Chiếc vòng lóe sáng tố cáo bí mật tày đình của chồng giữa đêm khuya
Bất ngờ, đi qua vườn chuối, tôi thấy cái gì đó phát sáng và di chuyển qua lại. Tò mò quá, lại lo sợ có gì bất biến, tôi rón rén lại gần thì choáng váng khì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt…
Tôi là Bùi Thị Thảo, năm nay 42 tuổi. Tôi đã có 3 đứa con, một gái, hai trai. Các con tôi khá ngoan ngoãn, cuộc sống cũng không còn thiếu thốn gì như trước. Thế nhưng, gia đình tôi lại đang rơi vào bi kịch từ ngày tôi phát hiện ra bí mật đau đớn của chồng.
Vì đây là lần đầu tiên tôi viết những dòng tâm sự của mình ra, hi vọng mọi người sẽ bớt chút thời gian đọc và cho tôi vài lời khuyên lúc bí bách này.
Tôi lấy chồng cách đây hơn 20 năm. Chúng tôi ở cùng làng, chồng tôi hơn tôi 2 tuổi, khá đẹp trai, cao to và được nhiều cô gái lúc bấy giờ thầm yêu. Dù nhà nghèo khó nhưng anh ấy lại rất chăm chỉ. Ngày nào cũng đi làm gỗ rồi về nhà còn làm ruộng nhanh thoăn thoắt. Chính vì sự đô con, to khỏe, và nhanh nhẹn đó mà anh được nhiều người trong xã cảm mến, cho đến bây giờ đã có vợ và ba đứa con.
Sau khi kết hôn, tôi bỏ giữa chừng kết quả học tập (tôi học một trường trung cấp trong tỉnh) để về nhà chồng. Thu nhập của hai đứa chủ yếu chỉ dựa vào mấy thửa ruộng và con trâu, con bò, con lợn mẹ đẻ tôi cho làm của hồi môn.
Khi ba đứa con lần lượt ra đời, tiền không có để nuôi con, túng thiếu, khốn khó chồng chất khốn khó. Tôi bàn với chồng làm liều vay nợ mở một xưởng gỗ để anh ấy làm và buôn bán vì trong vùng chưa có một cửa hàng đồ gỗ nào.
Rồi tôi chạy vạy đi vay anh em, họ hàng, thế chấp sổ đỏ của nhà mẹ đẻ, nhà đang ở để vay ngân hàng.
Không ngờ, máu liều của hai vợ chồng lại gặt hái được kết quả. Sau hơn 1 năm, vợ chồng tôi đã trả hết nợ ngân hàng và nợ anh em. 3 năm sau đó, chúng tôi đã có một cơ ngơi lớn, chồng tôi vốn rất khéo tay lại chăm chỉ nên không chỉ khách trong vùng mà nhiều cửa hàng ngoài thị trấn còn vào đặt hàng để lấy về bán nữa.
Chính vì vậy mà sau gần chục năm kinh doanh, vợ chồng tôi đã được nhiều người trong vùng đặt cho là “tỷ phú đồ gỗ”.
Người ngoài nhìn vào ai cũng khen gia đình hạnh phúc khi kinh tế khá giả, con cái đủ nếp đủ tẻ, gia đình thuận hòa. Thế nhưng đâu có ai ngờ rằng, chính lúc đó, chồng tôi lại thay lòng đổi dạ và khiến gia đình tôi rơi vào bờ vực tan vỡ như bây giờ.
Xưởng gỗ ngày càng mở rộng, một mình tôi không đủ sức nấu nướng phục vụ cả đội thợ nên chồng tôi bàn với tôi thuê một người phụ nữ góa chồng trong làng về nấu nướng. Thương cô hàng xóm nghèo khó, không có đàn ông trong nhà, tôi đồng ý luôn.
Video đang HOT
Vậy mà tôi đâu biết, cô ta chính là nguồn gốc khiến nhà tôi tan vỡ. Từ khi về làm thuê cho nhà tôi, cô ta ngày nào cũng cố tình ăn mặc chưng diện, không có tiền nhưng lại có quần áo, son phấn để đi quyến rũ đàn ông.
