Chị,em giữ cái ngàn vàng thì có lợi cho ai ?
Để đi tìm câu trả lời, màng trinh có thật sự quan trọng và có nói lên phẩm hạnh của người phụ nữ, chúng tôi đã trao đổi với GS Lê Thị Quý (Viện Trưởng Viện Nghiên cứu Giới và Phát triển) – chuyên gia đầu ngành xã hộihọc nghiên cứu về giới và gia đình về vấn đề này.
Đàn bà giữ cái ngàn vàng có lợi cho ai?
Thưa Giáo sư, dù xã hội đang phát triển và có cái nhìn thoáng hơn về quan niệm trinh tiết, nhưng hiện vẫn có không ít người bàn luận về vấn đề này. Ý kiến của bà về câu chuyện này thế nào ạ?
Nếu vẫn bàn về chuyện trinh tiết, có nghĩa là người ta vẫn còn quá coi trọng nó. Ở các nước phương Tây, người ta cho rằng việc quan hệ tìn.h dụ.c là vấn đề bản năng. Nếu đến một độ tuổ.i cho phép, bạn cảm thấy có nhu cầu về … thì bạn cứ làm theo bản năng. Không ai xem đó là việc làm tội lỗi và cũng không ai bị bắt, bị lên án sau khi bạn quan hệ với người yêu.
Tuy nhiên, ở Á Đông thì khác, người Á Đông thì dù ở thế kỷ nào, người ta vẫn lấy nó ra để đán.h giá. Dù quan niệm có cởi mở hơn trước thì cũng không vì thế mà chúng ta phóng khoáng giống họ.
Khi còn chế độ phong kiến, cũng vì chữ trinh mà hàng tỉ người phụ nữ phải sống trong cô đơn, đau khổ, thậm chí hàng ngàn người đã phải chế.t vì nó.
GS. Lê Thị Quý
Đầu thế kỷ 20, cụ Lỗ Tấn – Đại văn hào Trung Quốc đã đưa ra một câu hỏi giành cho Khổng Tử, rằng, khi chồng chế.t đi, người đàn bà giữ trinh tiết thì có lợi cho ai?
Thứ nhất, bố mẹ, con cái, bạn bè đều không cần đến trinh tiết của người đàn bà này. Bản thân người đàn bà cũng không cần, ông hàng xóm cũng không cần trinh tiết. Đặc biệt là người chồng chế.t dưới mồ cũng không cần trinh. Vậy Khổng Tử cố giữ trinh tiết giành cho ai?
Đó thật sự là một câu hỏi lớn và đến ngày nay vẫn giữ nguyên giá trị. Ngườiphụ nữ giữ trinh để làm gì, trong khi đó cuộc sống, hạnh phúc của họ quan trọng hơn nhiều?
Vậy “cái màng sinh lý” ấy có quyết định đến phẩm giá một con người không thưa Giáo sư?
Video đang HOT
Tại sao đàn ông quan hệ nhiều lần thì không thấy ai bàn đến phẩm giá? Mà khi phụ nữ mất cái màng sinh lý đó thì người ta lại đặt ra vấn đề nhân phẩm? Tại sao đàn ông 5 thê, 7 thiếp thì được còn phụ nữ cứ phải một chồng mới là ngoan? Trong khi đó, theo nghiên cứu của các nhà khoa học thì nhu cầu tìn.h dụ.c, nhu cầu tình cảm của đàn ông và đàn bà đều giống nhau?
Nếu đặt ra vấn đề phẩm hạnh, có lẽ, nếu khi đã mất trinh, người phụ nữ cứ “buông xuôi”, gặp người đàn ông nào, trong bất cứ mối quan hệ nào cũng “cho”. Theo đó, họ quan niệm rằng “đã mất trinh rồi thì cho thoải mái cũng chẳng sao” thì đó thật sự đáng bàn. Giới trẻ Việt hiện nay có không ít người đang có xu hướng như vậy. Họ hiểu về chữ trinh một cách quá cởi mở và dễ dãi.
