“Chiến tranh lạnh” vì khoản đóng góp mua nhà
Tôi đang định cãi thì anh chen ngang: “Với lại nếu anh mà không lấy em thì chẳng ai lấy em đâu, người đã xấu xí lại còn chẳng biết làm gì. Chỉ được cái mua sắm thì không ai bằng”
Sau 4 năm sinh viên yêu nhau tha thiết, ra trường tôi và anh cùng ở lại thành phố làm việc. Để tiết kiệm chi phí sinh hoạt hàng ngày tôi đã thu xếp đồ đạc về ở chung phòng với anh. Tình yêu của tôi và anh càng mặn nồng hơn, tôi cảm thấy anh yêu tôi còn nhiều hơn trước nữa làm tôi thấy yên tâm về quyết định chung sống cùng anh.
Để dành nhiều thời gian cho nhau nên ngày có 3 bữa cơm thì chúng tôi cùng ăn ngoài quán hết, ăn xong thì đi chơi đến khi nào chán thì mới về nhà nghỉ ngơi. Cuộc sống của hai chúng tôi thật thoải mái rảnh rỗi không phải vội vàng như mấy đứa bạn vừa đi làm về đã phải lao đầu vào bếp.
Niềm vui của tôi và anh cũng không được bao lâu thì tôi bị mất việc, chi phí cho gia đình sống tạm bé nhỏ của chúng tôi bị thu hẹp lại. Anh an ủi, bảo tôi không phải lo lắng gì, giờ chỉ cần chi tiêu tiết kiệm, 3 bữa cơm tự nấu cho rẻ, lại ngon, khi nào tìm được việc rồi tính tiếp. Tôi thấy anh nói cũng hợp lý.
Hàng ngày anh đi làm còn tôi ở nhà nấu ăn và ngồi chờ anh về. Nhưng mọi mâu thuẫn cũng bắt đầu từ đây, anh không còn chăm sóc chiều chuộng tôi như trước nữa mà thay vào đó là những lời chê bai thậm chí còn chửi tôi: “Em ở nhà chỉ việc nấu ăn thôi mà cũng không nên hồn, hôm thì cơm nhão lúc thì canh mặn chát lại còn luộc thịt mà cũng sống, anh bó tay với em đấy”.
Anh muốn tôi góp 2 phần, anh 1 phần để mua nhà. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vậy là cứ bữa ăn là anh lại tìm đủ mọi cái cớ để chửi tôi ấm ức không chịu được liền phản kháng: “Nhà cửa bé tý một tuần em dọn một lần việc gì ngày nào cũng phải dọn, nhà có trẻ con đâu mà bẩn, mà sao anh cứ lải nhải suốt bữa ăn vậy”. Tưởng anh chịu nín ai dè trợn tròn mắt quát tôi: “Em im đi, dạo này còn cãi anh nữa à?”.
Cứ mỗi đợt cãi nhau là chúng tôi lại giận nhau cả tuần và dĩ nhiên tôi là người chủ động làm hòa trước. Sau mỗi trận cãi nhau, tình yêu của chúng tôi dường như giảm dần.
Tôi và anh yêu nhau đã lâu, bố mẹ tôi rất suốt ruột nên thường xuyên gọi điện thoại bảo: “Các con cưới nhau đi, con cũng lớn tuổi rồi, mà con nhớ giữ mình nhé đừng để vượt quá giới hạn nhé người yêu nó coi thường con đấy”. Nghe bố mẹ nói mà tôi thấy lo, không biết bố mẹ thấy tôi chung sống cùng với anh thì các cụ thế nào đây?
Mấy hôm trước tôi tường thuật lại với anh những lời bố mẹ tôi nói thì anh nói: “Anh cũng muốn cưới lắm rồi nhưng trước khi lấy nhau thì chúng mình phải góp tiền lại mua cái nhà chung cư để ở, chứ suốt ngày đi thuê tốn kém lắm!”. Tôi thấy anh nói phải nên ủng hộ nhiệt tình và hỏi anh lấy tiền đâu ra?
