Chị,em giữ cái ngàn vàng thì có lợi cho ai ?
Để đi tìm câu trả lời, màng trinh có thật sự quan trọng và có nói lên phẩm hạnh của người phụ nữ, chúng tôi đã trao đổi với GS Lê Thị Quý (Viện Trưởng Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển) – chuyên gia đầu ngành xã hộihọc nghiên cứu về giới và gia đình về vấn đề này.
Đàn bà giữ cái ngàn vàng có lợi cho ai?
Thưa Giáo sư, dù xã hội đang phát triển và có cái nhìn thoáng hơn về quan niệm trinh tiết, nhưng hiện vẫn có không ít người bàn luận về vấn đề này. Ý kiến của bà về câu chuyện này thế nào ạ?
Nếu vẫn bàn về chuyện trinh tiết, có nghĩa là người ta vẫn còn quá coi trọng nó. Ở các nước phương Tây, người ta cho rằng việc quan hệ tình dục là vấn đề bản năng. Nếu đến một độ tuổi cho phép, bạn cảm thấy có nhu cầu về … thì bạn cứ làm theo bản năng. Không ai xem đó là việc làm tội lỗi và cũng không ai bị bắt, bị lên án sau khi bạn quan hệ với người yêu.
Tuy nhiên, ở Á Đông thì khác, người Á Đông thì dù ở thế kỷ nào, người ta vẫn lấy nó ra để đánh giá. Dù quan niệm có cởi mở hơn trước thì cũng không vì thế mà chúng ta phóng khoáng giống họ.
Khi còn chế độ phong kiến, cũng vì chữ trinh mà hàng tỉ người phụ nữ phải sống trong cô đơn, đau khổ, thậm chí hàng ngàn người đã phải chết vì nó.
GS. Lê Thị Quý
Đầu thế kỷ 20, cụ Lỗ Tấn – Đại văn hào Trung Quốc đã đưa ra một câu hỏi giành cho Khổng Tử, rằng, khi chồng chết đi, người đàn bà giữ trinh tiết thì có lợi cho ai?
Thứ nhất, bố mẹ, con cái, bạn bè đều không cần đến trinh tiết của người đàn bà này. Bản thân người đàn bà cũng không cần, ông hàng xóm cũng không cần trinh tiết. Đặc biệt là người chồng chết dưới mồ cũng không cần trinh. Vậy Khổng Tử cố giữ trinh tiết giành cho ai?
Video đang HOT
Đó thật sự là một câu hỏi lớn và đến ngày nay vẫn giữ nguyên giá trị. Ngườiphụ nữ giữ trinh để làm gì, trong khi đó cuộc sống, hạnh phúc của họ quan trọng hơn nhiều?
Vậy “cái màng sinh lý” ấy có quyết định đến phẩm giá một con người không thưa Giáo sư?
Tại sao đàn ông quan hệ nhiều lần thì không thấy ai bàn đến phẩm giá? Mà khi phụ nữ mất cái màng sinh lý đó thì người ta lại đặt ra vấn đề nhân phẩm? Tại sao đàn ông 5 thê, 7 thiếp thì được còn phụ nữ cứ phải một chồng mới là ngoan? Trong khi đó, theo nghiên cứu của các nhà khoa học thì nhu cầu tình dục, nhu cầu tình cảm của đàn ông và đàn bà đều giống nhau?
Nếu đặt ra vấn đề phẩm hạnh, có lẽ, nếu khi đã mất trinh, người phụ nữ cứ “buông xuôi”, gặp người đàn ông nào, trong bất cứ mối quan hệ nào cũng “cho”. Theo đó, họ quan niệm rằng “đã mất trinh rồi thì cho thoải mái cũng chẳng sao” thì đó thật sự đáng bàn. Giới trẻ Việt hiện nay có không ít người đang có xu hướng như vậy. Họ hiểu về chữ trinh một cách quá cởi mở và dễ dãi.