Không chỉ ăn nằm với mấy người làm thợ mà cô ta còn rắp tâm quyến rũ cả chồng tôi. Đôi lần thấy chướng mắt quá, tôi đánh tiếng để cô ta biết ý mà tránh. Thế nhưng, đúng là lòng tham của đàn bà không thể nào mà đo đếm được. Một lần, tôi nghe thấy mấy người thợ xì xào, bàn tán chồng tôi và cô nấu ăn cặp kè với nhau. Tôi không tin vì biết chồng quý trọng tôi như thế nào, đặc biệt là từ sau lúc tôi vay mượn tiền để anh ấy làm ăn và có được cơ ngơi như bây giờ đâu có dễ.
Rồi bất ngờ, 12 rưỡi đêm hôm Chủ nhật tuần trước, trời sấm chớp gần mưa, chồng lại đang đi xem bóng đá với mấy người bạn, tôi nhớ tới mấy món đồ đang để ngoài sân xưởng chưa đưa vào kho, sợ ướt hỏng mất nên tôi gọi anh ấy về kéo vào.
Thế nhưng gọi đến 3 cuộc vẫn không thấy chồng bắt máy. Tôi đành phải một mình dậy ra ngoài xưởng che tạm cái bạt cho đỡ nước mưa ngấm vào hỏng đồ.
Bất ngờ, đi qua vườn chuối, tôi thấy cái gì đó phát sáng và di chuyển qua lại. Tò mò quá, lại lo sợ có gì bất biến, tôi rón rén lại gần thì nghe thấy tiếng hai con người đang vui vẻ với nhau.
Bực tức vì có người dám vào nhà mình làm việc đó, tôi bật đèn điện thoại lên rọi vào mặt họ thì choáng váng khi nhận ra không ai khác chính là chồng mình và cô nấu ăn. Chồng tôi bất ngờ lồm cồm bò dậy mặc lại đồ, còn cô ta mặt cứ trân trân nhìn tôi thách thức tỏ vẻ đã cướp được chồng tôi.
Đau đớn, căm phẫn lên đến tột cùng, nhưng tôi chỉ nói đúng một câu rồi đi vào: “Anh biết mình phải làm gì lúc này rồi đấy, đừng để tôi phải chạm tay vào con đàn bà bẩn thỉu đó”.
Từ hôm đó đến nay, chồng tôi lúc nào cũng khúm núm, lén lút nhìn trộm thái độ của tôi. Thế nhưng tôi vẫn chưa nói một câu nào. Cô ta đã bị cho nghỉ làm và tôi đang nhờ đứa cháu âm thầm theo dõi.
Dĩ nhiên tôi không dễ dàng ly hôn và tha thứ được nhưng, nỗi đau bị phản bội khiến tôi đau đớn không thể nào ngủ được. Cứ nằm xuống là tôi nghĩ đến chuyện đó. Vì saochồng tôi có thể phản bội tôi để đến với một người đàn bà thua kém tôi mọi mặt, chỉ khác tôi ở cái biệt tài lẳng lơ, câu kéo đàn ông.
Tôi muốn cho cô ta và chồng tôi một bài học thích đáng để nguôi ngoai cơn giận lúc này, nhưng tôi chẳng biết phải làm sao. Đánh ghen thì tôi không dại gì làm để tự vạch áo cho người xem lưng. Nhưng im lặng như lúc này thì chẳng khác nào ngầm đồng ý cho bọn họ tiếp tục qua lại với nhau.
Tôi phải làm sao lúc này đây, xin hãy cho tôi vài lời khuyên?
Theo Người đưa tin
Cầm 300 triệu dâu nghèo đưa, mẹ chồng khóc nức nở khúm núm xin lỗi
Tôi rút 300 triệu mang về đưa đàng hoàng cho mẹ chồng ngay trước mặt anh chị em trong nhà. Mẹ chồng tôi lúc đó mới khúm núm lấy tiền rồi khóc lóc ôm lấy tôi xin lỗi.