Nói tóm lại, “cái màng sinh học” kia không phải là tất cả để có thể đán.h giá một con người. Nhưng nếu vì lỡ “đán.h rơi” trinh tiết mà bạn thả nó trôi theo cả đạo đức, tự trọng rồi suy nghĩ rằng, chẳng còn gì để phải giữ và quan hệ một lần rồi thì quan hệ hàng tỉ lần nữa cũng chẳng sao thì đúng là phẩm hạnh của bạn có vấn đề.
Cái ngàn vàng có “định đoạt” được mối quan hệ?
Thưa Giáo sư, có không ít gia đình tan vỡ chỉ vì người vợ không có vài giọt má.u trên ga giường vào đêm tân hôn. Giáo sư thấy sao về câu chuyện này?
Đúng là có không ít gia đình lục đục, “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, thậm chí là tan vỡ chỉ vì người vợ đã mất trinh. Tôi thấy rất nực cười, nhiều người cho rằng, khi phụ nữ không giữ trinh tiết thì có lỗi với đàn ông, nhưng nếu đàn ông không còn trinh thì đó lại là… chuyện bình thường!
Không chỉ ở chế độ phong kiến mà ở xã hội hiện nay, tôi từng biết có không ít cặp vợ chồng chia tay ngay sau đêm tân hôn – khi người chồng không thấy vài giọt má.u của vợ trẻn giường. Hoặc nhiều trường hợp thì người chồng đay nghiến, hàn.h h.ạ vợ cả về thể xác lẫn tinh thần chỉ vì cái ngan vàng suốt nhiều năm chung sống. Lại có cả người vợ vì mất trinh mà cảm thấy có lỗi, thậm chí đi tìm gái còn trinh để đền bù cho chồng. Thậm chí có không ít người đàn bà hóa điên, t.ự t.ử cũng chỉ vì mất nó.
Nếu lấy cái ngàn vàng ra để quyết định số phận mối quan hệ thì những người đàn ông đó thật sự rất ích kỷ. Đó là sự ích kỷ của tính dục chứ không phải tình yêu. Và họ chỉ yêu cái vách ngăn giữa â.m đạ.o chứ không phải yêu bản thân người phụ nữ.
Tất nhiên, nếu trường hợp người đàn ông vẫn còn “zin” thì họ cũng có quyền được đòi hỏi người phụ nữ của mình còn “nguyên đai, nguyên kiện”. Nhưng làm sao để biết được người đàn ông “còn” hay “mất” thì rất khó, trong khi đó với phụ nữ lại rất dễ nhận ra.
Nhiều người đặt câu hỏi rằng, liệu trinh tiết có quyết định đến mối quan hệ?
Vậy Giáo sư có những lời khuyên gì cho những cô gái đã “mất” và những cô gái còn “zin”?
Tôi chỉ muốn nói rằng, khi người ta còn bàn về trinh tiết thì có nghĩa là xã hội vẫn còn coi trọng nó. Nó không hẳn là tất cả để đán.h giá một con người nhưng đó cũng là một chuẩn mực sống và không xã hội nà co.i thườn.g điều đó.
Tôi chắc chắn rằng, một người đàn ông sẽ luôn ngưỡng mộ khi đứng trước một người phụ nữ có lòng tự trọng, biết giữ gìn bản thân. Vì vậy, khi yêu và khi nghĩ đến chuyện làm…trước hôn nhân, hãy chắc chắn rằng bạn đã sẵn sàng – sẵn sàng ở đây là chắc chắn về mối quan hệ, sẵn sàng về kiến thức sinh sản thì hãy làm. Chứ đừng để lại những hậu quả nặng nề cho xã hội như: quan hệ bừa bãi rồi gây bệnh, mang thai rồi vứt b.ỏ co.n…
Còn khi đã mất, cũng đừng vì thế mà lo lắng rồi đán.h mất bản thân mình. Cũng không việc gì phải chịu sự dằn vặt của bạn trai hay chồng chỉ vì những lỗi lầm ở quá khứ. Bởi dù bạn có lỡ “thất tiết” với ai đó trước anh ta thì anh ta cũng chẳng có quyền gì mà dày vò bạn. Bởi khi ấy, bạn không biết anh ta là ai, ở đâu và cũng chẳng có cam kết gì với người ấy. Chỉ có thể trách nếu như bạn đã định lấy anh ta làm chồng rồi mà vẫn trao thân cho người khác trước khi cưới; hoặc sau khi lấy anh ta rồi mà vẫn có quan hệ ngoài luồng, nói văn vẻ là “ngoạ.i tìn.h” thì đúng là phẩm hạnh của bạn thật rẻ mạt.
