Chính vợ anh đã khiến tôi thức tỉnh
Ba lần đổ vỡ trong tình yêu khiến tôi không còn chút niềm tin vào tình yêu. Với trái tim nhiều vết sẹo, tôi sống một cách trả thù đời. Tôi đã không có hạnh phúc thì đừng hòng người quanh tôi có được điều kì diệu ấy. Tôi bắt đầu trở thành ” hồ ly tinh” đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Hơn 3 năm qua, tôi đã mệt mỏi với những cảnh đánh ghen điên cuồng. Tôi đã cảm thấy nhạt nhẽo với những gã đàn ông vô vị. Hoặc có thể do tuổi tác khiến tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Tôi ước mình có một gia đình nhỏ, có chồng, có con để tôi có có cái gì đó khiến tôi sợ mất, để tôi giữ gìn.
Tôi nhìn lại những mối quan hệ quanh mình để tìm cho mình một người đàn ông lí tưởng, làm chồng và làm cha của các con tôi. Cuối cùng tôi đã “kén” được chồng cho mình. Anh ấy là đối tác mới của công ty tôi. Anh ta đẹp trai, thành đạt, giàu có và điều quan trọng nhất là rất “chất”. Từ cách anh ta làm việc, đối xử với mọi người đều cho thấy là một người đàn ông tuyệt vời. Con người anh toát lên vẻ điềm tĩnh đầy khí chất. Đặc biệt, khác với những gã đàn ông khác chỉ chăm chăm vào nhan sắc thì cái vẻ không để tâm khiến tôi càng bị cuốn hút. Tôi đã xác định, anh sẽ là bến đỗ cuộc đời tôi.
Vợ anh đã làm thức tỉnh &’hồ ly tinh’ là tôi
Sau khi tìm hiểu, tôi biết anh ta có một gia đình hạnh phúc, có vợ và một cậu con trai. Được biết, anh là người yêu vợ và hết lòng vì gia đình. Có thể nói, hạnh phúc ấy là bức tường thành kiên cố đối với tôi. Nếu tác động vào anh, tôi khó lòng mà có được người đàn ông lí tưởng này.
Cơ hội đến khi tôi được công ty sắp xếp cùng anh dự hội thảo ở Đà Nẵng. Qua nhiều dịp tiếp xúc, tôi biết tửu lượng anh ta rất kém. Trong buổi liên hoan hôm ấy, tôi cố tình khuấy động phong trào và khiến anh say mèm và đưa về phòng mình.
Lấy điện thoại của anh ấy, tôi vô tình đọc được tin nhắn của cô vợ dặn dò khi nào về phòng thì nhớ gọi điện. Cơ hội đây, tôi nhắn tin lại: “Cô ngủ đi, khi nào anh ấy dậy tôi sẽ bảo anh ấy nhắn tin cho cô”. Trong bụng thầm nghĩ chắc chắn cô ta sẽ điên lên, gọi lại và chửi tôi xối xả.
Video đang HOT
30 giây sau điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc điện thoại và sẵn sàng tinh thần hứng một trận ghen điên loạn. Nhưng không, đầu dây bên kia là một giọng nói rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh :”Chào em, chị là vợ của anh K. Cảm ơn em đêm nay đã chăm sóc chồng chị, chắc anh ấy say mèm rồi phải không? Làm phiền em rồi!”.
Trong giây lát, tôi bị sự điềm tĩnh ấy làm hoảng sợ. Tôi nhanh chóng lấy lại bản lĩnh và đáp lại: “Không có gì đâu chị, đêm nay để em chăm sóc anh ấy từ a đến z nhé!”. “Tùy em thôi, nhưng chị sợ anh ấy làm em thất vọng, khi đã say anh ấy sẽ ngủ đến 8 giờ sáng đấy”. “Chị yên tâm, em sẽ có cách khiến anh ấy tỉnh táo”. Tôi cúp máy trong chút bực tức. Sao chị ta có thể bình thản khi chồng mình đang qua đêm với một người phụ nữ khác cơ chứ?
Chị ta nói đúng, anh ấy ngủ đúng đến 8 giờ sáng mới dậy. Tỉnh dậy, thấy tôi đang kề bên canh, anh ta không hề giật mình, cũng điềm tĩnh như chính bà vợ vậy. “Em dậy mặc đồ vào đi, đừng bán rẻ mình như thế”.
