Chiến thuật của vợ
Anh ngồi lặng thinh nhìn từng giọt cà phê rơi xuống tách. Tiếng nhạc dìu dặt và không khí yên tĩnh khiến lòng anh đỡ hỗn loạn hơn, mọi bực tức dường như cũng vơi bớt.
Anh nhìn bàn tay mình – bàn tay đã giơ lên nhưng may mắn dừng lại đúng lúc. Nếu lúc đó anh không tình cờ nhìn vào bức ảnh gia đình sau lưng vợ, vào ánh mắt hạnh phúc của con gái trong tấm ảnh ấy, nếu không phải một giây anh định thần lại để lý trí có cơ hội chiến thắng, và nếu anh không dắt xe ra ngoài như một sự đầu hàng… mọi việc sẽ đi đến đâu?
Anh không phải một người dễ bực tức, càng không phải hạng đàn ông lấy chân tay để giải quyết vấn đề. Từ khi vợ chồng lấy nhau, từ giận dỗi vu vơ đến to tiếng, cãi nhau, rồi chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh đủ cả, chưa bao giờ anh động tay động chân với vợ. Anh luôn cho rằng, vợ chồng đầu ấp tay gối, có giận hờn, mâu thuẫn thì đợi khi bình tĩnh giải quyết, hà cớ gì phải làm tổn thương nhau bằng cách vũ phu đó? Với anh, đàn ông mang sức mạnh cơ bắp ra để hành xử với vợ khi cơm chẳng lành là loại phàm phu và lối thị uy thô thiển đó sẽ chỉ dẫn tới việc rạn nứt tình cảm vợ chồng. Không đánh vợ, dù chỉ là một cái tát, đã trở thành nguyên tắc của anh. Thế mà, mới lúc nãy thôi, bàn tay anh suýt nữa đã phá vỡ nguyên tắc ấy. Chỉ bởi lúc đó, cơn giận trong anh bùng phát dữ dội, khiến anh cũng không kiểm soát được mình.
Mọi việc bắt đầu từ một tấm hình, của anh mà lại không phải của anh. Tháng trước, công ty anh tổ chức một chuyến du lịch nho nhỏ. Và, trong đống hình đủ loại tư thế đứng, ngồi, nằm, chạy, đang cười, đang nói, đang làm mặt hề… mà bạn anh chăm chút đưa lên facebook, bỗng nhiên “rơi” ra một cái chụp riêng anh và cô bé mới nhận việc. Cậu bạn chụp gần, lúc anh nói gì đó khiến cô bé cười khúc khích. Thế là “thiên hạ” thi nhau bình luận, nào trông anh vẫn còn phong độ lắm, nào kiếm đâu ra người dễ thương thế, nào ghen tị quá… Những lời trêu đùa tếu táo vô thưởng vô phạt ấy đã làm vợ anh bừng bừng lửa ghen. Rồi, như mọi lần, vợ anh bày trận, đẩy anh về bên kia chiến tuyến.
Vợ anh hay bày trận lúc vợ chồng phải tranh luận bằng âm lượng lớn hơn thường ngày. Cũng bởi tính vợ bộc trực, nóng nảy, hay nghiêm trọng hóa vấn đề, lại cộng thêm “trí nhớ tốt” – nhớ cả những chuyện đáng lẽ cần quên ngay sau đó. Mỗi lúc như thế, anh là người bị động, miễn cưỡng trở thành đối thủ bất đắc dĩ, không biết mình phải như thế nào để vợ thu gọn chiến trường. Nói to thì sợ súng sẽ nổ thật, mà im lặng lại khiến vợ càng điên tiết hơn. Biết tính vợ, anh thường đóng vai một đối thủ “dễ chịu”, hay nhường nhịn, chỉ thỉnh thoảng “phản công” một cách yếu ớt, còn lại là nhìn vợ giương vũ khí. Mà vũ khí của vợ bao giờ cũng là những lời trách móc, nước mắt và hàng ti tỉ những thứ “râu ria” vợ cố lôi vào.