Nói tóm lại, “cái màng sinh học” kia không phải là tất cả để có thể đánh giá một con người. Nhưng nếu vì lỡ “đánh rơi” trinh tiết mà bạn thả nó trôi theo cả đạo đức, tự trọng rồi suy nghĩ rằng, chẳng còn gì để phải giữ và quan hệ một lần rồi thì quan hệ hàng tỉ lần nữa cũng chẳng sao thì đúng là phẩm hạnh của bạn có vấn đề.
Cái ngàn vàng có “định đoạt” được mối quan hệ?
Thưa Giáo sư, có không ít gia đình tan vỡ chỉ vì người vợ không có vài giọt máu trên ga giường vào đêm tân hôn. Giáo sư thấy sao về câu chuyện này?
Đúng là có không ít gia đình lục đục, “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, thậm chí là tan vỡ chỉ vì người vợ đã mất trinh. Tôi thấy rất nực cười, nhiều người cho rằng, khi phụ nữ không giữ trinh tiết thì có lỗi với đàn ông, nhưng nếu đàn ông không còn trinh thì đó lại là… chuyện bình thường!
Không chỉ ở chế độ phong kiến mà ở xã hội hiện nay, tôi từng biết có không ít cặp vợ chồng chia tay ngay sau đêm tân hôn – khi người chồng không thấy vài giọt máu của vợ trẻn giường. Hoặc nhiều trường hợp thì người chồng đay nghiến, hành hạ vợ cả về thể xác lẫn tinh thần chỉ vì cái ngan vàng suốt nhiều năm chung sống. Lại có cả người vợ vì mất trinh mà cảm thấy có lỗi, thậm chí đi tìm gái còn trinh để đền bù cho chồng. Thậm chí có không ít người đàn bà hóa điên, tự tử cũng chỉ vì mất nó.
Nếu lấy cái ngàn vàng ra để quyết định số phận mối quan hệ thì những người đàn ông đó thật sự rất ích kỷ. Đó là sự ích kỷ của tính dục chứ không phải tình yêu. Và họ chỉ yêu cái vách ngăn giữa âm đạo chứ không phải yêu bản thân người phụ nữ.
Tất nhiên, nếu trường hợp người đàn ông vẫn còn “zin” thì họ cũng có quyền được đòi hỏi người phụ nữ của mình còn “nguyên đai, nguyên kiện”. Nhưng làm sao để biết được người đàn ông “còn” hay “mất” thì rất khó, trong khi đó với phụ nữ lại rất dễ nhận ra.
Nhiều người đặt câu hỏi rằng, liệu trinh tiết có quyết định đến mối quan hệ?
Vậy Giáo sư có những lời khuyên gì cho những cô gái đã “mất” và những cô gái còn “zin”?
Tôi chỉ muốn nói rằng, khi người ta còn bàn về trinh tiết thì có nghĩa là xã hội vẫn còn coi trọng nó. Nó không hẳn là tất cả để đánh giá một con người nhưng đó cũng là một chuẩn mực sống và không xã hội nà coi thường điều đó.
Tôi chắc chắn rằng, một người đàn ông sẽ luôn ngưỡng mộ khi đứng trước một người phụ nữ có lòng tự trọng, biết giữ gìn bản thân. Vì vậy, khi yêu và khi nghĩ đến chuyện làm…trước hôn nhân, hãy chắc chắn rằng bạn đã sẵn sàng – sẵn sàng ở đây là chắc chắn về mối quan hệ, sẵn sàng về kiến thức sinh sản thì hãy làm. Chứ đừng để lại những hậu quả nặng nề cho xã hội như: quan hệ bừa bãi rồi gây bệnh, mang thai rồi vứt bỏ con…
Còn khi đã mất, cũng đừng vì thế mà lo lắng rồi đánh mất bản thân mình. Cũng không việc gì phải chịu sự dằn vặt của bạn trai hay chồng chỉ vì những lỗi lầm ở quá khứ. Bởi dù bạn có lỡ “thất tiết” với ai đó trước anh ta thì anh ta cũng chẳng có quyền gì mà dày vò bạn. Bởi khi ấy, bạn không biết anh ta là ai, ở đâu và cũng chẳng có cam kết gì với người ấy. Chỉ có thể trách nếu như bạn đã định lấy anh ta làm chồng rồi mà vẫn trao thân cho người khác trước khi cưới; hoặc sau khi lấy anh ta rồi mà vẫn có quan hệ ngoài luồng, nói văn vẻ là “ngoại tình” thì đúng là phẩm hạnh của bạn thật rẻ mạt.