Xin cảm ơn Giáo sư về những chia sẻ này!
Theo Người Đưa Tin
Tôi sững người khi bạn trai quát: Cái ngàn vàng của cô quý hóa quá nhỉ?
Tôi quen và yêu anh ấy đến nay là 4 năm. Trước khi yêu anh thì mình cũng từng có 2 mối tình, nhưng đều chóng vánh vì mình là người nhẹ nhàng, ít nói, hơi hướng nội và rất kỹ tính trong chuyện tình cảm. Bạn trai hiện tại hơn mình 8 tuổ.i, làm trong một công ty viễn thông.
Quen nhau từ năm 2011, anh theo đuổi tán tỉnh mình tới hơn 1 năm, mình mới đồng ý trở thành bạn gái anh. Tình cảm của bọn mình rất tốt, bạn trai rất chiều mình và nhớ rõ từng ngày lễ, ngày kỷ niệm để tặng quà hoặc đưa mình đi chơi. Sau rồi bận rộn quá, bọn mình duy trì lịch hẹn 4 lần/tuần để có thời gian cho công việc và sự riêng tư.
Khoảng thời gian yêu nhau, đã từng có rất nhiều lần bạn trai đề nghị mình "vượt rào". Anh cũng tạo rất nhiều cơ hội, chẳng hạn khi đi chơi xa, anh chỉ đặt một phòng khách sạn và đòi ngủ chung với mình. Nhưng mình vẫn một mực giữ gìn, và kỳ lạ là 2 lần đi chơi xa, mình đều đúng ngày nguyệt sự, nên anh cũng đành bó tay.
Khi hẹn hò ở thành phố, mình về phòng anh chơi suốt, nhưng chưa bao giờ mình ở lại qua đêm và cũng chưa từng làm chuyện ... Vì cứ mỗi khi anh muốn, mình đều khóc và nói chưa sẵn sàng, muốn chờ tới đêm tân hôn. Mình bảo anh nếu thật lòng yêu mình thì đừng ép mình làm chuyện ... sớm. Bạn trai đành đồng ý.
Yêu nhau được 3 năm, mình cảm thấy tình cảm cũng đã đủ chín muồi nhưng mấy tháng gần đây thấy anh có vẻ hờ hững hơn trước. Đây là trực giác của mình, bởi bọn mình vẫn hẹn hò 4 lần/tuần, vẫn đi ăn, đi chơi, về nhà nhau ngồi. Song mình cảm thấy anh có gì đó thay đổi.
Mình đem chuyện kể với hai đứa bạn thân, một đứa thì bảo đã đến thời kỳ nhạt nhòa và nếu cứ tiếp diễn thì có thể chia tay. Một đứa lại nói có thể anh bận rộn hoặc tại mình đa nghi. Suy đi tính lại, mình quyết định thúc đẩy mối quan hệ của bọn mình thân mật hơn. Mình dự định tặng anh một món quà là chính mình vào đúng ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau.
Hôm đó mình xin nghỉ nửa buổi chiều, về nhà anh chuẩn bị bữa tối (mình cầm chìa khóa phòng anh đã 2 năm nay). Hì hụi tới 6 giờ tối cũng xong mọi khoản, bánh ngọt cũng đã được giao đến. Bạn trai trở về, mặt anh nở nụ cười rất tươi nhưng mình biết anh không bất ngờ. Ăn tối dọn dẹp xong, theo đúng kịch bản, bọn mình xem một bộ phim tình cảm của Mỹ. Trong lúc xem phim, anh làm gì, mình cũng không phản đối. Rồi chuyện đó cứ thế xảy ra.
Sau ngày hôm đó, mình cứ tưởng anh sẽ càng yêu mình hơn, bọn mình sẽ gắn bó hơn trước. Nhưng ngược lại, anh luôn lấy lý do bận rộn để hủy lịch hẹn với mình. Thỉnh thoảng gặp thì anh lại đề nghị mình qua đêm ở nhà anh và tất nhiên không thể thiếu chuyện đó.