Cái “râu” to nhất trong đám râu ria ấy là chuyện tình cũ của anh. Hồi yêu nhau, vợ cứ nằng nặc gặng hỏi và anh đã làm thỏa mãn trí tò mò của vợ bằng cách tường thuật “chi tiết một phần” lịch sử tình yêu của mình. Vợ anh hay bám lấy nó mỗi lần anh lộ vẻ mặt khổ não muốn kết thúc chiến tranh: “Anh chán em rồi đúng không? Anh thấy hối hận khi lấy em chứ gì? Nếu người ta không đi xa, không chia tay thì anh cần gì đến em đúng không? Anh nuối tiếc vì lúc đó không đủ can đảm đi cùng người ta à?…”. Một phần sự thật mà anh từng kể cộng với nhiều phần vợ tưởng tượng, suy diễn về tình cũ người xưa đẩy câu chuyện đang tranh cãi sang một chiều hướng khác. Vợ anh sụt sùi như mọi oan ức đổ hết lên mình. Rồi những giận hờn từ quá khứ lần lượt sống dậy. Vợ anh lôi ra hết: hồi yêu nhau anh đã có lần tơ tưởng người cũ ra sao, chuyện anh có lần giận vợ đã đùng đùng đưa con về nội chơi đã khiến vợ tủi thân cỡ nào, rồi anh không nhớ sinh nhật vợ, anh lấy lý do bận việc để ít về nhà ngoại, anh đã hứa sẽ ở nhà mỗi tối thứ Bảy mà không thực hiện… Chuyện nhỏ, chuyện to, dù anh nhớ đã giải quyết gọn ghẽ và vợ đã ngoan như con mèo đồng ý bỏ qua, nhưng cứ khi bày trận vợ lại huy động hết. Anh hiểu tính vợ nên dù có chút mệt mỏi cũng không để cho tình trạng trở nên nặng nề hơn.
Lần này bày trận, vợ bắt đầu hỏi anh về “cô ta”: cô ta là ai, tại sao ảnh lại chỉ có hai người, có phải lúc đó anh đang tán tỉnh, tại sao lúc đó cô ta lại nhìn anh âu yếm thế?… Sự việc chẳng có gì như vợ tưởng tượng, thanh minh càng khiến những hoài nghi lớn hơn, thế nên anh chỉ kể sơ về tình huống lúc đó rồi bảo vợ đừng suy nghĩ linh tinh. Trong lòng anh cũng hơi bực tức. Một chuyện bé như con kiến mà vợ cũng làm mình làm mẩy, chẳng lẽ niềm tin của vợ ít nhường ấy? Và đến khi vợ gào lên: “Cái ảnh lù lù ở đấy mà anh còn chối. Anh muốn tán tỉnh người khác thì chia tay đi, cả nhà anh sẽ vui lắm đấy! Chẳng phải tôi với anh không hợp tuổi, bố mẹ anh đã ngăn cản anh từ trước còn gì!”, anh đã giơtay lên…
Đến giờ đón con từ trung tâm ngoại ngữ, anh uể oải dắt xe ra khỏi quán cà phê. Rồi sự việc ngày hôm nay sẽ được “giải quyết ổn thỏa” như mọi khi vẫn thế. Rồi vợ sẽ lại ngoan ngoãn hết sạch mọi nghi ngờ. Nhưng rồi lần sau, sau nữa, khi vợ lại bày trận và lần giận hờn tới có lẽ sẽ là một vũ khí mới, liệu anh có còn một giây định thần như hôm nay?
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Chồng 'đong' gái, đăng ảnh trên Facebook
Em bụng bầu mà chồng bỏ nhà đi, không gọi về hỏi thăm. Qua Facebook, em biết anh đi ăn uống, mua iPhone 5 tặng cô gái khác.
Em mang bầu sắp đến ngày sinh rồi. Trong 9 tháng 10 ngày đó thì đến 8 tháng 10 ngày em sống trong nước mắt chan lẫn buồn phiền. Biết bắt đầu từ đâu cho những dòng tâm sự của mình bây giờ? Em là một cô sinh viên 23 tuổi. Sau 4 năm, em mới bước qua cổng trường đại học vào tháng 5 năm nay. Cuộc sống đối với em như một trang sách mới vậy. Chưa kịp làm gì, chưa kịp viết gì lên đó thì đã bị đổ đầy mực lên rồi.
Ba năm cấp 3, em đều đi học từ sáng đến tối. Bốn năm đại học thì em học trên Hà Nội, có lẽ vì thế mà tính cách của em bị ảnh hưởng nhiều bởi bạn bè em. Ba mẹ em đều là những người lao động chân tay, chợ búa thôi nên đôi khi sống trong xã hội, họ nghiêng về tiền bạc hơi nhiều. Em biết điều đó nên từ nhỏ em đã suy nghĩ tự cho mình, phải học hành và lao động bằng chính sức lực của mình để vươn lên trong cuộc sống.
Em quen chồng em qua mạng. Anh ấy ở Sài Gòn, em ở Hà Nội. Sau 2 tháng nói chuyện, anh ấy muốn ra thăm em và chúng em bắt đầu tìm hiểu nhau. Trong lúc quen em, anh ấy nói là đã có một đời vợ nhưng đã ly dị rồi. Điều buồn hơn nữa, anh ấy là trẻ mồ côi nhưng may mắn là được vợ chồng một người Mỹ mang về nuôi. Và nghiễm nhiên, bây giờ anh ấy là người Mỹ.
