Chiều chồng thiệt gì
Lúc nào chị cũng tặc lưỡi “Đàn ông làm bếp núc hèn người đi. Chiều chồng đi đâu mà thiệt”, chị chăm sóc cho anh chu đáo từ bữa ăn giấc ngủ, từ lúc vợ chồng son cho đến khi chị mang bầu.
Con ra đời thì thân chị còn lo chưa xong, người yếu nhớt, vậy mà chị vẫn thương chồng có khi phải cơm đường cháo chợ, đang mì tôm qua ngày cũng nên, vì anh có vào bếp bao giờ. Vậy là chị nhất quyết không về quê ở cữ, đẩy bà nội vào “bước đường cùng” thương cháu nên lọ mọ gác mọi công việc xuống trông hộ cho một năm rưỡi. Suốt thời gian ấy anh vẫn được những ngườiphụ nữthân yêu cần mẫn lo cho đến tận răng, nhàn rỗi như không.
Đẻ đứa thứ hai đâu được như đứa đầu, giờ bà nội bận trông con nhà chú em đang ở cùng ông bà. Chị đành cầu cứu bà ngoại ở cách xa hai chục cây số, nhưng bà chỉ trông cho được ba tuần thôi, rồi phải về lo thuốc men vì bố chị đang bị bệnh cần người túc trực. Vậy là sau đó, mình chị xoay sở tối tăm mặt mũi, hai đứa cùng bấu mẹ, không theo bố, có lúc chẳng quanh nổi bữa cơm. Nhà chật, lương lại thấp không thuê nổi người giúp việc.
Video đang HOT
Ảnh minh họa.
Khi chị đi làm, “bài toán” mới gọi là nhức óc. Không thể để con nhếch nhác chị đành xa chồng để về nhà mẹ đẻ, chấp nhận đi làm xa một chút để có chỗ yên tâm gửi con, còn anh ở lại trông nhà. Vấn đề là anh còn chẳng tự lo nổi cho mình thành ra con bé đầu lại gửi về bà nội, còn cách nào khác khả dĩ hơn đâu.
Nghĩ cảnh nhà bốn người phải chia làm ba nơi mà chị ứa nước mắt, lo nghĩ chứ chẳng sung sướng gì khi cứ gọi điện là con bé lớn khóc gào vì nhớ nhà “Mẹ ơi, con ngoan mà, con không trêu em đâu, cho con về với bố mẹ”. Nhất là khi nhìn cảnh anh gầy rộc vì giờ phải tự lo liệu cơm nước, lúc thì ngược lên thăm con gái, khi thì xuôi xuống ngó vợ và con trai.
Đêm ngày chị trăn trở trách mình sai, đã quá ôm đồm và chiều chồng khiến anh thành ra như thế, đáng lẽ những việc lặt vặt chị hoàn toàn có thể giao cho chồng để hỗ trợ mình một tay và cũng để biết nấu lấy mà ăn. Giá anh thạo việc thì giờ gia đình nhỏ hoàn toàn có thể đoàn tụ, ông bà được nghỉ ngơi, già cả đau yếu suốt mà vẫn phải hầu cả con lẫn cháu, đành lòng không.
Chỉ việc nhà cỏn con mà anh còn lúng túng vụng về, cáu nhặng xị lên thì làm sao cùng chị gánh vác được việc lớn gia đình, dạy dỗ con cái sau này. Chị thở dài, giờ chỉ còn cách nỉ non với chồng, trước tiên là để anh hiểu và thông cảm tự nguyện giúp đỡ vợ con, sau để huấn luyện hai đứa, con trai cũng cần thạo việc nhà, ít nhất phải biết tự phục vụ mình.
Theo afamily
Lấy vợ làm ô sin
"Sáng nấu ăn, đưa con đi học, trưa về đi chợ rồi ăn lót dạ. Chiều đón con, tắm rửa, nấu cơm, dọn nhà, xong lại xem con học. Lọ dưỡng da mua nửa năm còn nguyên, ngủ còn 'đói' lấy đâu thời gian làm đẹp", chị Thảo Yến kể điệp khúc mỗi ngày.
