Chính tôi cũng không biết đứa con trong bụng mình là của ai!
Cuộc sống của tôi đã từng rất êm ả trên mảnh đất bạt ngàn đồi chè, đồi cọ.
Sau khi học xong phổ thông, tôi không thi đỗ đại học. Nhưng do học lực khá giỏi nên bố mẹ vẫn cho tôi ở nhà ôn thi thêm năm nữa.
Hàng ngày, ba mẹ vất vả trên những đồi chè nắng gắt cháy da cháy thịt từ sáng tới tối mịt để lo cho tôi ăn học. Lẽ ra phải cố gắng để học thì tôi lại giao du với đám bạn lêu lổng.
Tôi chơi với họ vì cho rằng họ thường rủ tôi đi chơi để an ủi tôi, động viên tôi học hành. Trong đó tôi cảm tình đặc biệt với Đ., lớn hơn tôi một tuổi đã học cao đẳng gần nhà tôi.
Tôi bỏ bê học hành và thường xuyên đi chơi với họ. Và cũng từ đó, ba mẹ mắng ngày càng nặng lời hơn. Một lần bị ba mẹ mắng, tôi đã rủ Đ. đi chơi như mọi khi cho đỡ buồn.
Hôm đó, tôi uống rượu rất nhiều, chúng tôi nhảy múa, uốn éo, không còn biết gì nữa. Do quá say, không làm chủ được bản thân, chúng tôi đã quan hệ với nhau. 18 tuổi, tôi đã quan hệ với người bạn trai tại phòng trong của quán karaoke.
Tôi chưa có việc làm, không bằng cấp, bạn trai của tôi cũng chưa có gì đảm bảo vững chắc. Một thời gian dài tôi rơi vào khủng hoảng, nhưng việc chúng tôi quan hệ lại vẫn tiếp tục và thường xuyên hơn. Sau đó Đ. đi học tiếp, thỉnh thoảng mới trở về quê, tôi cảm thấy buồn khi xa cách và luôn cho là mình bị bỏ rơi.
Video đang HOT
Một vài người bạn khác lại đến để đưa tôi đi chơi. Cũng một lần say rượu, tôi lại quan hệ với người con trai cùng trang lứa khác.
Lúc đầu tôi còn thấy ân hận khi quan hệ với người đàn ông khác Đ. Sau dần tôi lại không còn tôn trọng bản thân mình. Những buổi đi chơi riêng với những người bạn khác tôi quen được trong quán hát, thường xuyên hơn và gần gũi hơn. Tôi chỉ muốn vơi đi nỗi buồn, cô đơn, muốn được cảm thông chia sẻ, và nghĩ những người đàn ông đó đều tốt.
Bốn tháng là sự gần gũi với ba người đàn ông. Tôi đã tự làm hỏng bản thân mình. Rồi tôi trượt dốc dài. Tôi có thai. Mẹ tôi đã nhận ra và gặng hỏi: “Có phải con của Đ. không?”. Tôi gật đầu. Mẹ ngỡ ngàng cho tôi đi khám, cái thai đã hơn 3 tháng.
Khi nói cho Đ. biết tôi đã mang thai, Đ. đã vui sướng, mặc dù khó khăn nhưng vẫn chuẩn bị tổ chức lễ ăn hỏi. Bất ngờ gần đến hôm đó thì Đ. cùng gia đình tới và từ chối thẳng thừng.
Lúc này vỡ lẽ, trong số ba người tôi quan hệ thì có một người là bạn của Đ. Và sự rùm beng, không tế nhị đã không tránh khỏi. Cái thai đã hơn 3 tháng nhưng trước đó Đ. không về quê, sao có thể là của Đ. được.
Không dừng lại ở đó, không biết tôi đã trêu người hay người đã trêu tôi, hai người còn lại không ai nhận đó là con của mình. Họ đổ thừa cho nhau, còn tôi không nói được nên lời. Chính tôi cũng không biết bố của cái bào thai trong bụng tôi lúc đó là của ai.
