Chiêu trả thù thâm độc của bà vợ có chồng ngoại tình
Đứa con trai thấy tôi thì hét lên rồi bỏ chạy, cô con gái nhỏ cũng khóc thét lên khi tôi đưa tay ra bế. Tôi nhìn các con mà ứa nước mắt. Tôi biết mình có lỗi nhưng thật không nghĩ vợ mình lại có thể nhẫn tâm chia cách bố con chúng tôi như vậy.
Vợ tôi im lặng và trả thù tôi một cách ghê gớm (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ kết hôn với nhau tính đến nay đã được hơn 10 năm. Nhờ cả hai vợ chồng cố gắng và hai bên gia đình giúp đỡ nên chúng tôi đã có đầy đủ xe cộ, nhà cửa. Chúng tôi có với nhau hai đứa con, đứa con lớn đã được 9 tuổi, đứa nhỏ cũng đã bước lên 5. Vợ tôi là người đảm đang, khéo léo và yêu chồng con hết mực. Tôi đã rất hạnh phúc và cảm thấy mình thật may mắn khi vợ đảm, con xinh. Gia đình tôi vốn sẽ hạnh phúc và êm đềm như vậy nếu như tôi không phạm phải một sai lầm lớn. Để rồi giờ đây tôi nghĩ rằng mình không còn cơ hội để lấy lại những gì mà mình đã từng có.
Lần ấy tôi phải luân chuyển công tác vào Sài Gòn với thời hạn là 1 năm. Thực tình tôi không muốn phải xa vợ và hai con chút nào nhưng vì công việc nên đành phải chấp nhận. Thực ra nói là xa nhưng cũng chỉ hơn hai tiếng ngồi máy bay là có thể về nhà ngay nên vợ chồng, con cái cũng vui vẻ chứ không nặng nề gì. Tôi chỉ thương vợ một mình phải chăm sóc các con khi chồng vắng nhà. Cũng may vợ tôi hiểu cho công việc của chồng nên tôi rất yên tâm đi công tác.
Đi cùng tôi trong chuyến công tác đó có một nữ đồng nghiệp. Cô ấy khá trẻ, thông minh và cũng đã có gia đình. Thời gian xa gia đình lại thường xuyên làm việc chung với nhau nên chúng tôi tiếp xúc, chia sẻ với nhau nhiều. Rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Chúng tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của bản thân và làm chuyện có lỗi với gia đình. Tự nhủ rằng sau khi kết thúc chuyến công tác cũng là khi chúng tôi chấm dứt mọi chuyện. Thế nhưng, mọi chuyện đã đi quá xa khi vợ tôi phát hiện ra điều vụng trộm ấy.
Tôi đã xin phép công ty kết thúc sớm chuyến công tác và ngay lập tức trở về nhà. Tôi đã quỳ gối xin lỗi vợ tôi, mong cô ấy cho tôi một cơ hội để chuộc lỗi. Cô ấy chỉ tặng cho tôi hai cái tát rồi im lặng không nói một lời nào. Sau hôm ấy, tôi đã chuyển công việc khác, làm mọi việc để vợ tôi thấy được sự thay đổi của tôi. Nhưng tôi đã nhầm, vợ tôi đã không cho tôi cơ hội mà ngược lại cô ấy đã trả thù, cách trả thù khiến tôi chỉ biết nín lòng mà khóc.
Không biết cô ấy đã nói gì và truyền vào đầu hai đứa con tôi điều gì mà hễ chúng nó cứ thấy bố là bỏ chạy. Đứa bé thì còn đỡ nhưng đứa con lớn tỏ ra khó chịu, bực bội mỗi khi tôi nói chuyện, hỏi han. Thậm chí, thằng bé còn không muốn ngồi ăn cơm, ngủ cùng với tôi nữa. Tôi lân la hỏi chuyện thì thằng bé hét lên: “Bố là người đàn ông tồi tệ, bố làm khổ mẹ, khổ con. Con ghét bố.”
Mặc dù tôi đã cố gắng giải thích rất nhiều lời với con nhưng thằng bé vẫn khăng khăng không tin và ngày càng tỏ thái độ với tôi. Việc gì, chuyện gì hai đứa con cũng mẹ và mẹ. Tôi bỗng dưng trở thành người thừa trong căn nhà mình khi bị vợ lạnh lùng và các con xa lánh. Tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ và đề nghị cô ấy không nên tiếp tục hành động như vậy nữa. Vợ tôi chỉ lạnh lùng ném cho tôi ánh mắt sắc lẹm và nói: “Em có nói gì sai đâu. Các con nên hiểu bố nó là người thế nào.”
