Chiêu đánh ghen của vợ khiến chồng sợ, địch nể
Có lẽ nếu không phải là tôi đang đứng ở quầy lễ tân, niềm nở chào hỏi, tận tay đưa chìa khóa… thì họ đã lao vào nhau trong căn phòng đó.
Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, sáng đi tối về, đều đặn, nếu có hôm nào giao lưu cùng bạn bè về muộn anh cũng sẽ gọi điện báo cho mẹ con tôi biết. Suốt 11 năm kể từ ngày kết hôn, tôi sống hạnh phúc từng ngày. Anh rất chiều tôi, biết tôi nóng tính nên anh luôn là người nhường nhịn trong nhà, cũng có nhiều lần tôi thỏ thẻ hỏi anh, em có đáng ghét không? Anh đều cười bảo, anh yêu nhất cái tính đó đấy.
Và có lẽ tôi sẽ còn mải mê đắm chìm trong sự hạnh phúc đó nếu không tình cờ phát hiện ra anh ngoại tình. Anh ngoại tình từ lúc nào tôi cũng không biết, bởi vì chẳng có một dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó. Anh vẫn ăn cơm tối đúng giờ ở nhà, vẫn cưng chiều tôi, vẫn chịu khó trò chuyện với con. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái trẻ nữa ôm vai nhau vào nhà nghỉ, tôi mới đờ đẫn nhận ra, gia đình tôi gặp phải sóng gió rồi.
Trưa hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái tôi, thề sống thề chết nhìn thấy anh rể đang vui vẻ đi ăn cùng một cô gái trẻ. Em gái liền gọi tôi ra mà xem. Lúc đầu tôi không tin, còn ra sức thanh minh cho anh, nói rằng có khi em gái tôi hoa mắt, chuyện người giống người mà thôi. Nhưng em gái tôi chưa bao giờ hùng hổ như thế, bảo không thể nhầm được, còn thề đi bằng đầu nếu nói sai. Tôi bán tín bán nghi phóng xe đến nơi hẹn, thấy em gái tôi ngồi chầu chực ở quán nước đối diện với quán ăn.
Tôi đã mất gần như nửa ngày còn lại để trấn an bản thân trước sự cố sang chấn tâm lý đó (ảnh minh họa)
Ngồi xuống ghế bên cạnh em gái, tôi còn bông đùa “Em đúng là rỗi hơi, điên khùng”. Lúc đó, em gái tôi không đáp lại mà cứ chăm chăm nhìn về phía quán cơm đó. Được một lát, nó giơ tay chỉ thẳng, giọng dứt khoát: “Chị nhìn đi”. Theo hướng tay của em gái chỉ, tôi như lặng đi.
Đường phố lúc đó không đông lắm cho nên tôi có thể nhìn rõ rành rành chồng tôi, người đáng lẽ ra giờ này phải cặm cụi ở văn phòng công ty, đang khoác vai một cô gái trẻ đi ra. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, đôi tay ôm chặt eo chồng tôi, còn anh thì có vẻ rất vui, vừa cười vừa quay lại nói chuyện với cô gái đó.
Tôi cảm thấy như mình vừa bị dội một xô nước lạnh khiến đầu óc đóng băng. Quả thực, tôi không thể suy nghĩ được gì, trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh hai người họ cười cười nói nói, ôm ôm ấp ấp vui vẻ trên phố.
Tôi đã mất gần như nửa ngày còn lại để trấn an bản thân trước sự cố sang chấn tâm lý đó. Cố lấy lại bình tĩnh và đi về nhà…
Chiều hôm đó, khi anh bước vào nhà như mọi ngày, tôi vẫn vờ như không biết chuyện buổi trưa. Tôi đon đả cất cặp cho anh. Bữa tối, tôi nấu những món anh thích ăn nhất, hỏi chuyện công ty anh. Anh kể một vài chuyện cười về các đồng nghiệp của anh hôm nay cho mẹ con tôi nghe, sau đó giúp tôi dọn dẹp bát đũa, rồi đưa con lên tầng học bài. Tối đó, anh vẫn ôm tôi như mọi ngày.