Lòng trắc ẩn của em cùng với sự tán tỉnh của anh ấy mãnh liệt khiến em thương và yêu anh ấy rất là nhiều. Trong đầu em chưa bao giờ nghĩ anh ấy là Việt kiều, phải cố bám lấy người ta. Lúc đó, em chỉ nghĩ đơn giản người đàn ông đó đã có quá nhiều đau khổ rồi, mình sẽ hy sinh, bù đắp lại những thiếu thốn cho anh ấy. Em vứt bỏ hết những người đàn ông đang theo đuổi mình, có người 1 năm, có người 3 năm, có người 5 năm, chỉ để chọn lựa một người đàn ông mới quen hơn 2 tháng.
Em luôn nghĩ mình đủ các yếu tố để có một cuộc sống gia đình tốt đẹp trong tương lai. Đủ bằng cấp, đủ ngoại hình, đủ nhân cách để có một cuộc sống bình thường. Khi anh ấy gặp em, anh ấy nói muốn có con với em, anh ấy nói yêu em này nọ. Em thì nhất định không đồng ý có con vì cuộc sống của em mới bắt đầu và em nghĩ tình yêu này cũng chỉ là mới chớm thôi. Và rồi đúng là số phận, ngay sau khi em hết kinh ngày hôm trước, đúng một lần cho vào trong, anh ấy thề thốt không thể có con được. Em tin anh nhưng rồi em có em bé.
Em không biết ở trong Nam người ta sống như thế nào nhưng ở ngoài miền Bắc thì chỉ có một bộ phận giới trẻ chúng em chấp nhận sống có con nhưng không cần chồng, miễn là yêu thương nhau. Nhưng những người thuộc tầm bố mẹ em, hơn 50 tuổi với trình độ dân trí không cao lắm thì họ có suy nghĩ như thế này: Một là, nếu yêu nhau mà có kinh tế, trót có con thì phải làm đám cưới.
Hai là, nếu không có kinh tế hoặc kiểu bị Sở Khanh lừa thì phải phá thai. Vì điều tiếng, hàng xóm, láng giềng, họ hàng không chịu được... Ba mẹ em nói là cho hai con đường đó lựa chọn, không ép buộc anh ấy. Chồng em thì không muốn cưới nhưng cũng không muốn em phá bỏ đứa bé vì anh ấy là trẻ mồ côi. Anh ấy không muốn làm như thế.
Cuối cùng, người bị ép buộc chính là em. Em không muốn phá thai, cũng không muốn lấy chồng và càng không muốn thành đứa con bất hiếu. Trong khoảng thời gian gần 4 tháng, em nói chuyện với mẹ em rất nhiều, mong mẹ em hiểu cho nhưng mẹ em nói là sẽ từ mặt em. Bên cạnh đó, em nói chuyện với chồng em rằng ở Việt Nam, nhất là ngoài miền Bắc, phong tục tập quán là như vậy đó. Nếu anh yêu em thực sự thì mong anh hãy thông cảm cho em, để em làm tròn chữ hiếu với ba mẹ em trước rồi bù đắp lại cho anh và con sau. Lúc đó, chồng em đồng ý làm đám cưới nhưng bây giờ em mới hiểu nguyên nhân sâu xa vì sợ mẹ em bắt em phải bỏ đứa con.
Bốn tháng trời em ốm nghén rồi làm luận văn tốt nghiệp đại học mà đầu óc vẫn quay cuồng với chuyện cưới hay không cưới. Thật là mệt mỏi. Rồi đám cưới được tổ chức, nhà trai có mỗi chú rể, ngoài ra không có một ai. Nhẫn cưới thì anh ấy bảo quên trong Sài Gòn và anh ấy cũng không có nhiều tiền. Em bảo không mua cái đắt, chọn cái rẻ nhất thôi thì anh ấy lại ngại. Ngày mai là cưới rồi mà một mình em gạt nước mắt, bước vào tiệm vàng mua đôi nhẫn cưới trong 2 phút.
Sau đám cưới là chuỗi ngày đau khổ. Chủ nhật cưới xong, thứ 3, anh ấy bay vào Sài Gòn luôn. Đến bây giờ là 6 tháng rồi cũng không ra thăm vợ lấy một lần. Vợ chồng lúc đầu gọi điện 1 ngày/lần, rồi 3 ngày/ lần và bây giờ là 2 tháng không được lần nào. Cưới được tháng rưỡi thì anh bảo sang Thái Lan gia hạn visa. Đến hôm sinh nhật anh thì thấy có một tấm ảnh chụp anh và một người khác trên Facebook cùng dòng chữ: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ nha anh yêu. I love you so much". Em ghen tuông thì anh bảo mệt mỏi, đừng có yêu quá.
