Chiều chồng như thế thì có gì sai mà sao ai cũng nói ra nói vào để chia rẽ tình cảm gia đình tôi
Đồng nghiệp của chồng tôi trước mặt thì tấm tắc khen, không ngờ sau lưng tôi lại khích bác chồng tôi để gia đình chúng tôi mất đoàn kết.
Biết rằng sống ở đời, không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người. Nhưng chuyện của tôi thì đến lạ các chị ạ. Tôi yêu thương chiều chồng tôi thì có gì là sai mà mọi người ai cũng chỉ trỏ, cười cợt tôi.
Họ còn nói tôi xem chồng như con, còn chồng tôi thì bạc nhược và quá dựa dẫm vào vợ. Đấy, các chị thử xem có phải vì những lời độc miệng kia mà chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi không?
Tôi luôn có nguyên tắc rõ ràng với bản thân. Đó là dù bận rộn đến mấy cũng không bao giờ bắt chồng làm việc nhà. Vẫn biết có chồng chia sẻ sẽ tốt, nhưng các chị thử nghĩ mà xem. Đàn ông ra ngoài làm việc còn áp lực hơn chúng ta nhiều lần. Vậy nên dù chồng muốn làm giúp, tôi cũng không để anh phải động tay vào. Với tôi, đã là người trụ cột của gia đình thì phải gánh vác việc xã hội chứ không thể dính lấy bỉm sữa và quần áo, bát đũa được.
Đàn ông ra ngoài làm việc còn áp lực hơn chúng ta nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Nói ra thì không ai tin nhưng tôi vẫn luôn đưa đón chồng đi làm. Không hiểu sao chồng tôi lại đi xe máy rất kém. Vì thế mỗi lần chồng ngồi lên xe là tôi rất không yên tâm. Sau 1 lần anh bị ngã xe trên đường đi làm, tôi đã bắt anh phải để tôi đưa đón anh mỗi khi đi làm và tan sở. Lúc đầu chồng tôi cũng xấu hổ, rồi mọi người bàn tán dị nghị nhưng tôi đều lơ đi hết. Dù sao cũng chỉ có tôi mới biết đâu là điều tốt nhất cho chồng và mình.
Video đang HOT
Chồng tôi tính cũng hiền lành nên không hay để ý chuyện vặt vãnh ấy. Thế mà vài hôm nay anh lại khác ý hẳn với tôi. Đến giờ đi làm, anh xuống bắt xe ôm hoặc đòi đi taxi. Gặng hỏi mãi tôi mới biết nguyên nhân là từ đồng nghiệp của anh.
Chuyện là hôm ấy, công ty của chồng tôi tổ chức liên hoan vì thắng dự án lớn. Tôi đi theo chồng vì biết anh sẽ uống rượu và để chở anh về nhà luôn. Cả bữa tiệc tôi vẫn như ngày thường, không hề tỏ ra thái quá gì cả. Có chăng cũng chỉ là vài phản xạ đã quen khi ở nhà.
Lúc ấy khi chồng tôi bị dính tương ớt ở tay, tôi đã tự động đứng dậy đi lấy khăn giấy để lau cho anh. Cả lúc ra về thấy trời lạnh, chồng tôi nói muốn quàng khăn. Tôi cũng lấy chiếc khăn trên cổ mình để quàng cho chồng dù tôi ngồi trước xe nên sẽ lạnh hơn anh. Tôi nghĩ mình chu đáo thế, mọi người thế nào chẳng nể phục anh đã lấy được người vợ hết lòng.
Tôi không hiểu mình đã sai ở điểm nào, có phải tôi nên tách chồng ra khỏi những người bạn xấu kia không các chị? (Ảnh minh họa)
Đồng nghiệp của chồng tôi trước mặt thì tấm tắc khen, không ngờ sau lưng tôi lại khích bác chồng tôi để gia đình chúng tôi mất đoàn kết.
Chồng tôi nói bạn bè anh bảo tôi xem anh như đứa trẻ lên ba, chiều chồng quá thể. Anh nghĩ lại cũng thấy tổn thương lòng tự trọng. Dù tôi có thanh minh hay nói đến đâu chồng tôi cũng khăng khăng làm theo ý mình để từ nay không phải xấu hổ với bạn bè vì vợ nữa.