Trưa hôm sau, tôi chầu chực ở trước cửa văn phòng của anh, nhưng không thấy anh. Trưa hôm sau nữa, tôi lại đúng giờ ngồi quán nước ven đường đó. Cuối cùng tôi cũng thấy anh bước ra, lấy xe rồi đứng chờ, một lúc sau, cô gái hôm trước cũng đi ra từ quán ăn đó, lên xe anh ngồi rồi hai người lại vui vẻ rời đi.
Tôi bám theo, chỉ một quãng ngắn đã thấy hai người họ dừng lại ngó trước ngó sau rồi đi vào tầng hầm của một khách sạn trong ngõ nhỏ. Tôi sững sờ vì không thể ngờ chồng mình lại có ý đồ chung đụng thể xác với người phụ nữ khác ngoài vợ. Sự bất bình, lòng căm phẫn, uất nghẹn xui khiến tôi đi thẳng vào trong khách sạn.
Video đang HOT
Nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đang và sẽ xảy ra với gia đình của mình. Tôi bước tới quầy lễ tân, dõng dạc nói với nhân viên lễ tân của khách sạn: “Chị muốn bắt quả tang chồng chị ngoại tình”. Rồi khi em gái đó còn chưa hiểu sự tình, tôi đi thẳng vào phía trong bàn lễ tân, đứng cạnh em gái đó. Tim tôi đập thình thịch, máu tôi như nóng sôi trong người khi chờ đợi hai con người ấy xuất hiện.
Cuối cùng cái thời khắc ấy cũng đến, khi thang máy từ tầng hầm đi lên, cửa thang máy mở ra, anh và cô gái trẻ kia ôm ghì lấy nhau tiến về phía quầy lễ tân… Có lẽ nếu không phải là tôi đang đứng ở quầy lễ tân, niềm nở chào hỏi, tận tay đưa chìa khóa, nhắc số phòng… thì họ đã lao vào nhau trong căn phòng đó.
Tôi và chồng vật vờ như hai cái bóng trong nhà. Sau tuyên bố của tôi, anh không dám hé răng nói một lời nào (ảnh minh họa)
Tôi vẫn còn nhớ thái độ sững sờ, khuôn miệng lúng búng thốt không nên lời và cái buông tay vội vàng của anh khỏi vai cô gái đó khi thấy tôi đứng trước mặt, coi như không quen biết anh. Tôi lịch sự chào hỏi anh như một nhân viên chào một vị khách đến thuê phòng. Tôi lễ độ dùng hai tay đưa chiếc chìa khóa và không quên nhắc số phòng như một nhân viên khách sạn chuyên nghiệp.
Tôi cay đắng, cố ngăn dòng nước mắt như đang muốn trực trào lăn xuống khi nhìn vào khuôn mặt thất sắc của anh. Ngay sau đó, tôi lạnh lùng khoác túi xách lên vai, rời khỏi khách sạn.
Trở về nhà, bao nhiêu dồn nén bung ra, tôi khóc như mưa. Tôi gào thét trong căn nhà 11 năm sống cùng chồng mình. Chồng tôi trở về trong bộ dạng thê thảm của kẻ “ăn vụng bị bắt quả tang”, anh tự giác nói ra tất cả. Anh van xin tôi tha thứ. Anh nói rằng họ mới quen nhau và anh đã say nắng cô gái trẻ đó. Anh nói đó là lần đầu tiên anh và cô gái đó vào khách sạn. Anh thề đó là lần đầu anh phản bội tôi và bị tôi bắt quả tang tại trận.