Tiếp sau là những ngày không khí gia đình tôi chìm trong nặng nề, u uất. Cha mẹ còn chạy vạy cho đi học một lớp học mới để tôi không phải ở nhà. Và cả gia đình còn phải chờ đợi cái bào thai lớn lên được 7 tháng trong sự tủi nhục, sượng sùng với bà con hàng xóm, để có thể đưa tôi đi ép đẻ non.
Mười chín tuổi tôi đã sống với một sai lầm lớn từ sự thiếu quyết đoán trong tình cảm. Ba năm đã đi qua, tôi chưa dám trở về quê để sinh sống.
Tôi viết lên những dòng này để lần nữa nhìn lại bản thân mình. Và cũng mong các bạn tuổi teen hãy tìm sự an ủi, vui vẻ ngay chính bản thân mình bằng niềm vui thật sự, bền vững. Cuộc đời khi mới bắt đầu mà vấp ngã là rất khó khăn, nhưng nếu lại tìm sự an ủi giả tạo, không tự đứng lên thì còn cay đắng hơn nhiều.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị lép vế khi... có con!
Đối với tất cả những cặp vợ chồng, con cái luôn là báu vật mà họ yêu thương, coi trọng nhất. Tuy nhiên, có đôi lúc sự hiện diện của những thiên thần nhỏ lại vô tình tạo ra sự "hậm hực", tạo ra khoảng cách giữa hai vợ chồng vì cảm thấy bị... lép vế.
"2 trong 1" ai mới là người được quan tâm?
Tuấn là đích tôn của một dòng họ, bởi vậy việc tới 30 tuổi anh mới lập gia đình khiến cả nhà lo sốt vó. Ngay sau khi Tuấn cưới Yến, bố mẹ anh đã giao "chỉ tiêu" cho hai vợ chồng: "Hai đứa cố gắng sinh con luôn đi, mọi người đang mong lắm rồi, không trì hoãn được đâu". Tuấn cũng hiểu được trách nhiệm cần phải làm của mình đối với gia đình nên mặc dù muốn được hưởng khoảng thời gian son rỗi lâu hơn một chút nhưng hai vợ chồng cũng đành chấp nhận hi sinh. Không lâu sau ngày cưới Yến có thai. Biết tin đó cả Tuấn và gia đình mừng không sao tả xiết. Niềm vui như được nhân đôi lên khi kết quả khám thai cho thấy đó là một bé trai.
Mọi sự quan tâm, chăm chút của Tuấn và cả gia đình đổ dồn lên Yến. Thoạt đầu Yến cảm động và hãnh diện lắm. Mấy ai đi lấy chồng được chiều chuộng như vậy. Nhưng rồi cô bắt đầu cảm thấy hậm hực và khó chịu vì nghĩ rằng điều mà chồng và mọi người quan tâm là đứa một con trong bụng chứ không phải cô. Tuấn hơi vô tâm nên từ ngày biết vợ có bầu Tuấn ít tâm sự với vợ hơn. Nhiều hôm đi làm về khá mệt mỏi, nằm trên giường, Tuấn xoa xoa cái bụng bầu của vợ mà cưng nựng, nói chuyện với con. Thi thoảng anh lại áp tai vào bụngYến để cảm nhận sự hoạt động của thai nhi. Yến lặng lẽ đợi anh nói chuyện xong, muốn chia sẻ cùng chồng vài chuyện thì nhận ra anh đã... ngủ từ lúc nào không hay.
Phụ nữ khi mang thai thường nhạy cảm về tâm lí hơn người bình thường nên chính hành động vô tâm của Tuấn đã khiến Yến nghĩ rằng anh chỉ quan tâm tới đứa con trong bụng chứ cảm nghĩ của cô ra sao anh mặc kệ. Có lần Yến vấp phải bậu cửa xuýt ngã, Tuấn vừa đỡ Yến dậy hốt hoảng nói: "Em phải cẩn thận chứ ngộ nhỡ mà ngã thì ảnh hưởng tới con lắm đó". Yến bực mình ghê lắm, dù biết là lo cho con nhưng ít ra Tuấn cũng phải hỏi xem cái chân của cô có đau không chứ. Yến tủi thân vì cho rằng cô chẳng khác nào cái "máy đẻ" và cái mà Tuấn bận tâm là "sản phẩm" mà cô tạo ra chứ không phải cô.