Nếu không có 3 năm yêu nhau trước đó, mình còn cho rằng anh đang lợi dụng thân thể mình. Nhiều khi mình buồn, nhắn tin gọi điện cho anh, nhưng anh chẳng an ủi mà chỉ bảo mình suy nghĩ lung tung. Cách đây mấy hôm, mình từ ngân hàng đi ra thì thấy anh đang mở cửa cho một cô gái trẻ lên xe một cách rất thân thiết tình tứ.
Buổi tối về mình hỏi anh đó là ai, anh bảo là đồng nghiệp. Mình ghen ầm lên, rằng đồng nghiệp mà khi lên xe lại phải dán vào nhau như thế? Bực quá anh đã mắng mình rằng, mình có phải vợ anh đâu mà có quyền trách mắng anh? Mình bảo tuy mình chưa phải là vợ anh, nhưng mình là bạn gái, là người yêu anh. Huống chi mình cũng đã trao anh đời con gái của mình.
Nhưng cả nhà có biết anh nói gì với mình không? Anh trợn mắt quát mình: "Cái NV của cô quý hóa quá nhỉ? Cô tưởng cô cho tôi rồi thì có quyền hạch sách tôi à?". Mình chế.t sững khi nghe anh nói như vậy.
Thấy mình tái mặt, anh vội vã xuống giọng xin lỗi mình và nói tại anh đang bận dự án lớn, công việc rối tung nên nóng nảy. Rồi anh pha cho mình một cốc nước cam, bảo mình ngồi nghỉ một chút sau đó anh đưa đi ăn tối. Nhưng mình không nói năng gì mà im lặng ra khỏi nhà anh. Bạn trai đuổi theo, kéo tay mình rồi liên tục giải thích nhưng mình không muốn nghe.
Mình vung tay chạy khỏi đó và bắt taxi rồi đi vòng vòng quanh thành phố, bỏ cả xe máy lại nhà anh. Hôm đó mình không về nhà vì biết anh sẽ đến tìm. Mình ở lại phòng trọ của đứa bạn thân. Anh gọi điện cho bạn mình rất nhiều (vì mình tắt máy), đến cả phòng nó để tìm. Dù bạn thân nói dối rằng mình không đến. Anh vẫn không tin, xông vào phòng nó để kiểm chứng nhưng mình trốn lỳ trong phòng tắm.
3 hôm nay mình không về nhà, không đi làm. Mình nhờ bạn thân đi lấy xe giúp nhưng anh không đồng ý. Anh bảo phải đích thân mình đến lấy song mình chẳng buồn đi.
Mình đau khổ quá mọi người ạ. Vì sao chỉ một câu nói thôi mà làm mình đau thế này? Có thể lúc đó anh buộc miệng nói ra, hoặc cũng có thể do anh nghĩ như vậy. 3 ngày qua anh tìm mình vất vả thế nào, mình đều biết. Nhưng mình chưa muốn tha thứ.
Mình có nên tiếp tục cuộc tình này nữa không? Mình đã yêu anh như thế, xác định sống cùng anh cả đời, giờ chia tay thì đến bao giờ mình mới nguôi ngoai được? Mình lại là đứa yếu đuối và kỹ tính trong tình cảm, khó khăn lắm mới tìm được người có thể gửi gắm cả cuộc đời.
Giờ mình suy sụp quá! Mong mọi người động viên mình và cho mình lời khuyên nên tha thứ cho anh vì một câu nói đó hay dứt khoát chia tay?
Theo Người đưa tin
Trót trao "cái ngàn vàng", cái kết nào cho tình yêu khờ dại? Một năm trôi qua, tôi đã trao anh thứ quý giá nhất của đời con gái. Nhưng anh vẫn chưa có ý định công khai mối quan hệ của chúng tôi... Tôi năm nay 24 tuổ.i đã ra trường và đi làm được 2 năm, gia đình bình thường như bao gia đình khác ở vùng quê ngoại thành Hà Nội. Anh hơn...