Nghe những lời anh nói, tôi thấy thật mỉa mai. Một người đàn ông phản bội vợ mà vẫn khua môi múa mép. Tôi không thể tin đó là lần đầu của họ. Tôi không tin gã đàn ông thay lòng đổi dạ lại để lọt thứ anh ta đang thèm muốn… Tôi hung hãn đập phá đồ đạc và tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm dứt. Tôi cấm anh không được nói với tôi bất cứ câu từ nào kể từ giờ phút đó…
Cho đến nay sự việc đã được gần một tuần. Tôi và chồng vật vờ như hai cái bóng trong nhà. Sau tuyên bố của tôi, anh không dám hé răng nói một lời nào. Còn tôi thì tâm trạng ngày một bế tắc, sụp đổ. Nhìn hai đứa con vẫn lý lắt vui đùa, tôi thực sự đau xót. Tôi biết, nền móng cuộc hôn nhân của mình đã thực sự lung lay.
Nhưng… nhưng liệu tôi có nên vì hai đứa con còn quá thơ dại của mình mà vờ vĩnh hạnh phúc. Tôi có nên tạo ra lớp vỏ bọc duy trì cuộc hôn nhân khiến tôi vỡ vụn niềm tin cho đến khi các con trưởng thành hơn?
Theo Blogtamsu
Vùng tối dưới chân đèn
Trong bộ đồ ngủ lụa pha ren màu rượu chát không thể nóng bỏng hơn, bộ ngực vừa nâng lên 2 size cách đây 9 tuần, phần eo mới giảm xuống 3 cỡ cách đây một tháng, hàng mi Hàn Quốc rợp bóng.
ảnh minh họa
Sống mũi dọc dừa mới chỉnh thẳng tắp và làn da tẩm sữa dê pha mật ong ngây ngất, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường gỗ quý, xem nốt phần cuối bộ phim Hàn, tôi chợt thiếp đi...
Đang mơ màng, đến đoạn nhân vật chính mang gương mặt David Beckham trong áo body ba lỗ, cưỡi tuấn mã, đem hoa hồng đỏ tới trước cửa sổ nhà tôi, huýt sáo rõ to, và sẵn sàng nghênh chiến với hai con béc-giê rất to cùng dăm ba fan cuồng đã ngấp nghé xếp gạch giữ chỗ từ chiều tối... thì tôi choàng dậy bởi tiếng cánh cổng sắt khẽ rít nhẹ, tiếng bánh xe nhẹ nhàng lướt trên những viên sỏi nhỏ, vào garage.
Tiếng chân, không phải của đôi hia bảy dặm dũng mãnh mà từ đôi giày hiệu LV, nhẹ nhàng bước lên cầu thang, vào phòng. Tiếng xả nước trong phòng tắm rất gợi cảm, tiếng súc miệng, đánh răng, mùi nước hoa và nước cạo râu Burberry và sau đó là... tiếng bàn phím máy tính lách tách.
11 giờ đêm. Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu trong 15 năm làm vợ, làm mẹ của tôi?
Ai cũng bảo tôi đẻ bọc điều: chồng giỏi, con xinh, gia đình hai bên đều nền nếp, nhìn vào mọi thứ cứ sáng bừng, lung linh như một chiếc đèn phòng khách của những hãng đồ nội thất danh giá.
Nhưng ít ai biết 15 năm qua tôi đã sống như thế nào. Và chẳng ai ngoài tôi ra thấm thía cảm giác chống chếnh mỗi bình minh, nhìn vết lõm in trên chỗ nằm bên cạnh vì người đồng sàng đã khe khẽ dậy, xách gậy rời nhà ra sân golf từ sáng sớm.
Chúng tôi cưới nhau khi cả hai còn là sinh viên. Anh ấy năm cuối, còn tôi năm thứ ba. Làm chủ một gia đình, đã được nhập hộ khẩu thành phố, một căn nhà tập thể nho nhỏ của bố mẹ tôi cho làm của hồi môn giúp anh trở nên đáng tin cậy hơn hẳn so với các ứng viên khác cùng nộp hồ sơ dự tuyển vào văn phòng Bộ. Đường công danh của anh cứ lên như diều, kể từ dạo đó.
