Chiều vợ quá, chồng hóa… ô sin
Chị ngồi lặng lẽ một mình trong phòng suy nghĩ về những việc mình đã làm. Có phải vì anh quá vị tha, có phải vì chị được chồng nuông chiều quá mà đã tỏ ra coi thường chồng từ lúc nào chẳng biết?
Anh và chị cưới nhau dễ đến hai mươi năm. Ngày trước, anh lái tàu viễn dương, còn chị làm giáo viên tiểu học. So với mặt bằng chung thì lương của hai vợ chồng chị được xếp vào “top 10″ của khu phố. Ngoài việc lo cho hai đứa con đang tuổi học hành, anh chị còn dành dụm tiền mua được một căn hộ chung cư ngoài Hà Nội làm “của để dành” cho con cái khi ra thủ đô học đại học.
Không nói ra nhưng ai cũng biết, để sắm được cơ ngơi như thế, nguồn tài chính chủ yếu dựa vào thu nhập của anh, còn chị, tiền lương chỉ đủ trả tiền điện, nước hàng tháng.
Hơn ba năm trở lại đây, sau một cơn tai biến, anh bị liệt nửa người. Thuốc thang chạy đủ khắp nơi, chừng nửa năm sau thì anh có thể vận động được tay chân, tuy nhiên sức khỏe của anh mất đi khá nhiều. Anh không trở về với nghề lái tàu của mình được nữa, từ đó, anh ở nhà giúp chị lo chuyện cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.
Khi chị đi làm về đã có bữa cơm nóng hổi đợi sẵn do tay anh nấu. Thậm chí, từng đôi tất hay chiếc quần lót của chị thay ra, anh cũng chẳng nề hà chuyện giặt giũ. Mới đầu chị còn tỏ ra ái ngại, khuyên anh nên nghỉ ngơi. Sợ anh ngồi buồn rồi nghĩ ngợi tiêu cực, chị sửa lại gian phòng tầng một mở cửa hàng tạp hóa để anh có việc làm nhẹ nhàng. Có khách đến mua hàng, hỏi dăm ba câu cũng giúp tinh thần anh thêm thoải mái. Trong thâm tâm, anh thầm cám ơn người vợ hiền đã quan tâm và hiểu được tâm lý của chồng.
Ảnh minh họa từ Internet.
Nhưng rồi, việc “hiểu tâm lý của chồng” mà chị dành cho anh chỉ được một thời gian. Sau đó, ỷ lại vào việc đã có chồng ở nhà, chị ít khi đụng tay vào những việc tề gia nội trợ- công việc đáng lẽ chỉ dành cho phụ nữ. Thời gian dạy ở trường dù không đến nỗi bận rộn nhưng đến lúc trời nhá nhem tối, chị mới về đến nhà.
Video đang HOT
Gần đây, chị còn rủ mấy đồng nghiệp ở trường thành lập câu lạc bộ nhảy khiêu vũ. Lấy lý do tập thể dục để giữ gìn sức khỏe, chị đi tối ngày. Tất tần tật mọi việc ở nhà, từ nấu nướng, giặt giũ, lau chùi nhà cửa, chị đều “dành” phần cho anh. Chiều vợ, thương con, anh cặm cụi như một người giúp việc làm công ăn lương. Rồi chẳng rõ do vô tình hay cố ý mà chị lại giới thiệu với các đồng nghiệp của mình rằng anh là Ôsin của chị.
Chẳng là hôm đó, nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam, chị rủ mấy cô bạn đến nhà liên hoan. Trong lúc anh đang lúi húi ngoài vườn hái vài cọng rau thơm thì nghe tiếng cười phá lên. Lắng tai, anh nghe rõ tiếng vợ mình: “Từ ngày có Ôsin, tao nhàn hẳn. Có đứa nào thuê thì đăng ký nhé”. Sau lời chào mời của chị, tiếng cười nói lại rộ lên lẫn với nhiều lời bình hài hước.
Đợi vợ và bạn bè tan cuộc vui, anh nhẹ nhàng góp ý với chị, chị không lấy làm quan trọng: “Ôi dào, bọn em đùa cho vui ấy mà. Mà anh đúng là Ôsin của em còn gì nữa”. Anh thấy hơi giận chị, nhưng lại cho rằng tính chị vốn vô tư, nói vậy nhưng không nghĩ vậy nên cũng không để bụng.
Lần khác, chị đi làm về, thấy anh chưa nấu cơm liền kêu toáng lên: “Anh làm gì ở nhà mà tới giờ vẫn chưa có cơm ăn?”. Anh lật đật từ ngoài chạy vào, thanh minh: “Chết chửa, đã 6 giờ rồi cơ à. Có anh bạn đến chơi, hai anh em lâu ngày không gặp nên mải nói chuyện quên cả giờ nấu cơm. Anh định…”. Chẳng cần đợi anh nói hết câu, cũng không cần giữ ý tứ trước mặt khách, chị “đốp” luôn: “Chuyện gì thì chuyện cũng phải có giờ giấc chứ. Có mỗi việc nấu cơm mà cũng không xong”.
Anh tím tái mặt mày, trân trối nhìn chị không nói được câu nào. Còn chị, chắc cũng biết mình lỡ lời nhưng với tính hiếu thắng, chị không mở lời xin lỗi mà quây quẩy xách túi lên tầng hai.
