Chính thức đơn phương yêu anh
Em sẽ sống với tia hi vọng đó và bây giờ em mong một ngày anh sẽ hiểu lòng em. Con đường mà anh đã đi trải dài theo từng năm tháng, và những năm tháng kia có ngày nào anh mỏi mệt hãy quay bước về đây anh nhé. Về bên em, về với những yêu thương mà ngày qua mình lỡ hững hờ.
Ngày anh đi là ngày em chưa từng đến, ở cái xứ sở xa xôi kia anh ngóng về quê hương bằng nỗi nhớ mà em vô tình nhin thấy trong những tối online. Mình là bạn của nhau và sẽ mãi chỉ là bạn của nhau từ đó… Những ngày đầu trò chuyện em vui biết bao nhiêu, cứ mong ngóng mỗi tối để biết rằng anh vẫn ở đó đợi em. Và đến bây giờ em vẫn vậy. Anh biết không, cũng từ ngày đó em tập cho mình một thói quen phải được nhìn thấy anh một lần trước khi anh đi ngủ, học được cách biết kìm nén những điều đang dậy sóng trong em. Em ghét khoảng cách, em ghét múi giờ, ghét việc anh luôn là người tắt máy đi ngủ trước vì ngày mai còn công việc, ghét khi anh ngon giấc em vẫn phải thức để làm bài tập cho xong. Mạng ảo nhưng tình là thật. Và tình yêu trong em, hụt hẫng thay, nó đơn phương… Nó không đủ can đảm để em nói được một lời yêu trong sâu thẳm, nó chỉ khiến em khắc khoải trong hi vọng mong manh và chờ đợi một lời chân thật từ anh.
Chúng mình có lý gì để có thể bên nhau khi mà anh không dám tin là ngày anh trở về em còn ở đó, em không dám tin vào một viễn cảnh xa xôi. Cuộc sống mà, đâu có gì là mãi mãi phải không anh? Em biết có đôi khi anh vẫn giận em vì em đang nói về một người con trai khác hay đang lo làm những việc linh tinh mà quên mất mail cho anh. Biết anh lo cho em khi em mệt mỏi, biết anh vẫn dành cho em một vị trí nào đó trong trái tim anh, biết anh cũng bao nhiêu lần muốn nói… nhưng cũng có lý gì để nói ra đâu anh nhỉ. Em chưa từng gặp anh, anh chưa từng chạm tay vào những lọn tóc mai của em bay trong gió. Anh cũng không thể hiểu được cái cảm xúc khi em gục mặt xuống bàn phím máy tính mà nước mắt tuôn rơi khi em sợ anh là ảo ảnh, chỉ cần một click chuột là sẽ biến mất ngay. Em cũng sẽ chẳng thể hiểu hết tâm tư của một ngưới xa xứ. Anh đừng giận em khi em nói chỉ san cho anh niềm vui chứ không bao giờ chia sẻ nỗi buồn, điều đó có chăng cũng chỉ là mong em trong anh luôn mạnh mẽ, vui tươi, vẫn luôn tự tin khi không có anh bên cạnh.
Đừng giận em khi em nói chỉ san cho anh niềm vui chứ không bao giờ chia sẻ nỗi buồn (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh ở xa không có ai tâm sự, còn em ở đây luôn luôn có những người bạn tốt mà anh. Vì thế nên em sẽ là bạn tốt của anh cho đến khi anh nói với em là anh đã có những người bạn mới. Là bạn cũng được miễn là mỗi tối bật máy tính lên em vẫn thấy anh ở đó, miễn là được nhìn thấy anh cười, được hả hê vì vừa cãi nhau với anh và em lại thắng. Để đôi khi nỗi nhớ ùa về như xé nát trái tim em, nước mắt chợt rơi, em quay mặt đi và mãi mãi anh không thể nào biết được. Nỗi nhớ không tên. Giật mình ta là gì trong nhau?
Đôi khi em ước gì mình có thể nói, ước gì anh cũng có thể nói, mình không câm nhưng đành để nỗi nhớ lặng câm. Nếu một ngày ta không còn ở đó để chờ nhau, liệu ta có buồn không? Câu hỏi đặt ra mà anh và em đều lảng tránh. Em sợ câu trả lời của anh, và hình như anh cũng sợ. Hóa ra, đến giờ em mới hiểu yêu đơn phương là vậy, yêu thương hết mình mà không cần những gì mình có thể nắm giữ, mong người ta hạnh phúc mà mình có thể cứ phải lặng im. Em băn khoăn giữa muôn vàn lựa chọn và muôn vàn hụt hẫng, giữa yêu thương và chờ đợi. Chờ 2 năm để được găp anh có lẽ không lâu bằng chờ một lời anh nói đâu anh. Nhưng nếu không thể nói thì mình lại tiếp tục đơn phương anh nhỉ. Hay là em sẽ chình thức đơn phương chờ đợi anh?