Anh học tiếp cao học, rồi tu nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài, trở về, được bổ nhiệm một chức vụ không tồi trong một Bộ, rồi trở thành tổng giám đốc một liên doanh. Vài năm nay, công ty của anh làm ăn phát đạt, anh trở thành một hình mẫu trí thức - doanh nhân thành đạt, thường xuyên được mời đi nói chuyện với sinh viên mấy trường đại học, lên ti vi hay tham dự các hội thảo. Anh là cao thủ golf và huấn luyện viên võ thuật với rất nhiều người hâm mộ, ngoài ra còn là sáng lập viên một hội từ thiện. Ai cũng khen anh là con người đa năng, hoạt động không mệt mỏi với những đam mê rất nam nhi và khát vọng đóng góp cho xã hội.
Con tôi nhìn thấy bố trên ti vi nhiều hơn gặp ngoài đời. Ngày thứ Bảy anh đi đánh golf với sếp và các cộng sự. Ngày Chủ nhật, nếu không đi từ thiện, đến câu lạc bộ về thăm song thân, hay rẽ về quê thăm viếng họ hàng cho xứng danh trưởng họ, thì anh cũng cố thủ trong phòng làm việc với những cuốn sách và giáo án điện tử. Mẹ con tôi chỉ còn nhận biết sự hiện diện của anh qua tiếng gõ bàn phím lách tách.
Còn tôi nghỉ học từ năm thứ ba để làm mẹ và làm dâu: sinh liên tiếp 2 đứa con và phụng dưỡng bố mẹ anh từ quê ra. 15 năm liên tục, tôi không đến trường sở, cơ quan hay tham gia bất kỳ một hoạt động xã hội nào. Anh luôn nói với mọi người: tôi là hậu phương vững chắc của anh, nhưng hầu như ít khi nào anh mang theo "hậu phương" tới những nơi anh thường tụ họp.
Có cảm tưởng tôi bị kẹt lại thế kỷ 20, còn anh sống trong thế kỷ 21.
Trên ti vi hay trên mạng xã hội, anh hồ hởi tràn trề năng lượng bao nhiêu thì khi về nhà, anh mệt mỏi, cáu kỉnh, xa cách bấy nhiêu. Anh không nặng lời với tôi bao giờ nhưng hai vợ chồng càng ngày càng khó nói chuyện. Một năm, anh dành khoảng 2 tuần cho cả gia đình đi nghỉ ở nước ngoài, nhưng đến nơi, hai đứa trẻ con tự chơi với nhau, anh nằm thư giãn, đọc báo, lướt web xem tin tức hay cập nhật thông tin lên facebook. Anh bảo: "Cả năm đã mệt rồi, giờ là anh đi nghỉ, phải thực sự là nghỉ".
Về kinh tế, mẹ con tôi chẳng thiếu thứ gì. Tôi có thể thuê tài xế nhưng thích tự lái xe đưa con đi học mỗi sáng, sau đó lang bang lượn phố vài vòng shopping trước khi trở về với đống phim bộ ở nhà. Nhưng tôi chả có cơ hội chưng diện dù áo quần đầy tủ. Có ai mặc đồ dạ tiệc, trang điểm thật đẹp chỉ để soi gương rồi nằm khoèo xem phim bộ?
Hai đứa con tôi cách nhau năm một, đều học trong trường quốc tế, vắng nhà từ sáng tới chiều. Từ 9-10 tuổi, tụi nó bắt đầu chuyển sang nói tiếng Anh với nhau ở nhà, còn tôi không biết thêm từ nào ngoài hello, goodbye, see you..., nghiễm nhiên thuộc về hành tinh khác.
Khái niệm bạn bè của tôi đúng là xa xỉ. Vì tôi chẳng đi làm nên không có bạn đồng nghiệp. Mấy cô bạn thân thời đi học thì ngại đến nhà tôi chơi, phần vì gia cảnh của họ khác xa cuộc sống của tôi, phần vì họ sợ uy... chồng tôi. Những người đàn ông thành công thường hay thích kể chuyện của mình, và ít khi muốn lắng nghe người khác nói. Lúc đầu các bạn tôi còn tỏ ra hứng thú nghe chồng tôi nói, nhưng dần dần mọi chuyện trở nên nhạt nhẽo.
