Chính thức chia tay với người có học, tôi lên xe xuống ngựa cùng gã trọc phú lắm tiền
Chồng già vợ trẻ là tiên, người thân ai cũng nghĩ tôi sẽ hạnh phúc trên chuyến tầu thứ hai. Tuy nhiên thực tế thì không hoàn toàn như vậy.
Mới gần bốn sọi tôi đã đi qua 2 lần đò, đêm nằm ngẫm lại con đường tình thấy dại nhưng muộn mất rồi. Có người đàn ông nào chấp nhận làm chồng thứ 3 của tôi không, khi một nách tôi có 2 con nhỏ, mỗi đứa con của một ông chồng.
Ngày ấy cách đây 18 năm, tôi là cô gái xinh nhất nhì thị trấn Bần. Đám con trai cùng trang lứa mê mệt lắm nhưng không ai dám tấn công tôi, “một cô công chúa” có làm da trắng mịn như bột gạo.
Có mấy chàng máu mặt con nhà giàu “liều mạng” vào tán tỉnh tôi nhưng không “chinh phục” được con chó to như con bê nằm ngoài cổng nhà tôi. Có kẻ đã đánh bả con chó không thương tiếc, bố tôi buồn lắm, còn mẹ tôi thì mừng ra mặt. Bà bảo còn con chó thì tôi dễ ế chồng.
Tốt nghiệp đại học tôi quyết định yêu chàng trai cùng lớp, đẹp dáng và có chí tiến thủ. Tình yêu đã là động cơ để chúng tôi cùng học lên và có bằng thạc sĩ như nhau. Đám cưới hai đứa diễn ra trong mơ ở một nơi giáp ranh nửa quê nửa tỉnh như phố Bần này.
Cuộc sống gia đình cụ thể quá, cần đủ thứ trên đời, cơm áo gại tiền đã làm cho chúng tôi mất hết chất lãng mạn. Đồng lương ít ỏi ba cọc ba đồng không đủ duy trì một gia đình nhỏ với bao nhiêu khoản tiêu pha và đóng góp. Khi đứa con đầu lòng ra đời thì chúng tôi bắt đầu có xung đột với nhau vì thiếu tiền và cá tính mạnh của cả vợ lẫn chồng.
Những câu nói yêu thương ngọt ngào ngày nào anh vẫn nói với tôi dần dần biến mất, thay vào đó là nhưng câu trách móc, đổ lỗi cho nhau. Tôi cũng bắt đầu bật lại chồng theo công thức ăn miếng trả miếng. Tôi cũng là thạc sĩ chứ bộ, anh ta thì hơn gì đâu.
Theo tôi thì đàn ông trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải nhường vợ, thế thắng luôn thuộc về đàn bà. Chồng tôi thì không nghĩ như vậy. Anh tuyên bố với tôi xanh rờn, muôn đời muôn kiếp khi đã là vợ chồng thì “phu sướng phụ phải tùy”. Tôi gào lên đau đớn, thậm chí mắng vào mặt chồng, rằng thời này là thời nào rồi mà ông vẫn áp vận tư tưởng phong kiến vào quan hệ vợ chồng như vậy.
Chồng tôi quyết không chấp nhận vợ dám tay đôi tranh luận với mình bất kể anh ta đúng hay sai. Bố mẹ hai bên buồn lắm. Bố tôi thì bảo, học cho lắm chữ vào để chửi nhau rác tai hàng xóm.
Mới có 3 năm sống với chồng mà tôi thấy dài hơn thế kỷ. Mỗi khi đọc những câu chuyện bình đẳng giới trong gia đình là máu trong người tôi lại sôi lên, không ngờ chồng mình lại cổ hủ đến như vậy. Mỗi lần cãi nhau, đấu khẩu nhau là bức tường hạnh phúc bị mẻ thêm một chút, cả hai vợ chồng đều cảm nhận rất rõ chuyện này nhưng ai cũng muốn dương oai, vẫn coi cái tôi của mình quá lớn nên không chấp nhận xuống nước.