Sáng hôm sau chị dậy sớm thì không thấy anh bên cạnh như mọi khi. Chạy lên chạy xuống khắp ba lượt cầu thang cũng chỉ nghe tiếng mình vọng lại. Lúc đi làm, chị thấy một mảnh giấy anh viết vội nhưng được gấp cẩn thận để trong cốp xe máy của chị. Anh nói rằng lâu rồi không về quê, nhân dịp Tết sắp đến, anh về chơi mấy hôm để thăm anh em, họ hàng. Chị và các con giữ gìn sức khỏe. Anh biết thời điểm nào nên về, chị không phải gọi điện hỏi thăm.
Chị cũng thi gan với anh. Một tuần rồi mười ngày trôi qua, chị không một lần gọi điện cho anh. Sang tuần thứ hai thì chị nóng ruột thực sự, gọi điện nhưng máy của anh không liên lạc được. Hai đứa con đã bắt đầu nhớ bố, chúng đòi Chủ nhật tuần này sẽ bắt xe về quê thăm ông bà và mời bố về luôn. Chị gật đầu giữ lời hứa với con.
Trong thâm tâm chị lúc này đang ngổn ngang bao tâm sự. Không biết sẽ nói với anh những gì khi gặp mặt? Chị ngồi một mình trong phòng với suy nghĩ miên man: có phải vì anh quá dễ dãi, có phải vì chị được chồng nuông chiều quá mà đã vô tình coi thường chồng từ lúc nào chẳng biết?
Theo PLVN
Cưới rồi mới biết chồng vô tích sự
Tôi tỉ tê khuyên nhủ nhưng một là anh im lặng, hai là nhấm nhẳng bảo công việc đó không phù hợp với anh. Tôi thất vọng quá, mang tiếng là phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng nay tôi đang phải "nuôi báo cô" thêm ông chồng vô tích sự.
Tôi 24 tuổi, làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch của thành phố. Cách đây 2 năm, khi mới ra trường, với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu, tôi có việc làm ngay mà không phải vất vả xin xỏ, chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm việc làm.
Thực ra sếp của công ty nhận tôi về vì tôi đã có thời gian thực tập ở đây và sếp rất hài lòng với kết quả công việc của tôi. Trong một lần dẫn đoàn doanh nhân phía Bắc đi thăm quan, du lịch ở các tỉnh phía Nam, tôi đã phải lòng anh, một chàng trai Bắc có phong cách hào hoa, có văn hóa và cách cư xử rất ga lăng, lịch lãm.
Ảnh minh họa: Internet
Ngày chia tay nhau, anh bảo với tôi nhất định anh sẽ trở lại bởi tôi là "bến đỗ của con thuyền đời anh".
Kẻ Bắc, người Nam nhưng chúng tôi không vì thế mà xa mặt, cách lòng. Thỉnh thoảng anh lại vào Nam thăm tôi khi có những chuyến công tác kết hợp với chuyện làm ăn, ký kết hợp đồng.
Tôi rất tự hào vì tình yêu của chúng tôi và cũng đã đưa anh về giới thiệu với ba má. Yêu nhau được hơn một năm thì anh cũng đưa tôi về quê để giới thiệu với bố mẹ anh. Cả hai bên gia đình đều hết lòng ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Khi biết tôi có nhà riêng ở thành phố, bố mẹ anh cũng đồng ý để anh &'theo vợ" chứ không bắt tôi phải "làm dâu" như những cặp vợ chồng khác.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức cả ở quê ngoại và quê nội. Điều lạ lùng là bạn bè của anh rất ít mà cũng không hề thấy có ai là "doanh nhân thành đạt" như lời anh thường tâm sự với tôi trước đó. Trước khi rời nhà chồng để vào Nam, tôi nghe mẹ chồng dặn anh rằng "vào đó cố gắng tìm lấy một việc làm tử tế mà sống"...
Cũng hơi băn khoăn chút xíu về những lời dặn dò ấy của mẹ chồng với chồng mình, nhưng sau đó tôi gạt đi vì nghĩ rằng anh rời công ty cũ ngoài Bắc để vào Nam lập nghiệp nên mẹ anh mới dặn dò như vậy.
Không ngờ khi sống cùng chồng tôi mới biết mình đã bị lừa. Thực ra chồng tôi chỉ học dở trung cấp tài chính thì bỏ ngang, anh chẳng có công ty, chẳng làm doanh nhân thành đạt gì ngoài cái vẻ bề ngoài hào nhoáng và tính "nổ".
Đã 27 tuổi anh vẫn ăn bám vào bố mẹ và chờ đợi thỉnh thoảng chị gái lấy chồng xa nhà về dấm dúi cho em ít tiền. Lần tôi gặp anh trong đoàn doanh nhân đi thăm quan là do anh "đi thay" suất của một người bạn bị ốm đột xuất...
Xấu hổ trước việc chồng mình chẳng hề có nghề ngỗng gì, tôi âm thầm giấu ba má đi xin việc làm cho chồng. Nhưng quen chơi, nhác làm, việc gì anh cũng chê, chỉ làm vài hôm là bỏ. Tôi tỉ tê khuyên nhủ nhưng một là anh im lặng, hai là nhấm nhẳng bảo công việc đó không phù hợp với anh. Tôi thất vọng quá, mang tiếng là phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng nay tôi đang phải "nuôi báo cô" thêm ông chồng vô tích sự.
Theo TPO
Vợ tôi, tôi chiều, ai nói kệ ai! Tôi chiều vợ tôi, ai nói mặc ai, nếu họ thích nói tôi là kẻ sợ vợ cũng được, tôi nhận... Thế thôi! Tôi, thân là đàn ông nhưng nhiều khi thấy, mấy ông cùng giới với mình thật sự là lắm chuyện. Các ông tự cho mình cái quyền được nhậu nhẹt, ăn chơi, được tụ tập bạn bè, được rượu chè...