Chào mọi người!
Giờ là lúc mà tôi có thể thở phào nhẹ nhõm sau gần 15 năm làm dâu và phải chịu cảnh nhà chồng khinh thường vì xuất thân trong gia đình nghèo khó. Khi nhà chồng sa cơ lỡ vận, cuộc đời tôi mới được thay đổi, bước sang trang mới. Đây cũng là lúc tôi có thể tự tin rời khỏi những con người ghê sợ đó.
Tôi lấy chồng cách đây gần 15 năm. Nhà chồng tôi khá giàu trong vùng. N hà anh khi đó có hai tiệm vàng, ba anh lại là chủ thầu xây dựng trong vùng nên được rất nhiều người trọng vọng.
Trong khi đó, tôi chỉ là gái quê, sinh ra ở một xã nghèo, bố mẹ lại làm nông. Thế nên ngay từ đầu, tôi đã bị gia đình chồng phản đối. Mẹ chồng bảo nhà tôi không môn đăng hộ đối. Nhà bà không cần dâu xinh, dâu có học thức mà chỉ cần bố mẹ dâu có địa vị là đủ.
Chính vì vậy mà suốt 2 năm yêu nhau, tôi bị cả gia đình nhà chồng cấm cửa. Chỉ đến khi tôi nhỡ có bầu, chồng tôi về cầu xin và tuyên bố. Nếu không cho cưới thì anh sẽ tự tổ chức đám cưới ở ngoài và xem như nhà mất đứa con trai nên bố mẹ anh ấy mới đồng ý.
Nghĩ lại ngày cưới mà tôi thương bố mẹ mình vô cùng. Người ta giàu có, khách khứa xe to xe nhỏ, còn nhà tôi chỉ mấy cái xe đạp quê, mấy cái xe cub đi theo đưa cháu về nhà giàu làm dâu. Đến nơi còn bị nhà trai cho sang một cái rạp cưới riêng, khách khứa nhà trai thì ngồi ở một khu vực sang trọng hơn.
Đến lúc đón dâu, tôi tìm mãi không thấy người thân, lúc đó mới hay biết, nhà mình được tiếp đãi ở một nơi riêng biệt. Mãi tới lúc giới thiệu nhà gái, bố mẹ tôi mới được đưa sang khi đã thay bộ trang phục mới do nhà trai sắp đặt.
Tôi biết, ngày cưới của tôi, bố mẹ buồn lắm nhưng vẫn cố cười vui để con gái không tủi thân.
Khi về làm dâu, nhiều lần bị mẹ chồng, bố chồng, anh chị em chồng hắt hủi, tôi vẫn âm thầm chịu nỗi đau một mình mà không dám kể cho bố mẹ đẻ biết. Tôi sợ bố mẹ sẽ phải buồn lòng.
Đã có lần, tôi bị mẹ chồng chửi mắng té tát vì bà nhỡ làm mất mấy trăm nghìn mà không tìm đâu ra. Bà nghi ngờ tôi lấy cắp để gửi về cho bố mẹ đẻ.
Từ ngày về làm dâu, hầu như mọi việc nhà đều vào tay tôi. Mẹ chồng tôi bảo "Nhà không có cái gì làm của hồi môn thì lao động chăm chỉ vào mà bù lại". Em gái chồng thì dè bỉu, khinh khỉnh chê: "Nhà chị ấy ghê quá mẹ ạ. Bây giờ mà còn ở nhà đất cấp 4. Chắc cưới anh mình họ mới biết đi xe ô tô là như thế nào ấy mẹ nhỉ". Rồi mẹ con họ cứ cười ha hả trong phòng xem phim để tôi một mình lau dọn.
Họ khinh nhà tôi nghèo, chê nhà tôi quê mùa nhưng có một điều thua kém, đó là chị em tôi ai cũng học hành tốt. Bởi từ nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy: "Nhà mình nghèo nên các con cố gắng mà học hành cho tốt. Cứ ra khỏi làng mình, xã mình được là tốt lắm rồi".