Yêu nhau mấy năm trời, chung sống cũng đã hiểu tường tận tính nhau, tôi nào có vụ lợi cho bản thân mình cái gì. (Ảnh minh họa)
Anh đáp ngay: “Anh định mua cái chung cư rẻ tiền thôi khoảng 900 triệu, em góp 2 phần anh góp 1 phần”. Tôi phản ứng ngay: “Sao em lại góp hai phần?”. Anh trả lời tỉnh bơ: “Anh thì có công việc ổn định còn em lúc đi làm lúc ở nhà thì lấy tiền đâu mà chung sống, nên để đề phòng rủi ro thì em phải góp gấp đôi để cho gia đình bớt gánh nặng kinh tế”.
Tôi đang định cãi thì anh chen ngang: “Với lại nếu anh mà không lấy em thì chẳng ai lấy em đâu, người đã xấu xí lại còn chẳng biết làm gì. Chỉ được cái mua sắm thì không ai bằng”. Anh nói đến đâu là tôi há hốc mồm đến đấy.
Tôi tức tối ôm mặt mà khóc nức nở, anh cũng thấy mình nói quá lời nên vội vàng xin lỗi và dỗ dành tôi. Những lời nói của anh ấy làm tim tôi đau thắt lại. Yêu nhau mấy năm trời, chung sống cũng đã hiểu tường tận tính nhau, tôi nào có giấu giếm vụ lợi cho bản thân mình cái gì. Nhưng anh đã thốt ra những lời cay nghiệt như vậy lại còn đòi tôi phải đóng gấp đôi tiền nhà nữa.
Mọi người ơi, bạn trai tôi suy tính như vậy có đúng không? Nếu đúng thì tôi có nên cắn răng vay bố mẹ tiền để đóng mua nhà? Còn nếu sai thì tôi nên làm thế nào để không phật ý anh?
Theo Afamily
Uất nghẹn nỗi đau vừa mất con, nhà chồng tương lai ép hủy hôn
Thực ra đó chỉ là cái kế hoãn binh của nhà chồng tương lai. Chị uất nghẹn, chị không ngờ nhà anh lại tàn nhẫn đối với chị như thế...
Không được may mắn như những người con gái khác, ngoại hình chị dưới mức trung bình. Đã thế chị lại sinh ra trong một gia đình nghèo khó, không được cho ăn học tử tế đàng hoàng. Từ nhỏ đến lớn chị cũng chẳng đi đâu xa mà chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp bố mẹ chăm bẵm ruộng vườn.
Mọi người trong làng bảo chị cầm tinh con Hổ nên cao số, đã ngoài 30 nhưng vẫn chưa có ai đến hỏi cưới. Thấy bố mẹ sốt ruột vì lo chị ế, chị cũng có phần đứng ngồi không yên. Nhưng khổ nỗi đối tượng chưa xuất hiện, chị biết cưới ai bây giờ?
Ảnh minh họa
Trong khi nhà chị đang ngồi trên chảo lửa thì anh xuất hiện. Vẻ mặt lo âu của bố mẹ chị tan biến thay vào đó là sự mừng vui khó tả. Dù biết anh đã trải qua một đời vợ, do vợ anh không thể sinh con cho anh nên hai người đã li hôn. Dù biết bố mẹ anh nổi tiếng gia trưởng độc đoán,dù cho chị không ưng mối này lắm nhưng bố mẹ chị vẫn không ngừng làm công tác tư tưởng cho chị: "Con lấy chồng ở với chồng cả đời chứ bố mẹ chồng rồi cũng có lúc nhắm mắt xuôi tay". Không được bố mẹ chị lại làm căng: "Mày muốn ở vậy cả đời cho thiên hạ họ cười à", chị đành gật đầu chấp thuận.
