Chiều vợ hết lòng nhưng tôi vẫn bị vợ cắm sừng
Em thích chơi chứng khoán, tôi mua cho máy tính, điện thoại Iphone và đầu tư vài trăm triệu để em tập chơi. Vậy mà em vẫn phản bội tôi, cùng người khác vào khách sạn.
Ảnh minh họa
Tôi là một thanh niên nông thôn lớn lên với 2 bàn tay trắng, gia đình đủ ăn, mải lo học và kiếm tiền. Đếm năm 25 tuổi mới gặp và quen em, em vừa chia tay với bạn trai, tôi làm bạn rồi trao đổi, giúp nhau trong công việc, cuộc sống. Trong chuyện tình nhiều sóng gió này tôi thấy mình quá cù lần và không biết yêu chiều. Cuối cùng chúng tôi cũng đến với nhau bằng một đám cưới.
Tôi chăm làm, công việc thành đạt, tất cả đều dành cho em. Rồi chúng tôi đón một thiên thần nhỏ chào đời, tôi cố gắng làm lụng mua được nhà. Để chăm con em tình nguyện đòi nghỉ làm và một phần không thích cách chăm sóc cháu của gia đình tôi. Khó khăn dần dần trôi qua, chúng tôi có thêm một cu tý, gia đình vẹn tròn, tôi càng yêu em hơn nhưng vợ chồng có nhiều bất đồng hơn.
9 năm trôi qua, chúng tôi đã có nhà, 2 con xinh xắn, hàng tháng bao nhiêu tiền tôi đều đưa hết cho em. Thấy em cực, chúng tôi thuê 2 người giúp việc, em có thời gian rảnh hơn, càng ngày càng xinh ra. Tôi rất vui, công việc phải đi cả tháng, thi thoảng được về nhà vài ngày. Em nói ở nhà buồn, con đã đi học muốn làm gì đó, tôi cũng ủng hộ.
Video đang HOT
Em thích chơi chứng khoán, tôi mua cho máy tính, điện thoại Iphone. Em tập chơi và qua một thời gian cũng lỗ ít, tôi khuyên chỉ nên chơi cho vui, đừng đặt nặng thắng thua mà lún vào. Em không nghe còn giận tôi nên tôi quyết định bỏ vài trăm triệu cho em và coi đó như tiền để em tiêu pha cho vui. Có máy tính, em thường lên net nghiên cứu và vào vài trang tâm sự chuyện nhà, chuyện vợ chồng.
Trên mạng ảo này, em gặp một người giám đốc công ty thiết kế. Anh ta giỏi tán tỉnh, chia sẻ rằng có người vợ bị điên, rồi gợi ý rủ em đi khách sạn tâm sự. Cuối cùng em cũng đổ dưới mã đẹp trai lịch lãm của anh ta. Vô tình một sinh viên của tôi thấy em vào khách sạn đã hỏi tôi, tôi gọi cho em, em chối đang đi học. Tôi đưa ra những bằng chứng, cuối cùng em cũng khai.
Tôi gọi cho người đàn ông đó, lúc đầu anh ta chối, về sau đã thách thức và kể luôn việc hai người đã mây mưa như thế nào. Tôi nghe mà chỉ muốn sự có mặt của anh ta không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Em xin lỗi, tôi nhìn đến 2 thiên thần mà không biết làm sao. Cuối cùng, vì tình nghĩa và tình yêu vẫn còn nên tôi đành chịu nhục để nhà yên ấm, con cái được chăm sóc.
Sau vài hôm, em lại nói không yêu tôi, chỉ có tình thương vì tôi đối với em quá tốt. Trong mắt mọi người và cả gia đình em, tôi luôn tốt nên em không có giá trị nên, vì thế em cần tìm người nào đó để họ xem em có giá trị hơn. Em thú nhận chuyện chăn gối với tình nhân có thể thăng hoa, còn với tôi chỉ làm theo bản năng. Em xin lỗi vì giờ có sống lại với nhau em cũng không làm những chuyện như em đã làm với tình nhân.
Tôi lớn lên chỉ có một tình yêu duy nhất và 2 thiên thần, đã bỏ qua cho em nhưng giờ tôi được em đối xử như người xa lạ và chịu đựng, vì em không muốn con bị xáo trộn. Giờ tôi rất buồn, không biết phải làm sao, im lặng để con lớn khôn rồi rút lui lặng lẽ hay nói ra để tan nát và thù hận mà người mất nhiều nhất là con? Tôi định xuất gia nhưng hàng tháng còn phải lo cho con, em và ba mẹ, cùng các em ung thư, ít nhất phải 30 triệu, nếu tôi bỏ hết thì những người này ai lo? Trong tôi vẫn rất yêu em và gia đình. Liệu tôi có nên trả thù để tất cả cùng chết?