Xin cảm ơn Giáo sư về những chia sẻ này!
Theo Người Đưa Tin
Nếu chưa lấy chồng em sẵn sàng cho anh cái ngàn vàng
Mối tình đầu 4 năm đại học của tôi tan nhanh như mây khói chỉ vì những lời đồn đoán vô căn cứ của cha mẹ hai bên và lão thầy bói. 4 năm đại học tôi yêu anh, người con trai điềm đạm, tài giỏi hơn tôi 2 tuổi. Khi ấy người chủ động làm quen với anh là tôi, người tấn công anh cũng là tôi. Tôi không quá xinh đẹp, không giỏi giang, tài sắc như bao cô gái khác. Nhưng tôi đủ mạnh mẽ để thổ lộ tình cảm với anh, đủ tự tin để công khai theo đuổi anh.
Vậy là bao tâm huyết, bao công sức tôi bỏ ra cũng được đáp đền. Ngày ngày lẽo đẽo theo anh như một con ngốc, rồi con ngốc ấy cũng nhận được lời yêu từ anh. Đến tận bây giờ, sau 5 năm trôi qua tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh nắm tay tôi, đón nhận nụ hôn đầu của tôi. Kể từ đó tôi tin chúng tôi sinh ra là dành cho nhau, là để ở bên nhau suốt đời.
Vậy mà mọi dự tính tương lai, những "giấc mơ" đẹp cũng tan biến như mây khói. Năm đó khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh thì đã ra trường và đi làm được 2 năm, chúng tôi quyết định công khai chuyện tình cảm với gia đình. Nhưng cứ ngỡ rằng chỉ cần chúng tôi yêu nhau thật lòng thì sẽ nhận được lời chúc phúc của cha mẹ. Sự thật thì không phải thế, bố mẹ anh phản đối quyết liệt. Thậm chí mẹ anh còn dọa, nếu anh vẫn một mực cưới tôi thì bà sẽ chết. Vì gia đình nên chúng tôi đành chấp nhận sự thật cay đắng.Chưa bao giờ tôi hối hận vì đã yêu anh, cho đến khi anh nói lời chia tay tôi cũng không oán hận. Tất cả những gì xảy ra đều có nguyên do, kể cả việc anh quyết bước ra khỏi cuộc đời tôi. 4 năm yêu nhau là 4 năm tôi được sống trong hạnh phúc, 1 người con gái rất đỗi bình thường như tôi lại nhận được sự ưu ái mà bất kỳ cô gái nào cũng mong có được. Anh chăm sóc tôi tận tình, chu đáo, 4 năm yêu nhau chưa bao giờ anh đòi hỏi cái "ngàn vàng" của tôi như những người đàn ông khác. Anh nói, anh muốn giữ gìn thứ quý giá nhất của người con gái cho tôi cho đến ngày cưới.
Nghe đâu mẹ anh đi xem bói, thầy bói phán tuổi hai chúng tôi khắc nhau, nếu lấy về sớm muộn cô vợ cũng hại chết anh chồng. Chẳng vì thế mà mẹ anh nhất mực cho rằng tôi là sao chổi, xua đuổi tôi như đuổi tà. Tôi đau đớn đến uất nghẹn, cha mẹ tôi biết chuyện cũng suy sụp tinh thần. Từ trước đến nay với hai người, tôi hệt như lá ngọc cành vàng, vậy mà với người dưng nước lã tôi lại bị coi khinh. Điều này khiến cha mẹ tôi không chịu nổi. Vì thế cha mẹ tôi cũng tuyên bố không có cửa cho anh về làm rể.
