Chịu nhục để được làm người thứ 3
Khi đã trao cho anh ‘cái ngàn vàng’, tôi phát hiện ra anh càng ngày càng xa lánh tôi.
Nếu nói tôi là người phụ nữ đang yêu người có gia đình, chắc chắn một số người sẽ bĩu môi mà quay đi, họ thậm chí không thèm hỏi tôi một lời nào nữa. Tôi cũng cảm thấy tự xấu hổ với bản thân mình. Nhưng xấu hổ là người thứ ba thì ít, xấu hổ vì không được anh yêu nhiều, thậm chí bị anh lợi dụng tình cảm mà tôi vẫn lao vào như con thiêu thân thì nhiều hơn.
Và nếu ai không ở trong hoàn cảnh của tôi, các bạn sẽ không thể hiểu được sự mệt mỏi của tôi lúc này. Than thân trách phận thì người ta nói là quả báo. Nên cái việc tôi trót yêu đàn ông có vợ, tôi nào dám nói ra, chị câm lặng, cam chịu một mình.
Ngày ấy, anh buông lời tán tỉnh tôi. Tôi nào hay biết anh có gia đình. Thế là, sự từng trải và cả ga lăng, hiểu chuyện và nắm bắt tâm lý con gái của anh đã khiến tôi chết mê chết mệt. Tôi yêu anh như chưa từng được yêu, nguyện hi sinh hết mình vì anh.
Khi đã trao cho anh ‘cái ngàn vàng’, tôi phát hiện ra anh càng ngày càng xa lánh tôi. Tôi đã nghĩ, nếu anh có gia đình thì không biết tôi phải làm thế nào, vì khi ấy tôi hơi nghi ngờ anh. Khi sự nghi ngờ chưa nguội, tôi bị sốc nặng vì biết anh có vợ con. Tôi đau khổ vô cùng tưởng chừng chết đi được. Tôi hận bản thân mình, hận anh, chua chát và khổ đau, cảm thấy nhục nhã ê chề. Nhưng tôi không thể nào từ bỏ anh vì tôi đã yêu anh quá rồi. Chỉ cần anh không gọi điện hay nhắn tin cho tôi là tim tôi đau buốt. Và khi ấy, tôi nào dám gọi cho anh vì sợ anh đang ở gần vợ. Nếu bị vợ anh phát hiện, mà đó lạ là người đàn bà ghê gớm thì tôi đeo mo vào mặt. Chỉ cần thế là tôi lại run lên vì sợ hãi.
Video đang HOT
Khi sự nghi ngờ chưa nguội, tôi bị sốc nặng vì biết anh có vợ con. Tôi đau khổ vô cùng tưởng chừng chết đi được. (ảnh minh họa)
Giá như anh có thể cho tôi cảm giác hạnh phúc như ngày đầu thì tốt biết mấy. Giờ đây, mỗi khi anh cần tôi chiều chuộng, anh mới tìm đến tôi rồi lại về ngay với vợ. Tôi như cô gái qua đường, anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Anh còn đưa tiền cho tôi. Thật sự tôi cay đắng quá. Nhưng đứa con gái mê muội như tôi vẫn hi vọng một ngày anh sẽ cảm nhận được mối chung tình của mình và chấp nhận tôi, dù làm vợ bé.
Đó, tôi là thế đó, người thứ ba đáng thương. Nhưng tôi vẫn nhịn nhục, vẫn chấp nhận vì tôi đã không còn đường nữa. Tôi sợ, nếu từ bỏ anh, tôi không thể tự tin để yêu người đàn ông khác. Tôi đáng trách hay đáng thương? Các bạn hãy giúp tôi lúc này!
Theo VNE
Chịu 'nhục' chỉ để tiến thân
Khi chúng tôi mới biết nhau, chồng tôi là anh sinh viên trường y sắp tốt nghiệp, nghèo kiết xác, không có ai thân thích ở thành phố này.
ảnh minh họa
Tôi cảm phục ý chí và sự cần cù của anh, cộng với thái độ chân thành, không màu mè hình thức của một chàng trai tỉnh lẻ, nên gật đầu làm vợ anh, chẳng màng tới sự theo đuổi của nhiều người đàn ông "môn đăng hộ đối" khác.
Cưới nhau rồi, tôi càng tin mình không chọn lầm. Anh chăm chỉ làm việc, không ngại khó khăn vất vả, lại rất có ý thức học thêm, nâng cao chuyên môn. Ba tôi khi đó là phó giám đốc một bệnh viện lớn, đương nhiên nhận anh về làm việc, hết lòng nâng đỡ. Khỏi phải nói, sức phấn đấu của anh làm ba tôi thật sự hài lòng.