Video đang HOT
Bức tường thành hạnh phúc của chúng tôi cứ mẻ dần và kết cục là có một kẻ thứ 3 đã lợi dụng xen vào làm sụp đổ hoàn toàn. Nhiều lần bị chồng chửi là ngu, thế là tôi đã vô tình ngã vào vòng tay của một gã đàn ông giàu có và già hơn tôi gần 20 tuổi. Thực tình thì tôi chết vì tiền chứ không phải vì tình, lão ta có gì để yêu đâu. Tuy nhiên tiền lại là thứ mà đàn bà như tôi đã không cưỡng lại được.
Chính thức chia tay với người có học, tôi lên xe xuống ngựa cùng gã trọc phú lắm tiền. Lần đầu tiên trong trong đời tôi được bước chân vào những nơi sang trọng bậc nhất một thành phố nhớn, quán ăn đặc sản, khách sạn 4 sao …Để lấy lòng tôi, lão ấy tỏ ra rất quý đứa con trai bé bỏng của tôi như thể nó chính là con lão ta vậy.
Lần thứ hai trong đời tôi quyết định lên xe hoa với người chồng già giàu có. Chồng già vợ trẻ là tiên, người thân ai cũng nghĩ tôi sẽ hạnh phúc trên chuyến tầu thứ hai. Tuy nhiên thực tế thì không hoàn toàn như vậy. Sự chênh lệch tuổi tác và trình độ học vấn đã khiến tôi bị hụt hẫng ngay ngày đầu tiên trong ngôi biệt thự sang trọng này.
Hai vợ chồng hầu như không có chuyện gì có thể chia sẻ được với nhau. Tôi thì thích nói chuyện thơ văn, còn chồng gì thì chỉ quan tân tới bất động sản. Nhiều đêm tôi nghĩ: Cứ có tiền là được, mọi chuyện khác có thể cho qua. Lần thứ hai có bầu với người chồng già, tôi thấy sợ, một cảm giác gì đó khó hiểu cứ lởn vởn trong đầu tôi, một cảm giác không rõ ràng. Tuy nhiên người đàn bà từng trải thường có linh cảm rất tốt về hạnh phúc và tương lai. Có lần tôi chợt nhận thấy mình thật vô duyên…
Đứa con thứ hai ra đời, ơn giời là con gái. Ông chồng già cũng bắt đầu thói gia trưởng, nhất nhất bắt tôi phải nghe lời. Một lần say rượu ông ta nói thẳng vào mặt tôi: Văn chương chữ tốt không bằng thằng dốt lắm tiền. Tôi hiểu trước sau gì chồng già cũng sẽ dùng tới thế mạnh đồng tiền để áp đảo tôi trong cuộc sống. Có những ý nghĩ của ông ta rất kỳ quặc nhưng tôi vẫn phải chấp nhận làm theo.
Và cũng đến ngày tôi bị chồng phong tỏa và theo dõi sát sao. Mỗi câu nói mỗi cử chỉ của tôi đều bị chồng suy diễn theo chiều xấu ý. Tôi hiểu thảm kịch gia đình lần thứ 2 đã bắt đầu. Con chim nào thích bị nhốt trong lồng son chứ. Cuộc sống tự do quý giá biết bao nhiêu.
Tôi cũng chính thức phản ứng mỗi khi không vừa ý với chồng. Cuộc chiến khắc khẩu với chồng lần thứ 2 trong đời được tôi phát động một cách cương quyết. Tôi phải là kẻ chiến thắng trong mọi tình huống “đấu đầu”. Chồng tôi ra giá: Cô cứ giả vờ chấp nhận ý chồng như một cô vợ hiền thục đoan trang thì sẽ có tất cả. Tôi không chấp nhận, sau một đêm suy nghĩ mông lung. Dù phải đập nát lâu đài hạnh phúc này một lần nữa thì tôi vẫn cứ phải là tôi, vẫn là cô gái thị trấn Bần ngày nào thông minh và cá tính.