Chúng tôi chia tay nhau trong nghẹn ngào nước mắt. Những ngày mới chia tay tôi tưởng như mình chỉ còn là cái xác vô hồn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó chán ghét với cuộc đời, tuyệt vọng quá tôi quyết định bằng lòng lấy một người đàn ông lạ làm chồng. Phần vì chiều lòng cha mẹ, phần vì tôi đã buông xuôi cuộc đời mình từ ngày mất anh. Ngày khoác lên người chiếc áo cô dâu tôi nghẹn ngào, đau xót. Giá mà người đàn ông kia là anh, là người tôi đã từng thề non hẹn biển thì tốt biết bao.
Nước mắt tôi chảy hoen bờ mi, tôi khóc cho số đời cay đắng, khóc cho cuộc tình trớ trêu, khóc vì những lời bói toán hàm hồ ấy. Rồi thời gian cũng qua đi, tôi chính thức làm vợ người ta, phải bắt mình quên đi mối tình xưa cũ. Ngày tôi lên xe hoa anh không đến. Sau này nghe một vài người bạn nói "Hôm rồi cái Ly lấy chồng, thằng Hưng không chịu nổi nó đập phá đồ đạc, uống rượu say mèm cả đêm phải nhập viện cấp cứu. Mẹ nó khóc ròng suốt đêm, còn nó cứ lặng im như tờ giấy...".
Gần ba tháng sau tôi và anh tình cờ gặp nhau trong chuyến công tác xa nhà. Lúc ấy tình cảm giữa chúng tôi hệt như ngày đầu, có bỡ ngỡ, có ngại ngùng. Suốt 3 ngày công tác ấy tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, coi anh như một người bạn. Bởi tôi bây giờ không còn là Ly của trước đây, vô tư, hồn nhiên theo đuổi thứ mình yêu thích nữa. Tôi là gái đã có chồng, một người chồng hết mực thương yêu tôi.
Vậy mà đêm cuối cùng trong đợt công tác ấy, anh đến gặp tôi nói rất nhiều chuyện, anh mang quá khứ ra dằn vặt tôi. Anh trách tôi vội lấy chồng bỏ lại anh một mình. Câu chuyện của anh kéo dài đến tối muộn, lúc đó tôi đã có ý đuổi a về để tránh những hiểu lần đáng tiếc. Nhưng anh nhất quyết không chịu rời đi, anh đề nghị được ở lại bên tôi. Anh nói anh còn yêu tôi tha thiết, vừa nói anh vừa ghì chặt tôi xuống giường, nụ hôn cháy bỏng của anh vẫn hệt như lúc chúng tôi còn yêu.
Mặc dù rất yêu anh nhưng tôi vẫn nhất quyết đẩy mạnh anh ra khỏi cơn "mãnh liệt" ấy. Giờ đây tôi đã là gái có chồng, tôi không thể vì vấn vương tình cũ mà đẩy bản thân vào con đường sai trái. Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với cái án "ngoại tình". Hơn thế chồng tôi bây giờ là người đàn ông tốt, tôi tin tình cảm có thể vun đắp. Trong lúc ấy tôi chỉ còn cách từ chối anh - người đàn ông tôi đã từng yêu hơn bản thân mình. Trước khi từ bỏ vĩnh viễn mối tình 4 năm để trở thành người vợ tốt tôi nói với anh "Nếu như chưa lấy chồng em sẵn sàng &'cho' anh"... Nhìn đôi chân nặng nề anh bước đi tôi đau đớn đến tốt cùng. Vậy là tôi đã buông tay tình yêu của tôi nhanh như thế đó.
Theo Khám Phá
Tôi sững người khi bạn trai quát: Cái ngàn vàng của cô quý hóa quá nhỉ? Tôi quen và yêu anh ấy đến nay là 4 năm. Trước khi yêu anh thì mình cũng từng có 2 mối tình, nhưng đều chóng vánh vì mình là người nhẹ nhàng, ít nói, hơi hướng nội và rất kỹ tính trong chuyện tình cảm. Bạn trai hiện tại hơn mình 8 tuổi, làm trong một công ty viễn thông. Quen nhau...