Thái độ của anh ấy, cách nói của anh ấy khiến tôi càng muốn có anh ấy cho bằng được. Chỉ có người đàn ông như thế mới đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi cố gắng mọi cơ hội để tiếp cận anh ấy, gần gũi anh ấy. Anh ta không tỏ vẻ né tránh tôi nhưng cũng không thân mật. Tôi sẽ không bỏ cuộc.
Ai cũng có khuyết điểm và anh ấy cũng vậy. Anh ấy rất hay ghen. Thường những người đàn ông yêu vợ là thế. Tôi phải nắm lấy điểm này. Tôi được biết vợ anh ấy rất hay đến một bar. Tôi đã thuê một tay chơi bời gài bẫy cô ta, chụp lại ảnh và gửi cho anh ấy. Đúng như tôi dự đoán, anh ấy như phát điên lên.
Vợ chồng anh lục đục là cơ hội cho tôi. Một người đàn ông khi mất niềm tin vào người mình yêu thương là lúc mềm yếu nhất. Tôi đến bên anh, an ủi và đem lại cho anh cảm giác an toàn. Anh ngã vào lòng tôi, tôi biết đó chỉ là một sự bố thí nhưng đó sẽ là cơ hội cho tôi.Tôi ghi lại cảnh anh và tôi âu yếm. Gửi cho vợ anh ta và chuẩn bị đón chờ cơn cuồng phong. Càng như thế, ngày anh là của tôi lại càng gần.
Chị ta nhanh chóng hẹn gặp tôi. Khi gặp mặt, tôi thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt điềm tĩnh kia. Tôi tưởng mình đã thắng.
Chị nói :”Cám ơn em đã chăm sóc chồng chị thời gian vừa qua và cho vợ chồng chị cơ hội để hiểu nhau hơn. Chị đã gặp người đàn ông ở quán bar và biết mọi chuyện. Em à, tuổi trẻ ngắn ngủi vô cùng. Em đừng hoang phí thời gian vào chồng chị hay bất cứ người đàn ông nào khác. Đừng tìm đến họ, đừng nắm giữ họ hãy để họ tìm đến em, yêu em và nắm giữ em. Đó mới là người đàn ông của em. Hạnh phúc không phải là thứ lấy đi của người khác mà là thứ mình tự tìm thấy.”
Từng lời nói của chị như sợi dây kéo tôi từ trong u mê về với hiện thực. Tôi sẽ học chị cách yêu thương, tôn trọng để tìm thấy hạnh phúc của cuộc đời. Nhờ chị, tôi lại bắt đầu hi vọng về hạnh phúc thực sự, thứ mà tôi tự làm mất đi suốt thời gian qua.
Theo Blogtamsu
Nhờ chuyến du lịch "bão táp" mới biết khả năng lợi hại của cô vợ cục mịch nhà tôi
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc. May mà cô vợ cục mịch của tôi đã phòng trừ hết mọi trường hợp nên cuối cùng chúng tôi cũng đến được khách sạn.
Trong mắt tôi, vợ tôi là một người cục mịch chính hiệu. Cô ấy không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết ăn mặc. Ngồi ăn cơm cùng nhau, trong khi tôi bàn luận đủ chuyện trên trời dưới biển thì cô ấy cứ im im ăn sạch thức ăn. Tôi mà có hỏi gì liên quan đến chuyện ngoài xã hội thì vợ tôi cũng trả lời: "Em không biết".
Thế là trong nhà, tôi luôn là người độc thoại. Vợ chồng tôi chưa có con, lại là nhân viên làm việc trong ngành ngân hàng, đáng ra với vị trí công việc như thế, vợ tôi phải là người năng động, hiểu biết mới đúng, đằng này, vợ tôi lại như người trên trời rơi xuống, không nói không rằng. Cuộc vui nào vợ tôi cũng ngồi im thin thít rồi ăn uống "tẹt ga". Cảm giác như vợ tôi chỉ biết có ăn, còn lại mọi chuyện khác cô ấy chẳng thèm để tâm.
(Ảnh minh họa)
Sau khoảng thời gian miệt mài với công việc, tôi quyết định sẽ đi du lịch nước ngoài cùng vợ để xả hơi. Sau khi đặt vé xong xuôi, tôi tự tay chuẩn bị đồ đạc vì cảm giác không tin tưởng ở vợ, trong khi tôi tất bật thì vợ tôi cứ đủng đỉnh. Ngày khởi hành, vợ tôi cũng chẳng tỏ ra háo hức hay vui vẻ gì. Cô ấy cứ bình thản như thường. Trong khi người khác đi nước ngoài thì khoe khắp thì vợ tôi lại chẳng nói câu gì, cô ấy vẫn mặc quần jeans, áo pull rồi khoác áo phao to sụ.