Chuyện gì tới sẽ tới, cuộc đời có quy luật mà. Con chim đẹp cần một bầu trời tự do thì mới sống được.
Lần thứ hai tôi ra Tòa ly hôn trong tâm trạng đơ đơ, chả biết nên vui hay nên buồn. Ngày tự do đầu tiên, tôi đưa 2 con bé bỏng ra bờ sông Nhuệ ngồi hóng gió. Tôi suy ngẫm cuộc đời mình và cười phá lên: Tại sao không phải là “phụ sướng phu tùy nhỉ”?
Có ai còn dám lấy tôi làm vợ nữa không…
Theo Phunuonline
Đêm động phòng, chồng say sưa với anh kết nghĩa đến sập cả giường còn tôi chỉ biết ôm lấy thân mình nằm khóc
Không hiểu sao, sau khi chạm phải ánh mắt ấy, tôi cứ thấy gai gai trong người, một dự cảm không lành hình như đang trỗi dậy. Và tối hôm ấy...
Cái nghèo nó bó buộc lấy cả gia đình tôi. Đã nghèo, bố mẹ tôi lại còn thường xuyên đau yếu. Tôi, từ lúc sinh ra chưa từng biết lấy một lần được mặc trên mình bộ quần áo mới chứ đừng nói gì tới những ước mơ cao sang. Tôi nói như vậy không phải để kể nghèo kể khổ, than thân trách phận. Tôi chỉ thương bố mẹ tôi. Vất vả cực khổ cả đời mà vẫn chưa được hưởng một ngày sung sướng. Mấy đứa em nhỏ hiếu học, ham học mà không có cơ hội được học hành đầy đủ.
Tôi thấy bản thân mình thật bất tài, vô dụng, không giúp ích được gì cho gia đình. Tôi, một cô gái vừa tròn 20, cũng có những ước mơ và hoài bão riêng cho bản thân nhưng cái nghèo đã bó tất cả chúng lại. Tôi làm việc trong một xưởng may trên thị trấn. Đồng lương tuy ít ỏi nhưng cũng giúp đỡ được bố mẹ tôi khá nhiều. Chí ít, các em tôi sẽ không phải lo chết đói những lúc bố mẹ đau bệnh. Tôi chỉ ước, mình có được nhiều tiền hơn một chút, chữa khỏi hẳn bệnh cho bố mẹ và các em được học hành đầy đủ. Hình như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu ấy của tôi thì phải...
Tối hôm ấy, trên đường đi làm về, tôi gặp một người con trai ngất xỉu bên đường. Hình như anh ta gặp phải tai nạn nhưng nơi này hoang vắng quá nên không ai biết mà tới cứu. Điện thoại của anh ta thật may vẫn còn liên lạc được và theo quán tính, tôi gọi cho thuê bao liên lạc với anh ta gần nhất. Và chính cái cơ duyên tình cờ ấy đã giúp tôi quen anh. Và người mà tôi vừa cứu chính là anh kết nghĩa của anh. Nhìn anh ôm chặt lấy người anh kết nghĩa của mình khóc nức nở, không hiểu sao tôi lại có cảm tình với anh đến thế.
(Ảnh minh họa)
Sau lần tình cờ ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Trong tôi bắt đầu dấy lên những cảm xúc khác lạ về anh. Tôi muốn trò chuyện với anh, gặp anh nhiều hơn. Nhưng rồi mỗi lần nhìn vào gương, tôi lại tự cười mình. Tôi có gì để xứng đáng với anh cơ chứ. Một tháng sau ngày quen biết, anh đột ngột tỏ tình với tôi khiến tôi đứng hình. Lúc ấy tôi còn nghĩ mình đang mơ. Chợt nhớ ra thân phận của mình, tôi vội vàng từ chối nhưng anh đã ôm chặt lấy tôi:
- Em chỉ được phép đồng ý mà thôi!