Vợ chồng chị Yến (35 tuổi, Hà Nội) đều là viên chức nhà nước, không khá giả nhưng thu nhập ổn định. Gia đình chị hiếm khi xích mích về tiền bạc hay phân bì sự nghiệp, nhưng lại hay cãi vã về việc phân chia việc nhà, con cái.
"Trước khi cưới, anh cũng có vẻ đảm đang, thấy tôi làm việc thì cũng xúm xít hay đứng bên trò chuyện. Lấy về rồi mới biết anh lười làm việc nhà, ngày hai bữa chỉ cắp đít đi làm, rồi thể thao hay nhậu nhẹt đâu đó xong mới về. Cả năm họa hoằn lắm anh làm được đúng một việc là thỉnh thoảng chơi với con lúc tôi nấu cơm, dọn nhà. Lần nào tôi đi công tác là bị giục về rối rít như trái đất sập đến nơi. Mà đúng là về nhà sập thật, đồ đạc trong nhà lộn xộn, rác rưởi, mùi hôi hám, còn ba bố con thì nheo nhóc. Nhìn vừa tức, vừa tội", chị Yến kể.
Chị Yến phân tích, hai vợ chồng cùng đi làm, thu nhập như nhau nhưng bao giờ chị cũng phải làm nhiều hơn chồng từ 3 đến 4 tiếng mỗi ngày vào việc nhà. "Nếu tính số giờ này vào lương của một người giúp việc thì tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn chồng. Anh ấy mang tiếng là đàn ông, &'sức dài vai rộng' nhưng chẳng giúp mình được việc gì. Khổ nhất là sau mỗi lần đi công tác về nhà đều phải 'làm bù' khoảng thời gian đi vắng. Mình là vợ, là mẹ, chăm lo cho gia đình là niềm hạnh phúc, song nếu được sẻ chia dù chỉ một chút cũng đỡ đi bao nhiêu. Đôi lúc ngồi nghĩ cũng thấy tủi thân", chị xót xa.
Ở cái tuổi 35, chị Thảo Yến có vẻ hạnh phúc hơn nhiều người khi công việc ổn định, con cái đủ đầy, song chị luôn cảm giác mệt mỏi bởi lúc nào cũng phải căng mình với công việc. Bà mẹ hai con tiết lộ nhiều khi trong giấc mơ chị thấy mình thanh thản được nằm nghe nhạc, đọc sách hay thoa một lớp kem dưỡng da thiu ngủ, đến giờ là được chồng gọi dậy ăn cơm...
"Nhưng đó chỉ là những điều trong mơ. Còn thực tế tôi có cải tạo, nhờ vả, thậm chí là thẳng thừng đề cập thì chồng cũng không đỡ đần được gì. Thú thật, nhiều hôm mệt tôi chẳng còn nhu cầu chuyện chăn gối nữa, mặc kệ lão thích làm gì thì làm", chị Yến cho biết thêm.
Nếu tính số giờ này vào lương của một người giúp việc thì tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn chồng (ảnh minh họa)
Cứ nhìn thấy cái vóc dáng tất bật, nhỏ con của Phương (26 tuổi, Nam Định)nhiều người trong xóm chỉ biết lắc đầu, ái ngại cho cô gái trẻ. Đang trong thời kỳ son rỗi mà trông cô như bà mẹ trẻ, cung phụng chồng từ A đến Z.
Chồng Phương làm nhân viên kĩ thuật cho một doanh nghiệp ô tô ở huyện Từ Liêm (Hà Nội), còn cô là nhân viên tạp vụ khách sạn. Công việc của chồng vất vả và thu nhập cao hơn Phương.
"Tuy anh xã làm nhiều tiền hơn nhưng hay bù khú, một tuần mất 3 lần đi nhậu nên hiếm khi thấy anh mang về được đồng nào tử tế. Thế nhưng anh lại có thái độ trịch thượng, chẳng bao giờ đụng tay, chân vào việc gì. Vợ không làm cho thì không ăn, không dọn nhà thì để bẩn, không giặt quần áo thì cứ để thể mặc... Nói chung là anh ấy nghĩ &'việc nhà không phải của đàn ông'", Phương cho biết.
