Chiến dịch tìm vợ của một trai già
Còn chàng, mệt mỏi, chán nản chẳng thiết tha gì tìm vợ nữa.
Chàng 33 tuổi. Thò mặt ra đường, ai cũng hỏi thăm chuyện vợ con, gia đình. Để rồi khi nhận được cái lắc đầu hoặc cười gượng của chàng thì họ đều chép miệng: “Nhanh lên! Già rồi đấy! Chớp mắt là tới đầu 4 thôi, lúc đó sợ là khó mà tìm được vợ nữa!”. Một, hai người nói chàng còn tặc lưỡi cho qua nhưng rồi quá nhiều người nói, nhất là sự vật vã, đau khổ của bố mẹ khi nhìn thấy thằng con trai cứng đầu không chịu lấy vợ đã khiến chàng phải suy nghĩ. Nhìn lại, bạn bè chàng có đứa 1 nách 2 con, muộn nhất cũng là vừa cưới, còn thằng nào “lông nhông” như chàng đâu. Tự dưng một cảm giác lẻ loi xâm chiếm trọn cõi lòng chàng, khát khao thèm muốn một mái ấm hừng hực cháy trong tim chàng. Chàng phải lấy vợ thôi, già thật rồi!
Sau khi lời khẩn cầu nhờ mai mối được gửi đi, anh em họ hàng, bạn bè quen biết của chàng bỗng dưng sôi ùng ục lên. Các bản CV tới tấp được gửi đến cho chàng, bản CV của chàng cũng được bên trung gian chuyển cho đối tượng. Và rồi các cuộc hẹn gặp được thiết lập.
“Mình già rồi, lấy vợ trẻ để cô ấy giúp mình trẻ lại chứ nhỉ!” – chàng nghĩ bụng, và cuộc hẹn đầu tiên của chàng chính là với 1 em gái kém chàng cả chục tuổi. Mọi thứ diễn ra hoàn hảo ngoài sức tưởng. Em ấy trẻ trung, dễ thương, nói chuyện rất nhí nhảnh, vui tính khiến chàng thích mê ly. Ra về, chàng đã hạ quyết tâm cho mình, phải chinh phục bằng được bông hoa mới hé đó.
Hoa, quà và những lời ngọt ngào đường mật tới tấp được chàng gửi đi nên nàng cũng có vẻ liêu xiêu. Nàng rủ chàng đi picnic ở ngoại ô cùng đám bạn. Chàng vừa ló mặt tới, nàng đã nhanh nhảu giới thiệu: “Đây là anh già của tao!”, rồi cùng lũ bạn cười phá lên. Chàng ngượng ngùng, nhìn ra xung quanh, lại nhìn mình: chàng đích thị là một sinh vật ngoài hành tinh rồi! Nhìn đám bạn nàng mà xem, cả nam cả nữ ai cũng thuộc lứa 9x, tóc vàng tóc nâu, xanh đỏ uốn dập đủ kiểu, ăn mặc cá tính chất chơi, đang cười nói những chuyện mà chàng nghe cứ như chuyện ở trên trời chứ không phải ở thế gian chàng sống nữa. Còn chàng, sơ mi, quần âu, giầy tây, kính cận trắng, tóc đen cắt ngắn, ngơ ngơ ngác ngác, thi thoảng còn bị mấy cô bạn gái của nàng nhìn trộm rồi cười với nhau hinh hích.
Cả ngày hôm ấy chàng cứ như người thừa, hết nhìn nàng nô đùa với lũ bạn lại nhìn cả hội bày trò tiêu khiển với nhau. Tối về, cả đám rủ nhau lên bar “quẩy”, chàng thực sự không thể “tiếp chiêu” được nữa, bèn ngỏ ý muốn ra về sớm. Nàng không hài lòng, nói dỗi: “Anh thế thì làm sao sánh đôi với em được!”. Chàng cười gượng, tỏ vẻ không đổi ý thì chỉ 2 phút sau, nàng cho chàng hít khói xe mịt mù. Thân xác rệu rã, tinh thần uể oải, chàng lầm lũi ra về. Có lẽ chàng không đủ hơi sức để theo kịp nàng thật, thế mới biết chàng thực sự đã già rồi!
Nghỉ ngơi 1 tuần, chàng lại thiết lập được buổi hẹn với 1 cô nàng tuổi đã “băm 2 nhát”. Thiết nghĩ, với tầm tuổi này, ắt hẳn nàng sẽ có ý định nghiêm túc với hôn nhân và tất nhiên, chẳng hề có khoảng cách thế hệ với chàng rồi.
Video đang HOT
Sau vụ đó chàng phải nghỉ ngơi 2 tuần mới lấy lại sức để có thể tiếp tục
chiến dịch tìm vợ (Ảnh minh họa).