Giọt nước mắt lăn dài trên má vì hạnh phúc. Tôi trở thành người yêu của anh từ hôm ấy. Anh có điều kiện nên anh nói anh sẽ lo chu toàn hết cho gia đình tôi. Trước mặt bố mẹ tôi, anh còn ngỏ lời cầu hôn với tôi nữa. Mọi thứ ập đến bất ngờ cứ như một giấc mộng vậy. Một giấc mộng quá đẹp mà tôi chỉ sợ, mở mắt ra nó sẽ biến mất.
Lộng lẫy trong chiếc váy cưới cùng anh tiến vào lễ đường, miệng tôi cười không ngớt vì hạnh phúc. Và nó chỉ dừng lại khi tôi chạm phải ánh mắt đẫm lệ của anh trai kết nghĩa của anh. Lúc ấy, anh cầm lấy tay tôi trấn an:
- Anh ấy cảm động quá thôi ấy mà!
Không hiểu sao, sau khi chạm phải ánh mắt ấy, tôi cứ thấy gai gai trong người, một dự cảm không lành hình như đang trỗi dậy. Và tối hôm ấy...
(Ảnh minh họa)
Tôi ngồi trong phòng tân hôn đợi anh mãi mà không thấy anh đâu. Mở cửa phòng ra ngoài, tôi đi tìm anh. Hình như có tiếng người dưới phòng khách, tôi nhẹ nhàng bước lại:
- Em nói em chỉ yêu mình anh, tại sao lại cưới cô ta. Em bảo anh phải sống như thế nào đây? - Giọng anh trai kết nghĩa của anh vang lên khiến tôi đứng hình
- Không lấy cô ta thì liệu gia đình có để yên cho em yêu anh không? Anh hiểu em mà. Trong lòng em, mãi mãi chỉ yêu mình anh thôi. - Anh cất giọng nghèn nghẹn
Hình như tôi đang gặp ác mộng. Không thể nào như thế được. Anh và anh kết nghĩa của anh là một cặp ư? Vậy thì tôi là gì? Tôi bước xuống trước mặt hai người đó. Thay vì né tránh tôi, anh thẳng thừng:
- Tôi sẽ chu cấp cho cô tất cả những gì cô muốn. Chỉ cần cô im lặng về mọi chuyện. Nếu cô không làm được thì đêm nay cô xách vali đi luôn đi và tôi sẽ lấy lại tất cả. Cô suy nghĩ kĩ đi. - Anh ra điều kiện cho tôi
Dứt lời, anh và anh kết nghĩa của mình ôm nhau đi lên phòng, bỏ lại tôi một mình đứng đó. Lê từng bước nặng nề lên căn phòng tân hôn lạnh ngắt, nước mắt tôi lã chã rơi. Tôi, ngay từ đầu đã là kẻ thứ 3. Ở phòng bên cạnh, anh và anh kết nghĩa đang say sưa trong tình ái. Họ thể hiện tình yêu mạnh mẽ đến mức tôi nghe rõ tiếng giường kêu cót két, tưởng như sắp sập đến nơi. Tất cả những thứ đó đã bóp vụn trái tim tôi. Tôi ôm lấy thân mình mà khóc. Đời tôi cay đắng chưa đủ hay sao mà giờ lại thêm bi kịch này. Chấp nhận như lời anh nói, tôi sẽ sống và đối mặt như thế nào. Còn nếu không chấp nhận, tôi vẫn trở thành người mang tiếng vừa kết hôn đã bỏ chồng. Có lối thoát nào khác tươi sáng hơn cho cuộc đời tôi không?
Theo Một Thế Giới
6 báo động đỏ giúp bạn nhận ra mình đang yêu lầm người Có khi phải mất vài năm bạn mới nhận ra được người mình đang yêu không dành cho mình, nhưng chưa bao giờ là quá muộn để dừng lại. ảnh minh họa Cảm giác của bạn chưa bao giờ sai. Đừng cố chấp tin một người mù quáng nếu bạn thấy một trong các dấu hiệu dưới đây. 1. Họ muốn thay đổi...