Video đang HOT
Tôi thật không ngờ người vợ hiền dịu của mình lại có thể trở nên ghê gớm đến như vậy. Tôi đề nghị nếu cô ấy không thể tha thứ cho tôi thì có thể ly hôn nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu và bắt tôi phải chịu đựng nỗi đau khổ này.
Tôi thật không biết mình phải làm gì khi các con cứ ngày một xa lánh tôi. Đứa lớn thì cứ thấy bố là tránh biền biệt, đứa bé thì khóc thét lên mỗi khi bố bế. Tôi muốn sửa sai mà sao lại khó đến như vậy? Đây là cách mà vợ tôi trả thù tôi sao?
Theo blogtamsu
Choáng váng đêm tân hôn người yêu cũ gửi thư đến khủng bố
Cả đêm tân hôn tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay.
Tôi quen anh trong một dịp đi đám cưới nhỏ bạn vào năm ngoái. Hồi ấy tôi khá ấn tượng với anh bởi sự hài hước, ga lăng. Anh chủ động đến làm quen tôi, và tất nhiên tôi không thể không bị cuốn hút bởi vẻ nam tính, đẹp trai của anh. Sau đó chúng tôi trao nhau số điện thoại liên lạc. Sau một khoảng thời gian làm bạn, tán tỉnh nhau chúng tôi chính thức yêu.
Từ ngày yêu nhau anh chưa một lần làm tôi buồn, chưa một lần anh khiến tôi bực dọc về anh. Nhiều khi tôi nghĩ anh quá hoàn hảo và tôi đã không lầm khi chọn anh để yêu. Nói về độ chiều người yêu thì chả có ai bằng được anh, tôi vốn nổi tiếng về khó tính vậy mà anh luôn nhường nhịn tôi. Bất kể chuyện gì tôi không thích thì anh đều vui vẻ làm theo ý tôi. Rồi một ngày chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân, vì anh muốn ổn định gia đình và chúng tôi cũng đã gần 30 rồi.
Quyết định của chúng tôi được bố mẹ hai bên thông qua một cách dễ dàng. Có lẽ là do tôi và anh đều có công ăn việc làm ổn định, anh lại được lòng bố mẹ tôi. Ngày cưới được tổ chức vào cuối tháng, nên tôi với anh tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại trong đời. Nhiều đồ trang trí anh nhất định đòi tự tay làm mà không muốn mua ở bên ngoài. Lý do đơn giản là vì anh muốn tự mình tô điểm cho đám cưới của hai đứa thật đẹp, và một phần anh cũng muốn thể hiện tình yêu của mình đối với tôi.
Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời (ảnh minh họa)
Thế rồi cái ngày mà hai đứa tôi và tất cả mọi người mong chờ cũng đã đến. Trong tôi có gì đó hồi hộp, lo lắng, vui sướng khi sắp về làm dâu nhà chồng. Có lẽ đây là tâm lý chung của mọi cô gái trước ngày về nhà chồng chăng? Ngày mai thôi tôi đã là cô dâu của anh rồi, không biết cuộc sống hôn nhân sẽ thế nào? Liệu anh có còn yêu chiều tôi như ngày yêu nhau nữa không hay là anh biến đổi thành con người khác.
Ngày tôi mặc váy cưới đi bên anh với sự chúc mừng của mọi người tôi cảm thấy mình như được sống lại những ngày bé thơ, chơi trò cô dâu chú rể cùng đám bạn. Thế là tôi đã chính thức trở thành vợ của anh, sẽ gắn bó với anh đến khi biến mất khỏi cuộc đời này. Tôi yêu anh, tôi hạnh phúc vì được làm cô dâu của anh, có anh trong đời.
Đám cưới diễn ra trong hai ngày thì kết thúc. Tôi và anh đều mệt phờ người nhưng vẫn vui và hạnh phúc được có nhau trọn đời. Tối hôm cưới xong cũng như bao cặp vợ chồng trẻ khác việc đầu tiên chúng tôi làm là bóc phong bì cưới. Tôi và chồng phân chia nhau nhiệm vụ: tôi bóc phong bì, còn anh ghi những ai vào tờ giấy. Khi bóc gần hết một chồng phong bì lớn tôi dừng lại ở một chiếc phong bì, bên ngoài không ghi là ai, chỉ vẻn vẹn dòng chữ "gửi cô dâu mới, chúc cô sống thật hạnh phúc".
Lúc ấy chồng đi ra nhà vệ sinh rồi, tôi khá băn khoăn không biết ai mà ghi phong bì lạ thế này, tò mò tôi bóc phong bì ra thì bên trong không có tiền vàng gì, duy nhất chỉ có một tờ giấy được gấp cẩn thận.