Theo VNE
Tôi van xin chồng những 'phút giây hạnh phúc'
Tôi van nài anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, van xin anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Nước mắt tôi chảy dài khi nghĩ đến những ngày tháng vợ chồng trong tương lai. Tôi đã tưởng anh yêu tôi hết lòng, hết dạ. Thì ra, anh chỉ coi tôi là người đàn bà mà anh sở hữu, không hơn không kém.
Ngày cưới tôi, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, tôi tin, đó là tình yêu thực sự. Tôi nghĩ, chắc chắn mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như ý. Nhưng thật chẳng ngờ, mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt. Ngày đó, anh lấy tôi nhưng không phải thực sự anh yêu thương tôi hết lòng. Anh vẫn tơ tưởng tới người con gái khác, đó là người tình cũ của anh. Vì hận cô ấy, anh đem lòng yêu tôi và cưới. Thế mà anh đóng đạt vai, đóng như thật chuyện chúng tôi trở thành vợ chồng hạnh phúc.
Phát hiện ra anh còn hay nhắn tin tình cảm với người cũ, tôi bốc hỏa. Tôi làm um mọi chuyện lên, nói anh ngoại tình này kia. Cả nhà anh biết chuyện nói anh không ra gì. Ai cũng nghĩ anh phản bội tôi vì đúng là, anh có cô bạn gái cũ tên như vậy, cũng làm ở chỗ đó, theo như tôi biết và gia đình anh biết. Nghe tới tên cô ta, họ đoán là tôi biết chuyện, họ cũng nghĩ &'không có lửa làm sao có khói' nên anh là đối tượng tình nghi. Chúng tôi trở thành hai người bằng mặt không bằng lòng.
Anh hận tôi, cau có khó chịu vì tôi nói chuyện của anh với cả nhà. Anh khăng khăng không ngọai tình, chỉ là nhắn tin tình cảm khi cô ấy kêu than với anh về gia đình mình. Chứ anh chưa từng làm chuyện gì với cô ấy từ khi anh cưới tôi. Anh thừa nhận là mình còn yêu người con gái đó, nhưng họ cũng có gia đình rồi. Còn anh thì đang cố gắng vun vén tình cảm với tôi. Nhưng tôi đã bị anh chơi cho một vố, giờ cả làng biết anh ngoại tình này kia. Trong mắt họ, anh là một gã đàn ông vô liêm sỉ, không ra gì. Anh hận tôi vì tôi đã bêu xấu anh, đặt điều cho anh.
Thú thực là, tôi chưa từng thấy anh ngoại tình, chỉ là tôi đọc được tin nhắn mùi mẫn của anh. Điều đó cũng không thể khẳng định anh ngoại tình. Nhưng máu ghen tuông nổi lên trong người tôi, tôi bực bội đã nói anh như vậy. Kể ra chỉ là nhắn tin tình tứ, tôi nghĩ, anh cũng không nên làm như vậy khi anh đã có vợ rồi. Nhất là, đó là người con gái anh yêu thương tha thiết.
Bây giờ, tôi nói với anh rằng, đó là sai lầm của tôi, hi vọng anh hiểu và thông cảm cho tôi. Phụ nữ ghen tuông là vậy. Nhưng anh đã lạnh lòng với tôi, anh nhất định không tha thứ. Từ hôm đó, anh coi tôi như người dưng nước lã. Anh ra ngoài nằm, không nằm chung giường với tôi. Anh ghét bỏ tôi, coi tôi không ra gì. Tôi nói gì anh cũng phớt lờ như tôi không tồn tại. Nhưng anh không đề cập chuyện ly hôn, có lẽ vì chúng tôi mới cưới.
Tôi mệt mỏi vì cuộc sống vợ chồng như vậy. Không chung giường, cả bữa ăn không nói câu nào. Anh coi tôi không ra gì. Tôi cô đơn vô cùng, và thấy mình đã quá đáng. Tôi van nài anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, van xin anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Anh hận tôi như vậy, tôi phải làm sao? Tôi chán lắm rồi, sống thế này thì thà không sống còn hơn! Liệu tôi sai hay là anh sai.
Theo VNE
Tôi đã trót ăn nem, vì tưởng em ăn chả... Tôi nghĩ rằng mình chỉ cần đối xử tốt với em, yêu thương em hết lòng, và không bao giờ gây tội với em nữa là đủ. Vợ chồng tôi đều có công việc ổn định, thu nhập khá, và đều là thuộc tầng lớp trí thức của xã hội. Bởi vậy, cách cư xử bên ngoài bao giờ cũng phải "ngó trước,...