Nàng tới muộn 30 phút, liếc qua chàng 1 cái thay cho lời chào rồi mở lời than thở: “Em thực sự không muốn đến buổi hẹn hôm nay đâu, nhưng bố mẹ ép, bạn bè giục giã, đến hàng xóm cũng săm soi, khổ không sao tả xiết. Anh xem qua CV của anh rồi, em thấy anh cũng tốt nhưng chưa đáp ứng được những tiêu chuẩn về 1 người chồng của em. Mà anh biết đấy, đời người con gái chỉ lấy chồng có 1 lần thôi, phải lấy người sao cho xứng đáng chứ! Vớ bừa hay lấy quàng lấy xiên cho gọi là có tấm chồng thì đúng là phí cả cuộc đời!”.
Chàng choáng váng, sây sẩm cả mặt mày. Cảm giác tủi thân ghê gớm dâng trào trong chàng. Con người, công việc, gia đình chàng trước nay khách quan đánh giá thì đều được cho là khá, vậy mà ở trong mắt nàng thì chỉ là phường vớ vẩn, tôm tép! Trong khi đó, nếu nói về điều kiện và nhan sắc, thì nàng thuộc hàng thấp trong số các CV chàng nhận được, nhưng có điều người giới thiệu cho chàng đặc biệt nhấn mạnh nàng rất ngoan, lành, tình sử trắng trơn, nghe vậy chàng tò mò nên hẹn gặp. Giờ thì chàng đã hiểu, tại sao nàng chưa yêu bao giờ, và đến tuổi này vẫn cô đơn. Chàng dự rằng, cứ với tình hình này thì dễ đến 2 chục năm nữa, nàng cũng vẫn lẻ bóng mà thôi!
Sau vụ đó chàng phải nghỉ ngơi 2 tuần mới lấy lại sức để có thể tiếp tục chiến dịch tìm vợ. Đối tượng lần này của nàng là 1 cô gái 27 tuổi, nghe được cô ấy cũng thích đàn ông tầm tuổi mình, chàng phấn chấn cả người, hào hứng đi tới chỗ hẹn.
“Em đã đọc CV và nghe giới thiệu về anh, em thấy ấn tượng và mong gặp được anh vô cùng” – giọng nói nàng thánh thót vang lên sau lời chào, chàng chỉ còn nước ngất ngư sung sướng. Kết thúc ra về, chàng mãn nguyện vô cùng. Vậy là sau công cuộc đãi cát tìm vàng thì chàng đã có được đối tượng ưng ý: nàng cũng có ý định kết hôn, điều kiện của nàng phù hợp và ấn tượng ban đầu về nhau khá tốt đẹp.
Sáng hôm sau, cuối tuần, đang lơ mơ ngủ thì chàng nhận được tin nhắn của nàng: “Anh ơi, có hiệu váy cưới em thích từ lâu rồi đang có chương trình khuyến mại. Anh đưa em đi xem nhé, tiện thể mình đăng kí luôn, bây giờ đăng kí rồi đặt cọc thì vài tháng sau, cho dù hết khuyến mại mình đến vẫn được hưởng!”. Chàng tỉnh cả ngủ, dụi mắt vài lần mới tin mình không nhìn lầm. “Em nhắn nhầm cho ai à?” – chàng trả lời. Nàng bắn tin lại ngay tắp lự: “Nhầm sao được hả anh? Anh nói thế nữa là em giận đấy!”. Chàng thấp thỏm không yên lao đến chỗ nàng đợi sẵn, tưởng nàng đùa ai ngờ nàng dắt chàng đi thử váy cưới thật, cho đến khi nàng bảo chàng đặt cược tiền thì chàng dứt khoát kéo nàng ra ngoài để nói chuyện cho ra lẽ.
“Trai 33 tuổi như anh không cưới nhanh thì còn đợi đến bao giờ nữa! Bạn em đầy đứa cả quen, yêu rồi cưới trong vẻn vẹn 2 tháng kìa! Anh thích em, em thích anh, hoàn cảnh 2 đứa hợp nhau, anh còn chần chừ gì nữa? Hay anh không xác định với em, chỉ chơi bời qua đường cho vui? Anh nói rõ ràng đi, em còn biết đường đi tìm mối khác!” – nàng bức xúc nói, sau khi chàng bày tỏ rằng muốn 2 người có thời gian tìm hiểu, yêu đương đã. Đã đành ngần này tuổi, chàng cũng chẳng muốn yêu đương ngâm nga vài năm đâu, nhưng ít ra cũng hiểu về nhau đã chứ, đằng này, cứ như đi “tàu nhanh”, ăn “mì ăn liền” thì chàng chịu không “nuốt trôi” được!