Suốt thời gian Yến mang thai, mẹ chồng tẩm bổ cho cô bằng bao nhiêu món ăn bổ dưỡng. Nhưng lo sợ mình mập lên sau khi sinh, Yến muốn giảm bớt những món nhiều chất đó. Tuy nhiên để nói với mẹ chồng thì hơi khó nên cô nhờ Tuấn can thiệp. Nào ngờ anh chẳng những không đồng tình mà còn hối thúc cô: "Vì con em phải cố gắng lên chứ không ngộ nhỡ con sau này sinh ra thiếu chất thì biết làm thế nào. Anh cũng mua thêm thuốc bổ cho em rồi đấy, em chịu khó uống đầy đủ nhé". Nghe chồng nói, Yến thất vọng tràn trề.
Bị "bỏ đói" vì... con
Giống như phần lớn những phụ nữ khác, khi có con Trang dành rất nhiều thời gian để chăm sóc và lo lắng cho con. Vì con còn nhỏ nên cô tất bật suốt ngày với đủ thứ công việc liên quan đến con. Chính việc bận rộn đó của Trang làm cô sao nhãng việc Huy - chồng cô cũng cần có vợ bên cạnh.
Ban ngày cả hai vợ chồng đều chóng mặt với bao nhiêu công việc, chỉ đến tối Trang và Huy mới có thời gian dành riêng cho nhau. Nhưng kể từ ngày Trang mang bầu và sinh con tới giờ, Huy lúc nào cũng trong tâm trạng "thòm thèm" vì không được "yêu" một cách thoải mái. Khi Trang có bầu, mỗi lần Huy ngỏ ý muốn cùng vợ cô thường từ chối vì sợ ảnh hưởng tới thai nhi đã đành. Nhưng giờ sinh con rồi Huy cũng vẫn bị "bỏ đói" thường xuyên.
Vì con còn nhỏ nên ngủ cùng với vợ chồng Trang. Nhiều đêm Huy "gạ gẫm" vợ làm chuyện đó nhưng Trang sợ làm con thức giấc nên từ chối. Dù "muốn" lắm nhưng trước cái lí do vợ đưa ra Huy đành hậm hực chấp nhận. Có hôm Trang ưu ái cho chồng thì suốt cuộc yêu cô cứ luôn miệng nhắc nhở: "Cẩn thận không làm con tỉnh giấc đấy anh". Nhiều khi hai vợ chồng đang đoạn cao trào thì con bé lại khóc làm Trang cuống cuồng bật dậy dỗ con để mặc Huy chỏng chơ một mình với những cảm xúc còn dang dở.
Vẫn biết con cái là vốn quý mà ông trời trao tặng cho cha mẹ nhưng đôi khi trong cuộc sống vợ chồng, sự thiếu tinh tế có thể làm cho người bạn đời của mình có cảm giác bị lãng quên khi có con. Để có một đời sống tình cảm phong phú và nồng ấm, những người chồng, người vợ phải biết cách thể hiện tình yêu của mình. Hãy cùng nhau chăm sóc cho những đứa con thân yêu, lấy con cái làm sợi dây thắt chặt hơn nữa tình cảm vợ chồng nhưng không quên dành thời gian để quan tâm, chia sẻ tâm sự, mong muốn và suy nghĩ của vợ hoặc chồng để tình cảm của cả gia đình luôn tốt đẹp, để tránh cho một lúc nào đó cha mẹ phải ghen tị với những thiên thần nhỏ của chính mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người không còn gì, đời có còn yêu? Có những người mà đời gọi là "đồ bỏ đi" nhưng liệu họ có thật sự như vậy? Và họ có xứng đáng để yêu và được yêu? Câu trả lời là có, ít ra là với những nhân vật trong phim truyền hình Mùi vị hạnh nhân và một đôi tình nhân là cựu phạm nhân và người mua phế liệu... Yêu...