Đi lại tìm hiểu được một thời gian thì anh đặt vấn đề với chị: "Bố mẹ anh bảo sang năm mình cưới mới hợp, bây giờ mình có con trước chứ anh và ông bà mong mỏi có cháu bế bồng lắm rồi". Lúc đầu chị không đồng ý, phần vì chị sợ anh gạt, phần vì chị nghĩ dù có ế mình cũng không để thiên hạ cười chê là "ăn cơm trước kẻng". Nhưng anh bảo: "Phải có thai trước rồi bố mẹ anh mới đồng ý cho cưới vì như thế mới chắc chắn", lại được bố mẹ chị hùa vào:"Đúng đó con ạ, thời buổi giờ hiếm muộn vô sinh nhiều lắm!", lại một lần nữa chị nhắm mắt nghe theo.
Chẳng bao lâu sau biết chị có thai, nhà anh mừng lắm. Cái vẻ mặt khó chịu của bố mẹ anh được thay hoàn toàn bằng những nụ cười tươi hớn hở. Họ thường xuyên mua những món ngon sang tẩm bổ cho chị, thường xuyên gọi điện hỏi han, dặn dò anh phải chăm sóc mẹ con chị cho thật chu đáo. Rồi nhanh chóng lên lịch chọn ngày lành tháng tốt để rước chị về làm dâu. Thấy bố mẹ anh như thế chị cũng cảm thấy vui lòng, có lúc chị thoáng nghĩ: "Số mình có lẽ được nhờ con"...
Nhưng đời nào có như mơ. Khi cái thai được gần 3 tháng, khi ngày cưới đang cận kề thì chị chẳng may sơ ý bị ngã, khiến chị bị sảy thai. Nỗi đau mất đi giọt máu của mình khiến chị gầy hao, suy sụp. Đáng lẽ lúc đó anh và nhà anh phải động viên an ủi để chị vượt qua nỗi đau này. Đằng này nhà anh lại trách móc chị vụng về, đi đứng không cẩn thận để làm mất đi đứa cháu nội của họ: "Không hiểu nhà chị đi đứng kiểu gì mà đến nông nỗi thế. Người đâu mà đoảng thế không biết". Thái độ của bố mẹ anh lại quay ngoắt 180 độ, lại cay nghiệt, độc đoán như ngày nào.
Nỗi đau mất con vẫn còn chà xát tâm can chị thì nhà anh lại nhanh chóng tuyên bố hủy hôn. Lấy lí do: "Lúc này con chị vừa mất, cưới xin không tốt, đợi mọi thứ nguôi ngoai rồi sẽ xem lại ngày cưới sau". Thực ra đó chỉ là cái kế hoãn binh của nhà chồng tương lai. Chị uất nghẹn không ngờ nhà anh lại tàn nhẫn đối với chị như thế. Chị biết thừa là nhà anh muốn trì hoãn việc cưới xin lại để đợi khi nào chị có con rồi mới cưới. Chị cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm cái họ cần là đứa con chứ không phải là chị, lấy anh chắc chắn chị chỉ có nước khổ. Có lẽ lúc này chị không thể nào chịu đựng nổi nữa, chị bất chấp điều tiếng, bất chấp sự ép buộc của bố mẹ chị thẳng thừng đáp lại sự quá đáng của nhà chồng tương lai: "Cháu không cần anh ấy nữa, hai bác muốn cưới ai cho anh ấy thì cưới. Cháu sẽ không lấy anh ấy nữa đâu".
Chị rời bỏ mảnh đất mà mình gắn bó từ nhỏ để đến với vùng đất mới ôm theo nỗi hận về sự quá quắt của nhà chồng "hụt". Thời gian trôi đi, nhưng vết thương lòng vẫn con đau âm ỉ. Thi thoảng quá khứ ấy lại hiện về lòng chị lại uất ức, cổ họng chị lại nghẹn đắng, từng giọt nước mắt mặn chát lại cứ thế thi nhau tuôn trào.
Theo Nguyenlam/Afamily
Bất ngờ với câu nói cay nghiệt của mẹ chồng với con dâu trước khi qua đời Bà mẹ chồng cay nghiệt luôn giày vò con dâu, nhưng giờ phút cuối trước khi chết, câu nói của bà đã khiến nhiều người trầm lặng. Tiểu Lan lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, bố mẹ không hòa thuận, bà nội thì khắc nghiệt, khiến một đứa trẻ như cô muốn chạy trốn khỏi nơi đó. Nhưng mỗi lần...