Anh còn không cho em đăng ảnh cưới lên Facebook, không được viết những lời yêu thương trên đó, không cần phải biết cuộc sống của anh ấy như thế nào, không được tò mò quá... Ngụy biện cho lý do đó, anh bảo vì anh là người Mỹ, sống ở bên Tây nó như thế rồi. Em nhắn tin cho người phụ nữ đó rằng em là vợ anh ấy, người đó rất bất ngờ vì không biết anh ấy có thêm vợ nữa. Nếu chị ta biết chắc sẽ không viết như thế. Em không trách người ta mà em chỉ trách chồng mình.
Em đã suy nghĩ rất nhiều và một tháng sau, em đã nói chuyện với anh ấy. Em hỏi anh muốn sống như thế nào? Lối sống của anh là gì? Nhưng anh chỉ im lặng, không có một câu trả lời. Trong thời gian đó, anh lập một Facebook khác và chặn Facebook của em. Nhưng đúng là duyên nợ, nếu có thể, em cũng chẳng muốn biết thêm cái Facebook đó làm gì. Em lập Facebook khác và kết bạn với anh. Nhìn dòng chữ: "I have a habit of moving country from countries every few years but I am hoping that the right person will either join me or make me want to stay once place" (Tôi có thói quen di chuyển từ nước này sang nước khác nhưng tôi hy vọng sẽ có một người đi cùng tôi hoặc khiến cho tôi muốn dừng chân) do chính chồng mình viết, em chết đứng người.
Anh đã trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, lấy em là người thứ 2 và bây giờ cũng có một đứa con với nhau rồi, vậy mà anh vẫn còn muốn đi tìm người khác ư? Vào Facebook của anh, thấy suốt ngày đi ăn, đi chơi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác với người con gái khác, rồi mua iphone 5 cho gái. Em thì bụng mang dạ chửa, không được sự quan tâm chăm sóc của chồng thì thôi, bây giờ phải chứng kiến những điều như thế này, thật quá sức chịu đựng. Đã thế, anh ta còn bảo em là con người thủ đoạn, không ăn được thì đạp đổ. Chẳng lẽ nói cho bạn bè chồng mình biết mình là vợ thì xấu xa đến mức vậy sao?
Em quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này. Em nói sẽ không xen vào cuộc sống của anh nữa. Em sẽ làm lại nhưng giờ thì lại một cô gái nữa bị lừa. Thực chất, anh chẳng muốn xác định với một người phụ nữ nào, tất cả chỉ là vui chơi qua đường. Em căm hận người đàn ông đó. Em đã bỏ hết tương lai, sự nghiệp, tuổi trẻ, ước mơ, hoài bão để được sống với tình yêu. Em chỉ muốn bế con đi thật xa, tránh khỏi người đàn ông này càng sớm càng tốt.
Em định 4-5 năm nữa khi có kinh tế ổn định, có công ăn việc làm sẽ biến khỏi cuộc đời của anh ta vì anh ta không có quyền hưởng hạnh phúc gia đình (Dù hết lời nói chuyện nhưng anh ta vẫn khẳng định một đứa bé không ba hoặc không mẹ vẫn sống bình thường. Nó chẳng bị làm sao. Anh ngụy biện rằng anh ta là người Mỹ, còn em sống theo kiểu cổ hủ Việt Nam). Một người đàn ông như vậy liệu có đủ tư cách dạy dỗ đứa bé trai để nó trở thành người tốt, biết yêu thương và trân trọng tình cảm của người khác không? Em không muốn con em có tính cách như anh nhưng anh ta rất có trách nhiệm với đứa con. Hàng tháng vẫn gửi tiền nuôi con (chắc vì anh ta là trẻ mồ côi nên không muốn con mình giống mình).
Em phân vân quá. Liệu em có ích kỷ quá không khi chia cắt tình cha con? Người ta nói sống phải cần có chữ tâm nhưng với những con người như anh, họ có đáng được hưởng những gì họ muốn? Mọi người hãy cho lời khuyên và những chia sẻ để một bà mẹ trẻ như em có thêm kinh nghiệm, nghị lực bước tiếp trên đường đời.
Theo Dantri
Sự im lặng đáng sợ Tôi bắt đầu thấy sợ cái kiểu im lặng của vợ mỗi khi xảy ra chuyện chẳng vừa lòng nhau, sau cái đợt nàng toan uống mấy viên thuốc ngủ tự vẫn. Tôi đã có một đêm nông nổi. Hôm ấy vợ đi công tác, vắng nàng, tôi theo vài đứa bạn đi bar; trong trạng thái say khướt đã không làm chủ...