không là do mình'.
Rất nhiều lần tôi càu nhàu nhưng chưa bao giờ vợ tôi phản ứng. Vợ hiểu tâm trạng của một người ở rể như tôi. Nhưng có vẻ, nhiều lần như vậy khiến vợ khó chịu. Và lần đầu tiên, vợ lên tiếng về chuyện này. Giọng nói nhẹ nhàng, không một lời trách móc khiến tôi cảm thấy có chút nể vợ. Bấy lâu nay, toàn tôi là người gây sự, đâu như vợ...
Ngẫm cũng đúng. Bản thân một người đàn ông đi ở rể, họ phải biết trách nhiệm của mình là gì. Dù là ở nhờ nhà vợ cũng không hẳn đã là hèn. Ví như, anh chưa có nhà, anh còn đi làm kiếm tiền nuôi vợ con, anh muốn nương nhờ nhà vợ một thời gian, đợi đủ vốn rồi tính chuyện nhà cửa. Thế đâu coi là hèn? Nếu như anh không thể có điều kiện mua nhà, sống ở nhà vợ vì nhà vợ thuận lợi cho công việc của hai người, cũng chẳng là gì. Quan trọng, người chồng, người con rể ấy có biết điều khi sống trong nhà vợ hay không.
Ở rể hèn hay không là do mình thôi (ảnh minh họa)
Một anh con rể chỉ biết ăn bám bố mẹ vợ, dựa vào vai vế nhà vợ để tiến thân, rồi vỗ ngực tự kiêu thì phải dùng từ &'hèn' thật. Nhưng một người đàn ông ở rể biết chừng mực, biết gia đình vợ cũng là gia đình mình, đối đãi với bố mẹ vợ như bố mẹ mình, lại đáng kính. Anh dù không có điều kiện mua nhà thì nên tu chí làm ăn, kiếm tiền lo lắng cho vợ con. Tương lai không ai nói trước được điều gì. Nếu có điều kiện ra riêng là chuyện tốt, không thì cứ sống với bố mẹ vợ. Có người còn nói, &'tôi ở rể thích lắm'. Đó là câu nói thật lòng. Bởi, nhiều anh con rể được mẹ vợ chiều như chiều vong, chăm sóc như con trai của mình. Người ta nói &'dâu con rể khách' không sai chút nào. Nếu làm dâu, bạn sẽ chẳng được bố mẹ chồng cưng chiều, cung phụng. Nhưng làm rể, ở nhà vợ, chắc chắn bạn sẽ được bố mẹ vợ quan tâm, đối đãi tử tế mà không một lời than vãn. Chỉ cần bạn tỏ ra là người lịch thiệp, ý nhị và yêu thương con gái của họ, tôn trọng họ.
Đàn ông rất dễ điều phối cuộc sống của mình, bởi người ta ít trách đàn ông vô duyên, ít trách đàn ông lười biếng. Nhưng người ta lại hay dành lời khen ngợi cho một anh con rể mau mồm mau miệng, ăn nói dễ nghe, nhanh nhẹn, kính trên nhường dưới, ôn hòa với mọi người. Bạn khôn ngoan chính là bạn nên chọn cách sống như vậy.
Chỉ nhờ bố mẹ vợ chỗ ở, còn tiền ăn, tiền sinh hoạt, chi phí gia đình và mọi thứ nên tự lập. Cách đó sẽ khiến bạn chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi chuyện mình có phụ thuộc gia đình vợ hay không. Tự lập kinh tế của chính mình chính là tự lập cuộc sống của bạn. Không biến mình thành gã ăn bám, không biến mình thành kẻ ỷ lại thì chẳng sợ người ngoài nói ra nói vào.
Con rể thường rất được bố mẹ vợ chiều (ảnh minh họa)
Câu nói của vợ dường như thức tỉnh tôi. Từ một người ỷ thế nhà vợ, tôi đã tỉnh ngộ. Tôi luôn mặc cảm bản thân vì mình ở rể nên lúc nào về nhà cũng cau có khó chịu với vợ con. Tôi còn cho rằng, vợ mình lúc nào cũng coi thường mình. Bản thân tôi tự suy ra như vậy và tiêu cực, còn vợ tôi nào nói thế, cũng không bao giờ nghĩ thế. Lúc nào cô ấy cũng hiểu tâm lý của tôi, động viên, yêu thương chồng con. Tôi không những không biết ơn vợ mà còn cố ý hiểu lầm vợ.
Khi bạn bè nói này nói nọ, tôi thường trút giận lên đầu vợ, bực tức vô cớ với em. Tôi cho rằng, gia đình vợ đang thao túng tôi. Nhưng nào có việc gì ngoài mấy việc linh tinh, bố mẹ hay sai tôi đi làm. Nhà không có con trai, tôi là con rể làm chuyện đó là thường tình, thế mà tôi lại ích kỉ, nghĩ xuyên tạc đi đâu.
Đàn ông cần có bản lĩnh, tôi yếu bản lĩnh nên hay bị bạn bè thọc mạch. Những lời của vợ khiến tôi tỉnh ngộ ra. Đi làm, kiếm tiền, tự lập lo cho cuộc sống của mình, tôi chưa từng xin tiền bố mẹ vợ, chưa từng ngửa tay xin tiền vợ, chỉ ở nhà một mái nhà, có gì là hèn chứ? Mấy gã hay nói tôi hèn là mấy gã ghen tuông, ích kỉ. Thôi thì cứ kệ miệng lưỡi thiên hạ. Ở rể có phải là hèn hay không chính là do bản thân mình, tôi đã ngẫm rất nhiều về câu nói đó của vợ.
Bây giờ thì tôi thấy thật sự thoải mái và chẳng còn suy nghĩ, ở rể là hèn nữa. Cứ sống thoải mái, yêu vợ thương con và trở ơn những người đã có ơn với mình, ngay cả bố mẹ vợ. Vậy thôi...
Theo Ngocthachnghi/Eva
Chồng tặng tôi hoa hồng kèm... đơn ly hôn Sau những lời thuyết phục vợ trở về, anh ta đưa tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ chữ ký của tôi. Sau một trận cãi nhau to, tôi phải hứng chịu những vết tích trên cơ thể và những lời nhục mạ không thể chấp nhận được của chồng. Nếu chỉ mắng chửi tôi thì tôi còn có...