Vì vậy mà nhà 4 anh em thì cả 4 đều tốt nghiệp đại học. Anh tôi học một trường thuộc khối lực lượng vũ trang, ra trường được phân việc luôn. Chị gái tôi học sư phạm bằng giỏi, làm giáo viên cấp 3 trong huyện. Còn tôi và em út học kinh tế, em thì tự thi đỗ vào ngân hàng lớn ở Hà Nội, còn tôi cũng được nhận vào Sở Tài chính của tỉnh.
Còn nhà họ, được mỗi chồng tôi tốt nghiệp trường dân lập, còn lại mấy anh chị em đều học hết cấp 3, thi đại học năm này qua năm khác không đỗ. Anh chồng học xong cấp 3 ở nhà phụ ba mẹ chồng bán vàng. Hai cô em chồng học trung cấp trong tỉnh xong rồi lấy chồng, sinh con.
Chính vì điều đó mà họ bớt lên mặt với nhà tôi hơn. Năm tôi sinh cháu thứ nhất, là con gái, mẹ chồng tôi bảo, "nhà này hay thật, đứa nào cũng đẻ toàn vịt giời". Cháu ruột của bà mới chào đời mà được chào đón một câu như vậy đấy.
Năm thứ hai, tôi bảo chồng xin ra ngoài ở riêng, không có nhà thì thuê nhà, tôi không thể vừa đi làm, vừa về chăm con lại phục vụ cả nhà chồng mãi được. Chồng tôi thì sợ mẹ mắng nên không dám nói chuyện.
Cuối cùng chính tôi là người đặt vấn đề trước và nhận được câu trả lời rằng: "Chúng mày đủ lông đủ cánh thì ra ngoài. Đi rồi có khổ thì tự mà nuôi nhau, đừng tìm về nhà này xin tiền là được".
Từ khi bước chân vào làm dâu, tôi chưa ngửa tay xin bà một lần nào, vậy mà đi đâu gặp ai, mẹ chồng tôi cũng rêu rao vợ chồng tôi ăn nhờ ở đậu, ông bà nuôi.
Rồi cuối năm 2015, bố chồng tôi kinh doanh bất động sản thua lỗ, mọi gia sản trong nhà gần như bán hết để trả nợ. Hai tiệm vàng cũng phải gán cho nhà người ta mà chưa hết nợ. Trong khi đó, vợ chồng tôi đã tự mua đất xây được nhà ở tỉnh. Tất cả đều một tay tôi và anh chị em nhà tôi hỗ trợ, nhà chồng tôi không giúp được một đồng nào.
12 năm ra ở riêng, tôi cũng tích góp được một khoản kha khá. Tôi rút 300 triệu mang về đưa đường hoàng cho mẹ chồng ngay trước mặt anh chị em trong nhà. Mẹ chồng tôi lúc đó mới khúm núm lấy tiền rồi khóc lóc ôm lấy tôi xin lỗi.
Thực sự, viết những dòng này ra, mọi người sẽ bảo tôi lên mặt với nhà chồng nhưng có sống cảnh phục dịch không khác gì ô sin nhà họ thì mới hiểu đời làm dâu nhà giàu khổ nhục như thế nào.
Đến bây giờ thì tôi có thể tự tin, hãnh diện cho anh em nhà chồng biết, con nhà nghèo có cái giá như thế nào rồi. Chúng tôi có thể tự vươn lên bằng sức lực, bàn tay của mình, còn họ không một công việc gì ổn định, chẳng biết rồi họ sẽ xoay xở ra sao.
Theo Người đưa tin
Tập tin nhắn bị xóa 'tố cáo' tội ngoại tình của chồng Khi con tôi mở điện thoại chơi mèo Tôm, chẳng may nó bấm vào chát Zalo và bắt tôi thoát ra. Bất chợt tôi phát hiện những dòng chát thô tục của chồng và cô ta... Tôi vốn làm biên tập sách cho một nhà xuất bản, còn chồng tôi làm quản lý cho một công ty điện máy. Cưới nhau được 7...