Mở thư ra tôi trợn tròn mắt đọc từng chữ một "Chào chị! Chắc chị bất ngờ với bức thư xuất hiện trong đêm tân hôn của chị lắm phải không? Chị có bao giờ nghe chồng chị kể một người con gái tên Hoa, anh ta từng yêu chưa? Nếu chưa để tôi nói cho chị biết nhé. Tôi là bạn gái cũ của của chồng chị, chúng tôi yêu nhau hai năm và quyết định tiến tới hôn nhân thì chị xuất hiện. Anh ta phũ phàng bỏ 2 mẹ con tôi (tôi đang mang thai đứa con của anh ta) để theo đuổi chị. Anh ta bắt tôi bỏ đứa con của mình, và cấm tôi không bao giờ được xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần, để anh ta chạy theo sự giàu có, danh tiếng gia đình chị. Anh ta sợ chị bắt gặp, phát hiện mối quan hệ trước đó của mình. Tôi đã cố giữ đứa con ở lại bên mình và bây giờ nó đã ra đời, nó mang cốt nhục của anh ta. Xin lỗi vì tôi đã phá hỏng đêm tân hôn của anh chị. Tôi chỉ muốn cho chị biết con người thật của chồng chị mà thôi. Anh ta sẽ phải trả giá cho những hành động vô lương của mình".
Càng đọc tôi càng không thể tin vào những gì trong bức thư viết. Tôi sững người, bàng hoàng, giận giữ vì lá thư này. Sao chồng tôi có thể như thế được, từ khi yêu anh tôi có bao giờ tôi nghe lời đồn thổi nào về anh đâu, anh là người tốt mà. Có lẽ nào, có ai đó muốn phá hoại hạnh phúc của chúng tôi. Dù có suy luận như thế nào tôi cũng thấy sợ hãi trước những gì cô gái ấy nói.
Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng? (ảnh minh họa)
Đúng lúc tôi đang thần người ra buồn bã, chồng vào. Anh hỏi tôi sao vậy, tôi chẳng nói được lời nào chỉ biết đưa lá thư đó cho anh rồi hai hàng nước mắt ở đâu tự nhiên tuôn trào ra. Anh giật vội bức thư đọc, đọc xong mặt anh biến sắc rõ rệt. Anh vội vàng giải thích với tôi:
- Em đừng tin những gì cô ta viết trong đây, nhảm nhí thôi. Sao cô ta có thể làm thế với đêm tân hôn của chúng ta được chứ?
Tôi ngước lên nhìn anh, giận giữ bảo:
- Anh biết cô ta? Cô ta là ai? Có phải người yêu cũ của anh không?
- Anh...anh...không biết, chắc ai đó đùa thôi.
- Không biết sao anh sợ hãi như vậy. Nếu anh không nói thật, tôi tìm đến gặp cô ta thì anh đừng có xin tôi tha thứ. Anh còn giấu nữa à.
- Anh...anh...xin lỗi...cô ấy đúng là người yêu cũ của anh, nhưng anh thôi với cô ta lâu rồi.
- Người yêu cũ à. Hay cho câu người yêu cũ mà suốt năm trời yêu tôi anh không nhắc tới cô ấy 1 lần. Anh đáng sợ hơn tôi tưởng đó.
Cả đêm hôm đó tôi và chồng chẳng ai nói với nhau lời nào. Tôi khóc suốt đêm, còn anh thì thở dài với điếu thuốc trên tay. Đây là người chồng mà tôi từng hạnh phúc có được ư? Người chồng mà vì đồng tiền nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình sao? Anh tàn nhẫn hơn tôi tưởng?
Ngày hôm sau tôi dậy sớm, xếp quần áo vào vali và để lại cho anh tờ đơn ly hôn trên bàn. Tôi không thể sống cùng một người chồng tàn nhẫn, mưu mẹo như thế được. Tôi chấp nhận ly hôn, chấp nhận lời lẽ của dư luận "vừa cưới được hôm trước hôm sau đã bỏ đi". Tất cả là vì tôi đã quá ghê sợ sự giả dối, tàn nhẫn của chồng. Dù biết nước mắt chẳng thể ngừng rơi mỗi khi tôi nhớ về anh ta. Yêu lắm đấy nhưng phải xa thôi.
Theo Blogtamsu
7 mẫu đàn ông đừng yêu và cũng đừng cưới làm chồng Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần Tôi như người điên ngày nào cũng vật vã trước cổng nhà họ van xin nhưng cửa nhà không mở lấy một lần. Đã 10 ngày rồi tôi chưa được gặp con. Đây là hình phạt mà chồng dành cho...