Bảy năm, chúng tôi có với nhau hai đứa con. Nhà anh ở quê được sửa sang lại, em út tiếp tục học hành cũng nhờ có anh chu cấp. Khi anh đủ sức mở phòng mạch tư kiếm sống thì ba tôi đến tuổi về hưu, mừng là con rể có thể vững vàng kế tục sự nghiệp của mình...
Đó cũng là lúc cuộc hôn nhân của tôi rẽ sang một khúc quanh mà có nằm mơ gặp ác mộng, tôi cũng không nghĩ ra: anh bỗng dưng đề nghị ly hôn! Chồng tôi thoắt cái trở mặt, nhanh đến không sao dám tin, mới hôm qua còn qua lại, lễ nghĩa, chu đáo, yêu thương...
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, anh chẳng ngại ngần gì mà không lật bài bằng những câu cạn tình cạn nghĩa, trơ tráo, vô sỉ. Nào là chấp nhận lấy tôi, nín nhịn chịu đựng tôi chừng ấy thời gian là đủ lắm rồi. Tôi tưởng mình là ai kia chứ, lá ngọc cành vàng à? Chẳng qua lúc trẻ cần một chỗ dựa, một nơi yên ổn đê tiến thân nên anh mới phải chịu "nhục" bấy lâu. Nay anh phải có một người vợ tương xứng với vị trí và tài năng của anh, có đâu "đốt đời" với một bà vợ vừa già, vừa xấu, vừa vô dụng thế này...
Con người ta, dường như khi đã bạc thì không bút mực nào tả xiết. Cả nhà tôi bất ngờ khi biết thêm góc khuất nhân cách của một người bấy lâu mình cứ tưởng là hiểu rõ lắm, thân thiết lắm và đối đãi hết lòng. Sự thất vọng ê chề, nỗi đớn đau vì lầm tưởng và bị lợi dụng làm cha tôi suy sụp. Cảm giác ghê sợ, khinh bỉ làm tôi không sao chịu đựng nổi, chỉ mong mau chóng thoát khỏi con người vô ơn, tệ bạc, phản trắc.
Khi nỗi bất ngờ choáng váng qua đi, khi ba tôi đã bình tâm hơn sau cú sốc lật lọng của gã con rể vốn được ông yêu quý chẳng khác con ruột, chúng tôi quyết định sẽ cắt bỏ cái khối u nhọt đó khỏi phần đời còn lại của mình. Chỉ thương hai đứa con nhỏ dại. Thế nhưng, cuộc ly hôn chẳng phải dễ dàng gì, bởi sự trơ trẽn đến tận cùng của người đàn ông vốn có học, từng chịu ơn cha tôi, từng thản nhiên đón nhận sự cưu mang chăm sóc của gia đình vợ nhiều năm dài để yên tâm học hành... Chồng tôi gây khó dễ trong việc đòi chia đôi mớ tài sản có được trong thời kỳ hôn nhân, cố tình không nhìn nhận căn nhà, cái xe đều do ba tôi sắm sửa cho... Bần tiện đến mức, anh ta đòi mang cả chút nữ trang ít ỏi vốn là quà cưới cho cô dâu ngày xưa ra chia chac...
Thế nhưng, anh ta lại chẳng màng đến hai đứa trẻ luôn níu áo bố. Trong cuộc chiến tranh hơn thua từng chút quyền lợi đó, anh ta hoàn toàn chẳng đa động gì đến hai sinh linh tội nghiệp kia, tựa như chúng chẳng hề tồn tại. Anh ta "trả giá" từng trăm ngàn khi ra tòa thỏa thuận về tài sản. Trước mặt thiên hạ, người từng đầu ấp tay gối với tôi không ngần ngại than nghèo kể khổ, bao nhiêu tiền làm ra lâu nay bị bên vợ "siết" để đầu tư này nọ hết, giờ phải chia đều ra để anh ta bớt bị thiệt thòi!
Con chim ngỡ mình đủ lông đủ cánh đã bạc bẽo bay đi. Cuộc đời nhân quả nhãn tiền, tôi thực tâm không nuôi lòng oán hận, chỉ thương hai đứa con mất cha bởi những tham vọng và toan tính của chính người đã sinh ra chúng. Tôi càng tiếc nuối tình yêu và niềm tin đã đặt sai chỗ, uổng phí tuổi xuân cho một người không xứng đáng...
Theo VNE