Sau hôm đó, nàng giận và cắt đứt liên lạc với chàng luôn. Có lẽ nàng có một đám mối dự phòng và giờ thì đã kịp hồ hởi dẫn anh chàng nào đó đi chọn váy cưới rồi cũng nên. Còn chàng, mệt mỏi, chán nản chẳng thiết tha gì tìm vợ nữa. Thôi thì đành phó mặc cho số mệnh, đợi ông trời vui tay thả xuống cho chàng một mối lương duyên như ý, lúc đó thì chàng xin nhận vậy!
Theo Ngoisao
"Gien xấu"
Trong một lần về quê, vợ tôi tình cờ biết được thời trẻ ba tôi có thời gian cặp bồ với người phụ nữ khác, nàng rất sốc. Chuyện xảy ra lúc tôi còn nhỏ, má ít khi nhắc nên tôi cũng quên, vậy là vợ quy cho tôi cái tội "khai man lý lịch", cố tình giấu giếm việc xấu.
Vợ nói nếu biết ba có "thành tích" như vậy, nàng nhất định sẽ không lấy tôi. Vì "gien" xấu đó, ít nhiều tôi cũng bị di truyền!
Sau lần đó vợ quản tôi rất chặt, lúc nào cũng nơm nớp lo tôi có bồ. Mỗi lần tôi có điện thoại, nàng cố tình đứng gần để nghe xem tôi trò chuyện với ai. Máy báo tin nhắn, nàng liền giật lấy để xem nội dung. Ngày nghỉ, tôi muốn ra ngoài thì phải có lý do chính đáng. Không những giữ chồng thật chặt, vợ tôi còn tranh thủ làm công tác tư tưởng mọi lúc mọi nơi. Xem ti vi có cảnh chồng lâp "phong nhi", vợ liền khều tôi: "Thấy chưa anh, vợ nhỏ chỉ tham tiền, phá nhà người ta chớ yêu thương gì". Đọc báo, thấy có người vì ghen nên... cắt của quý của chồng, vợ nói: "Em tuy nhát tay, nhưng lúc ghen quá cũng... cắt luôn. Anh liệu hồn". Dù biết vợ yêu chồng, nhưng cách của vợ khiến tôi rất khó chịu. Mỗi lần tôi phản pháo, nàng liền bù lu bù loa: "Em biết ngay mà, chuyện bé anh cố tình xé ra to, kiếm cớ chê trách em để dọn đường tìm cô khác. Đàn ông muốn phản bội vợ đều xài chiêu này. Anh học theo ba cũng nhanh dữ"...
Có lần má tôi lên chơi, than phiền nhỏ em út của tôi mới học lớp 10 đã có bồ, học hành sa sút. Tôi buồn bực chưa biết an ủi má thế nào thì vợ tôi đã vọt miệng: "Hồi đó ba làm chuyện xấu nên giờ con út mới lãnh quả báo. Cái đó gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước". Quay sang cu Bin, nàng thở dài "rồi tới thằng cháu này...".
Cu Bin xin mẹ 30 ngàn đóng quỹ lớp, kiếm không ra tiền lẻ, vợ tôi đưa con 50 ngàn, dặn nhớ mang tiền thừa về. Chiều về, cu Bin bí xị. Hỏi mãi, cu cậu mới thú thiệt đã lấy tiền thừa mua kẹo mời bạn My ăn hết rồi. Vợ tôi mắng con té tát, nàng kết tội "mới nứt mắt đã dại gái, gen này chắc kế thừa từ ông nội, mẹ phải kèm con thật chặt, nếu không...".
Không những kèm chặt hai cha con, vợ tôi còn lo xa, nàng bảo: "Bữa nào anh bàn với ba má viết di chúc chia tài sản cho con cái. Biết đâu mai mốt lòi ra mấy đứa em cùng cha khác mẹ, kéo về đòi chia phần". Trong đầu vợ tôi có lẽ lúc nào cũng lấn cấn chuyện này nên nhìn đâu cũng thấy nguy cơ.
Vợ tôi vì sợ mất "bò" nên lo làm chuồng. Mỗi ngày đóng thêm vài cái cọc, rào thêm mấy lớp kẽm gai, chẳng quan tâm xem "bò" của mình đang tù túng trong cái chuồng chật hẹp, không biết lúc nào thì giật tung cửa chuồng để chạy.
Theo VNE
Nhu nhược Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Bố mẹ tôi đều là những người xa xứ, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nên từ nhỏ cứ tan trường tôi lại về nhà phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng. Tôi thi đỗ và tốt nghiệp đại học chuyên ngành kế toán. Nhờ bác ruột bên nội, tôi...