Có một cô bạn trong số đó mà tôi rất thích nhưng chồng tôi lại rất dè chừng. Tôi thấy cô ấy độc lập, có cá tính, hài hước, dám nghĩ dám làm, nhưng anh gần như ngăn cấm tôi kết bạn với cô này, vì sợ tôi nhiễm tư tưởng "phá rào" của cô ấy. Trong mắt anh, cô ấy là người phụ nữ hư hỏng.
Tôi cũng nghe mọi người hay lâng lâng cảm xúc khi nhắc về chuyện "tình cũ người xưa", nhưng tôi chẳng có "người xưa", cũng chẳng có tình yêu bọ xít thời ô mai ô sấu. Thì đã bảo chồng tôi có phẩm chất của một người đàn ông sự nghiệp từ thuở ấy, nghĩa là anh như một xạ thủ nhanh chóng xác định mục tiêu, nhận biết ngay ra người nào anh cần lấy làm vợ, đảm nhiệm tốt vai trò làm dâu, làm mẹ, thế là cưới, chẳng có màn vòng vèo tán tỉnh cò cưa lãng mạn.
Tôi mất luôn khả năng hờn dỗi vì cái gì cũng phải ưu tiên cho công việc của anh ấy, kế đến là ông bà và hai đứa nhỏ. Có những đêm nhạc hay, bộ phim hấp dẫn, muốn được mặc thật đẹp, xỏ đôi giày thật cao, trang điểm thật lộng lẫy, khoác tay chồng đến nhà hát, nhưng hình như suốt 15 năm nay, những dịp đó chưa đếm hết hai bàn tay, còn phần lớn là hẹn hụt, phút chót anh gửi một cái tin ngắn gọn: họp đột xuất hay bận tiếp khách.
Tôi không đủ dũng khí để nói thẳng với chồng, rằng cuộc sống cần phải khác đi một chút, chứ như hiện nay thì tôi không chịu nổi, vì chắc anh chẳng chịu nghe hết câu mà hỏi ngược lại tôi: "Như vậy với em chưa đủ sao? Vậy em thực sự muốn gì?".
Nhưng dù anh có tán thành đi nữa thì thú thực tôi cũng không biết phải thay đổi thế nào? Đập vỡ ra, xếp lại, liệu có còn được như hiện tại? Điều này làm tôi hoang mang.
Đôi lần trong một vài cuộc tiếp xúc tình cờ, tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến và sự ngưỡng mộ kín đáo mà anh dành cho các nữ đồng nghiệp. Họ nam tính, họ thông minh nhưng mới duyên dáng làm sao, vẻ quyến rũ toát lên từ sự tự tin vào bản thân, vào những hiểu biết xã hội và những thành quả lao động thực sự chứ không phải nét đẹp ngoại hình.
Tôi cũng ngưỡng mộ họ. Nhưng tôi thấy giữa tôi với họ là một khoảng cách tính bằng thế kỷ. Họ là cây nến tự cháy bằng niềm tin, nỗ lực bản thân, để phát ra một thứ ánh sáng dù nhỏ nhoi nhưng rất riêng biệt. Còn tôi tình nguyện chung thân dưới ánh sáng của chồng. Tôi có sự ổn định, an toàn mà họ không có được.
Nhưng dưới ánh sáng lung linh của một ngọn đèn bàn lớn trong phòng khách lộng lẫy, ít ai để ý đến vùng sẫm tối của chiếc chân đèn.
Trớ trêu làm sao khi ở tuổi 35, tôi chợt nhận ra mình chính là vùng tối dưới chân chiếc đèn ấy...
Theo VNE
Tình yêu câm lặng với người đàn ông có vợ Em từng mong một ngày được tự tay nấu cho anh bữa cơm, là cho anh tấm áo trước khi đi làm, nhưng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Mỗi khi nhớ anh da diết, em lại tự nhắc nhở mình đừng cố gắng làm gì để gây ra tội lỗi. ảnh minh họa Anh! Một ngày nặng nề nữa lại sắp...