Lên máy bay, tôi mới nhớ ra là mình đã để quên cuốn sổ ghi chép về khách sạn nơi chúng tôi sẽ đến nghỉ ở Pháp. Cả tên khách sạn và số điện thoại ghi trong đó tôi cũng không tài nào nhớ nổi. Đang bấn loạn kể cho vợ nghe thì cô vợ cục mịch của tôi lại nhắm mắt đọc vanh vách tên khách sạn rồi bình thản lôi điện thoại ra cho tôi xem những hình ảnh cô ấy đã chụp lại từ cuốn sổ tay của tôi.
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc. May mà cô vợ cục mịch của tôi đã phòng trừ hết mọi trường hợp nên cuối cùng chúng tôi cũng đến được khách sạn. Giờ phải tự lo liệu hết mới thấy mình dại vì không đặt tour. Đến nơi, đi thưởng ngoạn chưa đầy một ngày thì tôi lại lăn ra ốm, tiếng Anh của tôi cũng chỉ đủ dùng, tiếng Pháp thì hầu như chỉ biết mỗi câu: "Xin chào". Tôi đang lo lắng tột độ thì thấy vợ quay sang nhân viên khách sạn nói chuyện bằng tiếng Pháp vèo vèo. Một lúc sau, tôi được đưa đến phòng khám.
Tôi thấy vợ mình nói chuyện với bác sỹ rất lâu. Từ khi yêu đến khi cưới, tôi không hề biết vợ mình sành tiếng Pháp, chỉ đến khi được mục sở thị khả năng đó của nàng với người nước ngoài, tôi mới thầm cảm phục. Tối đó, khi tôi đang nằm ở phòng thì anh phục vụ đưa đồ ăn vào, tôi hỏi anh ta vài câu xã giao bằng tiếng Anh thì nghe anh ta nói rằng, hầu hết nhân viên khách sạn đều khen tôi tốt số vì có một cô vợ xinh và giỏi giang như vậy.
(Ảnh minh họa)
Tôi nghe anh phục vụ khen mà thấy mát ruột vô cùng. Tôi lò dò đi xuống sảnh gọi vợ lên ăn tối thì thấy nàng đang đứng nói chuyện với một người đàn ông cực điển trai, mặc complet sang trọng. Gã đó sau vài câu nói còn đưa tay ra nắm tay vợ tôi, không những thế, gã ta còn hôn tay vợ tôi nữa chứ. Máu ghen nổi lên, tôi chạy xuống nói với anh ta bằng tiếng Anh một câu ngụ ý muốn anh ta bỏ tay ra khỏi người vợ tôi. Lúc đó, gã đàn ông này mới nói câu xin lỗi rất lịch sự rồi khen vợ tôi xinh, thông minh.
Chuyến du lịch của tôi không hề thuận lợi, đến khi ra sân bay về nước, tôi cũng bị nhân viên an ninh chặn lại hoạnh họe. Những tưởng ra nước ngoài để hưởng thụ, nghỉ ngơi, nào ngờ tôi chỉ toàn chuốc bực vào người. Khi đó, vợ tôi mới xuất hiện với nụ cười tươi rói rồi từ tốn trình bày bằng tiếng Pháp. Một lúc sau, nhân viên an ninh đã lịch sự mời tôi qua cổng.
Sau chuyến du lịch "bão táp" ấy, tôi đã nhìn vợ bằng con mắt khác. Trong mắt tôi, vợ tôi đã không còn là cô vợ cục mịch nữa mà là cô vợ thông minh và tự tin. Tôi cũng hiểu rằng, vợ tôi ít nói và không muốn phô trương kiến thức chứ không phải là cô ấy không biết gì. Cũng từ đó, tôi bớt hẳn cái thói thích chứng tỏ trước mặt vợ.
Theo Blogtamsu
Sự thật cay đắng sau câu chuyện người chồng vô sinh của tôi Tôi thấy đau đớn, chỉ có tôi yêu anh chứ anh chưa bao giờ yêu tôi. Họ đã có con và sống với nhau như vợ chồng rồi. Tôi cứ nghĩ hạnh phúc đến muộn sẽ trọn vẹn nhưng có ai ngờ lại chỉ là những nỗi đau. Đã 28 tuổi rồi tôi vẫn còn đủng đỉnh chưa tính đến chuyện có người...