Anh gặp em trên con đường công danh, em gặp anh trên con đường tìm sự nghiệp. Một kẻ quắt quay vào công việc, một người bận rộn với mưu sinh. Một ngày nào đó, khi anh tìm lại, thì em nghĩ rằng em vẫn còn ở đó,ở cuối con đường anh đi, với những điều chưa kịp nói, với những cảm xúc xáo trộn. Với những yêu thương được giấu kin trong tận đáy lòng chờ một ngày để được vỡ òa thành hạnh phúc. Hi vọng có thể là mong manh nhưng anh ạ, chỉ cần gieo một tia hi vọng thôi, em sẽ sống với tia hi vọng đó và bây giờ em hi vọng một ngày anh sẽ hiểu lòng em.
Theo 24h
Em yêu anh, chàng trai mét chín
Em là hiện thân cho cô nàng "chân ngắn" đang hạnh phúc trong tình yêu của chàng trai gần mét chín, là anh.
Em cũng chưa bao giờ nghĩ tới rằng một ngày nào đó, mình sẽ yêu một người cao hơn mét bảy, huống gì là một chàng trai cao to, đẹp trai như anh. Bởi dù bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu, cứng cỏi đến đâu, thâm tâm em vẫn luôn tự ti về chiều cao không như ý muốn. Người ta gọi em là nấm lùn di động, người ta gọi em là hột mít. Em vẫn an nhiên bước qua những lời đàm tếu, dù có lúc giọt nước mắt lăn tròn trên má, dù có lúc em giấu nỗi buồn trong tiếng thở dài khe khẽ. Em lao đầu vào học như một con thiêu thân, để quên đi những khiếm khuyết em mang trên mình, cho đến một ngày, mình gặp nhau.
Em vẫn nhớ như in ngày đầu chạm nhau, 10 năm rồi anh nhỉ, em lon ton chạy ra cổng trường, đụng ngay vào người anh. Định hình lại, trước mắt em là một chàng trai cao to mà em có nhún chân cũng chỉ mới cao ngang túi áo. Dù có chút gì đó rung động của tuổi học trò, nhưng một luồng ý nghĩ chạy qua đầu em: " một điều xa vời không bao giờ với tới". Gần 10 năm mình gặp lại nhau, khi hai đứa đủ lớn để có trách nhiệm với cuộc sống nhưng bề ngoài anh và em vẫn vậy. Anh cao lớn, vững chãi còn em nhỏ bé, mong manh.
Anh chọc em là cô nàng chân ngắn, rồi tỉ tê chuyện trên trời dưới đất, rồi những cuộc nói chuyện nhiều dần và mình gọi đùa nhau là vợ chồng. Em đã rất sợ anh ạ. Em đã rất sợ một cảm giác yêu thương đang lớn dần trong em, sợ em sẽ đau khổ vì một điều không với tới. Đó là lí do em bớt nhắn tin với anh, nói chuyện với anh và xa lánh anh, cho đến một ngày:
Mình cùng dắt nhau đi đến cuối chặng đường anh nhé (Ảnh minh họa)
"Nhắn tìm vợ lạc: tên..., tuổi..., chân không dài bằng siêu mẫu, nói chung là xinh. Khi đi mặc cái gì không rõ nữa. Mất tích mấy ngày nay không thấy về. Ai tìm được xin báo cho tui và nhắn giùm với cô ấy rằng: "anh nhớ em rất nhiều"". Đọc dòng tin nhắn, miệng em nhoẻn cười nhưng nước mắt em tuôn rơi. Tình yêu của mình bắt đầu như thế.
Nhớ những ngày anh đặt em ngồi trước, cưỡi con ngựa sắt khổng lồ chạy băng băng trên ngọn đồi đầy nắng gió, nhớ anh trùm chiếc áo to bản lên người che mưa cho em, nhớ lúc anh bế em dễ dàng rồi thả em vui đùa với sóng biển, mặc em uống no nước rồi dỗ dành em bằng cách cõng em trên lưng rồi chạy dọc bờ cát.
Anh đã nắm tay em đi được một chặng đường dài, bằng tình yêu và sự chung thủy. Anh đã cho em hiểu rằng, chỉ cần có một trái tim ấm và một tình yêu chân thành, mọi khoảng cách sẽ chỉ là hư vô. Anh đã che chở em đi qua những ngày nắng ngày mưa, qua những luồn dư luận. Bên anh, em nhỏ bé và bình yên.
Cám ơn anh đã đến bên em, gã khổng lồ đáng ghét. Mình cùng dắt nhau đi đến cuối chặng đường anh nhé. Yêu anh.
Theo 24h
Cô gái quàng khăn đỏ Chiếc khăn len đỏ rực, to sụ quần nhiều vòng quanh cổ, che gần nửa gương mặt em. Tôi nhận ra đông về khi áo khoác mỏng chẳng đủ ấm, tắm nước lạnh mỗi đêm trở thành một điều gì đó quá xa xỉ. Tôi nhận ra đông về khi quần sooc ngắn dần ít xuất hiện ngoài phố, legging và quần tất...