Chiều vợ hết lòng nhưng tôi vẫn bị vợ c.ắm s.ừng
Em thích chơi chứng khoán, tôi mua cho máy tính, điện thoại Iphone và đầu tư vài trăm triệu để em tập chơi. Vậy mà em vẫn phản bội tôi, cùng người khác vào khách sạn.
Ảnh minh họa
Tôi là một thanh niên nông thôn lớn lên với 2 bàn tay trắng, gia đình đủ ăn, mải lo học và k.iếm t.iền. Đếm năm 25 t.uổi mới gặp và quen em, em vừa chia tay với bạn trai, tôi làm bạn rồi trao đổi, giúp nhau trong công việc, cuộc sống. Trong chuyện tình nhiều sóng gió này tôi thấy mình quá cù lần và không biết yêu chiều. Cuối cùng chúng tôi cũng đến với nhau bằng một đám cưới.
Tôi chăm làm, công việc thành đạt, tất cả đều dành cho em. Rồi chúng tôi đón một thiên thần nhỏ chào đời, tôi cố gắng làm lụng mua được nhà. Để chăm con em tình nguyện đòi nghỉ làm và một phần không thích cách chăm sóc cháu của gia đình tôi. Khó khăn dần dần trôi qua, chúng tôi có thêm một cu tý, gia đình vẹn tròn, tôi càng yêu em hơn nhưng vợ chồng có nhiều bất đồng hơn.
9 năm trôi qua, chúng tôi đã có nhà, 2 con xinh xắn, hàng tháng bao nhiêu t.iền tôi đều đưa hết cho em. Thấy em cực, chúng tôi thuê 2 người giúp việc, em có thời gian rảnh hơn, càng ngày càng xinh ra. Tôi rất vui, công việc phải đi cả tháng, thi thoảng được về nhà vài ngày. Em nói ở nhà buồn, con đã đi học muốn làm gì đó, tôi cũng ủng hộ.
Em thích chơi chứng khoán, tôi mua cho máy tính, điện thoại Iphone. Em tập chơi và qua một thời gian cũng lỗ ít, tôi khuyên chỉ nên chơi cho vui, đừng đặt nặng thắng thua mà lún vào. Em không nghe còn giận tôi nên tôi quyết định bỏ vài trăm triệu cho em và coi đó như t.iền để em tiêu pha cho vui. Có máy tính, em thường lên net nghiên cứu và vào vài trang tâm sự chuyện nhà, chuyện vợ chồng.
Video đang HOT
Trên mạng ảo này, em gặp một người giám đốc công ty thiết kế. Anh ta giỏi tán tỉnh, chia sẻ rằng có người vợ bị điên, rồi gợi ý rủ em đi khách sạn tâm sự. Cuối cùng em cũng đổ dưới mã đẹp trai lịch lãm của anh ta. Vô tình một sinh viên của tôi thấy em vào khách sạn đã hỏi tôi, tôi gọi cho em, em chối đang đi học. Tôi đưa ra những bằng chứng, cuối cùng em cũng khai.
Tôi gọi cho người đàn ông đó, lúc đầu anh ta chối, về sau đã thách thức và kể luôn việc hai người đã mây mưa như thế nào. Tôi nghe mà chỉ muốn sự có mặt của anh ta không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Em xin lỗi, tôi nhìn đến 2 thiên thần mà không biết làm sao. Cuối cùng, vì tình nghĩa và tình yêu vẫn còn nên tôi đành chịu nhục để nhà yên ấm, con cái được chăm sóc.
Sau vài hôm, em lại nói không yêu tôi, chỉ có tình thương vì tôi đối với em quá tốt. Trong mắt mọi người và cả gia đình em, tôi luôn tốt nên em không có giá trị nên, vì thế em cần tìm người nào đó để họ xem em có giá trị hơn. Em thú nhận chuyện chăn gối với tình nhân có thể thăng hoa, còn với tôi chỉ làm theo bản năng. Em xin lỗi vì giờ có sống lại với nhau em cũng không làm những chuyện như em đã làm với tình nhân.
Tôi lớn lên chỉ có một tình yêu duy nhất và 2 thiên thần, đã bỏ qua cho em nhưng giờ tôi được em đối xử như người xa lạ và chịu đựng, vì em không muốn con bị xáo trộn. Giờ tôi rất buồn, không biết phải làm sao, im lặng để con lớn khôn rồi rút lui lặng lẽ hay nói ra để tan nát và thù hận mà người mất nhiều nhất là con? Tôi định xuất gia nhưng hàng tháng còn phải lo cho con, em và ba mẹ, cùng các em ung thư, ít nhất phải 30 triệu, nếu tôi bỏ hết thì những người này ai lo? Trong tôi vẫn rất yêu em và gia đình. Liệu tôi có nên trả thù để tất cả cùng c.hết?
Theo VNE
Tôi đã trót ăn nem, vì tưởng em ăn chả…
Tôi nghĩ rằng mình chỉ cần đối xử tốt với em, yêu thương em hết lòng, và không bao giờ gây tội với em nữa là đủ.
Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, thu nhập khá, và đều là thuộc tầng lớp trí thức của xã hội. Bởi vậy, cách cư xử bên ngoài bao giờ cũng phải "ngó trước, ngó sau" cho phù hợp với lẽ thường tình. Để yên lòng hai bên gia đình em, tôi. Và để không phải bực bội vì nghe những lời xét nét, phàn nàn, soi mói của đồng nghiệp hay những người xung quanh.
Em luôn đóng tốt vai của một người dâu thảo, còn tôi cũng tròn trịa với trách nhiệm rể hiền. Tôi luôn tin tưởng em, tuyệt đối. Vì vậy, sau khi nghe một người bạn nói rằng dạo này thấy em hay cặp kè với một anh đồng nghiệp, tôi vô cùng thất vọng và khó chịu. Dù chưa biết thực hư thế nào, tôi muốn nổi điên lên. Sau vài lần theo dõi, tôi thấy đúng là em có đi ăn trưa cùng với người đồng nghiệp đó, còn ngoài ra thì không thấy gì hơn. Nhưng nào ai biết được. Chắc phải có tình ý gì đó.
Em luôn đóng tốt vai của một người dâu thảo, còn tôi cũng tròn trịa với trách nhiệm rể hiền.(Ảnh minh họa)
Tôi đ.âm ra chán, rồi đi ăn nhậu với mấy người bạn cũ. Giới kinh doanh thường xuyên tiếp khách, ký hợp đồng tại bàn nhậu và thương lượng trong phòng massge, nên chuyện gái gú chẳng có gì lạ với mấy người bạn của tôi. Lần đầu tụi nó rủ, tôi từ chối. Vài lần nữa, trong lúc say xỉn, tôi đã không thể kềm chế được khi bị chúng khích, nào là sợ vợ, nào là đàn ông mà chỉ biết bám váy vợ, không chịu "mở mang" hiểu biết với thiên hạ. Tôi tự nguyện đi theo những cuộc vui. Lần đầu tiên ôm một người con gái khác không phải vợ trong tay tôi cũng thấy tội lỗi, nhưng rồi tôi tìm cách xua đi ý nghĩ ấy, bằng một ý nghĩ khác: Chắc gì vợ tôi đã trong sáng. Chẳng qua là tôi chưa tìm được chứng cứ. Chứ đàn bà đoan chính, thì sao cứ đi ăn trưa cùng anh chàng kia hoài. Ngoài chuyện ăn chung, ai biết họ còn làm gì chung nữa.
Những ý nghĩ đó đã đẩy tôi về phía không em, và tôi rơi vào tay của một người con gái khác. "Rơi" đúng nghĩa. Vì tôi hoàn toàn đắm chìm, u mê trong vòng tay ấy. Chỉ đến khi cô ấy báo với tôi là cô ấy có thai, tôi mới chợt bừng tỉnh.
Tôi bảo cô phá thai, nhưng cô không đồng ý. Cũng may, cô ấy thuộc giới không đàng hoàng, cũng chẳng yêu thương gì tôi, nên đã đồng ý giải quyết với một cục t.iền. Và tôi đã giải quyết êm xuôi.
Những ý nghĩ đó đã đẩy tôi về phía không em, và tôi rơi vào tay của một người con gái khác. (ảnh minh họa)
Đêm thoát khỏi vòng tay của cô "bồ nhí" phiền phức, tôi thực sự sung sướng khi được ở bên em. Cũng đêm đó, em nói rằng em đang rất vui, vì em đã làm mai thành công cho anh đồng nghiệp với một người bạn thân của em, hai người chuẩn bị làm đám cưới. Em cho tôi xem hình cưới của họ. Đúng là anh đồng nghiệp tôi đã từng theo dõi. Ôi trời, tôi như vỡ òa. Bao nhiêu là hối tiếc, ân hận.
Tôi xấu hổ với em vô cùng. Vợ tôi chẳng biết gì về chuyện "ăn nem" của tôi, nhưng tôi chẳng thể nào thanh thản được. Tôi luôn nghĩ về tội lỗi của mình. Tôi muốn thú nhận với em, nhưng lại không đủ can đảm. Mà cũng không biết mình có nên nói với em hay không, hay tôi cứ để mặc thời gian chôn vùi?
Tôi nghĩ rằng mình chỉ cần đối xử tốt với em, yêu thương em hết lòng, và không bao giờ gây tội với em nữa là đủ. Nhưng nghĩ là nghĩ thế thôi, để tự động viên mình, chứ tôi chưa bao giờ hết day dứt về cái áng n.goại t.ình của mình, mà còn n.goại t.ình với một người không ra gì nữa mới đau chứ.
Tôi ân hận biết bao, và căm ghét chính mình.
Theo VNE
Đi xe xấu là không ai thèm chào mua hàng Tôi nói không bao giờ sai. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhạy cảm nên nghĩ thế chăng. Người Sài Gòn người ta không thế, đúng là chỉ vào đó sống một thời ngắn, tôi mới cảm thấy được sự thích thú của cuộc sống nơi đây. Đó là nơi con người ta được sống thật với mình nhất, bình dị và...