Không hiểu sao anh lại có những người đồng nghiệp độc miệng như vậy. Chồng chở vợ đi làm được thì vợ cũng có thể đưa chồng đi làm. Chồng chiều vợ thì được tung hô, tôi chiều chồng thì mọi người lại bảo ngứa mắt? Tôi không hiểu mình đã sai ở điểm nào, có phải tôi nên tách chồng ra khỏi những người bạn xấu kia không các chị?
Theo Afamily
Em không muốn mình mạnh mẽ nữa, được không?
Chẳng biết từ khi nào, tình yêu đã biến em thành một con người khác, hoàn toàn khác...
Anh chắc biết em là đứa con gái nhoi nhoi và ham nói, nói kiểu như một mình mình biết nói, nói đủ thứ trăng sao mây mưa trên đời.
Ngày em và anh thích nhau cũng vậy! Em cũng nhí nhố cười nói suốt ngày, lúc nào cũng có thể kể cho anh nghe về mọi thứ, ngay cả những điều nhỏ nhặt tầm phào em cũng muốn nói cùng anh. Em thường xuyên hỏi anh về tất cả mọi thứ, hỏi hôm nay anh đi đâu, làm gì, rồi cứ suốt ngày cái kiểu "anh ơi, anh à".
Trẻ con. Em luôn muốn mình được cạnh anh, luyên thuyên suốt ngày như chú chim chích, muốn nhảy nhót cùng anh suốt ngày không kêu ca mỏi mệt. Dường như những ngày đầu ấy với em nhìn đâu cũng màu hồng hạnh phúc và màu xanh hy vọng...
Cho đến những ngày về sau. Em trở nên im lặng. Từ những lần cãi vã về người này người nọ. Về những câu từ anh thốt lên làm em đau nhói chỉ để bảo vệ một cô gái thầm yêu anh dịu dàng mập mạp, anh quên đi lòng tự trọng của em.
Kể từ những lần đó, và bây giờ em không còn bận tâm nhiều vậy nữa. Thậm chí em nói luôn để anh muốn làm gì thì làm, em mặc kệ, mặc kệ hết. Em cũng không còn chủ động nhắn tin anh như trước, không còn sốt sắng gọi tên anh khi cả ngày không thấy anh trò chuyện cùng em.
Dù nhìn thấy phía nick anh sáng đèn, thông báo vừa truy cập nhưng em cũng không còn muốn nhảy vào luyên thuyên như trước. Còn trước kia, em còn hờn trách vì sao online mà không nhắn tin em, rồi hờn dỗi. Tất cả cũng chỉ vì không có thời gian...
Anh không có đủ thời gian cho em? Nếu trước đây em sẽ trách móc suốt ngày, nhưng bây giờ không nữa. Em thấy mình trở nên mặc im với anh, với tình cảm của em. Không còn hỏi anh có yêu em không, có nhớ em không, bây giờ em không còn hỏi nữa. Cũng không cần biết facebook anh đăng tải về ai nữa, em giờ cũng không muốn giận muốn ghen... Em đã mặc nhiên để sự lặng im của mình len sâu vào tình cảm...
Em đổi khác. Nếu một ngày nào đó thấy em có đổi khác, thì đừng hỏi em tại sao. Nếu trước kia em luyên thuyên sớm tối, ghen tuông, giận hờn vẩn vơ làm anh mỏi mệt. Anh trách hờn và không thích. Thì giờ đây, em muốn mình mặc nhiên im lặng cho bớt cãi vã mệt nhoài. Rồi anh sẽ phải thấy sợ sự im lặng tột cùng trong em là như thế nào? Rồi anh sẽ thấy em ngày ấy- hay cười và nói nhiều dần dần biến mất ra sao. Em thấy em không còn là mình nữa rồi...
Sự im lặng mặc nhiên trong em có lẽ cũng là sự mạnh mẽ, mạnh mẽ đến yếu đuối trong em. Bây giờ, nếu nhìn thấy anh ở đó, em chỉ muốn chạy đến ôm anh cho vơi bớt cái mạnh mẽ tê tái này...
Theo Emdep
Bao dung khác với cam chịu, phụ nữ đừng nhầm lẫn mà khổ vì đàn ông cả đời Nếu có một ngày nhìn lại sẽ nhiều người thảng thốt nhận ra, vì yêu mà mình đã đánh đổi quá nhiều thứ trong đời. Tôi rất ghét cảm giác người khác cứ mong muốn tôi phải bao dung, phải vị tha, trong khi đối với người ta, bao dung và vị tha là việc quá tầm thường, nhưng thực chất để có...