Chứng kiến một buổi tối ở nhà Phương mới thấy đúng như điều cô nói. Hai người đi làm về cùng lúc, anh chồng tắm rửa rồi gác chân xem đá bóng. Ngược lại, Phương luôn tay chân với món ốc chuối đậu. Cô nhờ chồng giúp gỡ ốc cho nhanh nhưng anh này từ chối. Phương phải lúi húi với bữa tối cho hai người mất hơn 2 tiếng. Sau khi chồng ăn xong, cô vợ trẻ lại phải bỏ mâm chạy đi gọt hoa quả, lấy kẹo, bánh hay pha nước cho uống.
"Anh xã kén ăn, người lại yếu, thương anh nên em toàn phải nấu món ngon. Trong nhà lúc nào cũng phải có đồ làm sẵn cho chồng ăn như bánh, kẹo, hoa quả, sữa chua, chè - những món em dành cả ngày cuối tuần để làm. Ngoài ra, em còn khổ sở với đống quần áo to, nặng, nhiều dầu mỡ của anh, giặt mất 5-7 lần thời gian giặt đồ của chính mình", Phương chia sẻ.
"Có lần em đã thử nhờ chồng làm thì anh hết kêu mệt lại miệt thị 'làm mỗi việc nhà không được còn làm được gì, đồ ăn hại', em lại hết muốn nhờ luôn. Thà chịu mất thêm ít thời gian còn hơn thấy cái mặt anh xầm xì, 'đá thụng đụng nia'", Phương nói.
Có lẽ "bắt thóp" được vợ nên anh chồng này rất tự hào là không sợ vợ nhất trong đám bạn, luôn khoe khoang mình không sợ vợ, không núp bóng đàn đàn bà hay không phải loại mặc váy, đụt...
Tuy bức xúc vì phải làm nhiều việc nhà song cô vợ trẻ Diệu Thuần (giáo viên mầm non ở Định Công, Hà Nội)cũng không đủ khả năng đấu lại chồng, vì theo cô anh đủ sức gan lì, còn cô lại sợ điều tiếng. Cho nên kế hoạch "cải tạo" chồng làm việc nhà sụp đổ nhanh chóng.
"Trước cưới tôi cũng có tư tưởng bình đẳng lắm, đòi phân chia vợ rửa bát, chồng quét nhà, mỗi người một việc. Cưới về mới thấy ông xã như 'con ngựa bất kham', không chịu làm việc dù mình có thủ thỉ, nhờ vả. Cái hôm mình bị đau đầu, đi làm về là thấy anh xã chạy đi đánh tenis. Mình mệt quá chẳng nấu cơm, thế là lúc anh về vợ chồng chọi nhau, vứt vung nồi ầm ầm. Mình ức quá định bỏ ra ngoài ăn cơm nhưng vừa ra cửa đã thấy mấy nhà hàng xóm đang nhìn, đành phải quay về nấu cơm cho chồng. Ấy thế mà mấy hôm sau mẹ mình còn sang trách mắng 'Mày ăn ở thế nào mà để hàng xóm nói là vụng về, lười biếng, bắt nạt chồng'. Mình muốn bình đẳng nhưng người xung quanh lại không nghĩ thế, và mình thành vai phản diện trong mắt mọi người. Đành chịu ấm ức, chồng giúp tí nào thì hay tí đó", cô giáo trẻ nói.
Theo afamily
Bị vợ 'cấm vận' vì lười tắm Cái áo sơ mi chồng mặc, vứt ra ngoài cho vợ giặt mà vợ phát hoảng. Đầu đông, sợ vì 4 ngày chồng không tắm Mới chớm đông, trời bắt đầu trở lạnh được mấy hôm mà chồng đã lười vệ sinh cá nhân. Nói ra chỉ làm xấu hổ chồng, người khác nghe thấy lại cười cho nhưng đúng là, không nói...