Chiếc nhẫn oan nghiệt…
Em sợ lắm những yêu thương mới hôm nào còn thì thầm bên tai giờ chỉ còn là niềm đau, những kỷ niệm êm đềm gió đang mang đi lùi dần vào chân trời quá khứ…
Ngày anh đến…
… Nhẹ nhàng như một cơn gió mát xua tan những ưu tư đang ngổn ngang trong em hay tinh khiết như cốc nước lọc em cần mỗi khi khát…Tất cả đều đẹp và nhẹ nhàng như trong chuyện cổ tích “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn”. Giờ đây em – nàng công chúa Bạch Tuyết và anh – Chú Lùn, hai ta đang cùng nhau viết nên câu chuyện cổ tích giữa đời thường.
Tình đầu trong em ra đi vẫn không quên để lại bao nỗi niềm và chưa vơi được là bao cho tới khi anh đến. Em thấy cuộc sống dần trở nên ý nghĩa, em dần quên đi quá khứ đau thương ấy, em hồn nhiên trở lại, em hạnh phúc. Em hạnh phúc là khi anh nhìn em – hai ta nhìn nhau, là khi anh hôn lên trán em rồi nhẹ nhàng ôm em vào lòng khiến em thấy ấm áp và thật an toàn, là khi anh quan tâm và lo lắng cho em, tất cả và hằng ngày… Em thầm cảm ơn cái duyên cái nợ đã mang anh đến bên em. Nhiều lắm!
Em thấy nhớ anh! Mỗi ngày đi làm em mong được về nhà thật sớm để được nhìn thấy anh, để được anh ôm vào lòng. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy … đã khắc sâu vào tâm trí em, không phai mờ, ít ra là cho đến bây giờ. Em nhớ lắm mỗi khi anh về Vũng Tàu, nỗi buồn lại ngự trị trái tim em.
Không muốn rời xa anh nhưng rồi em cũng yên lòng mỗi khi anh vỗ về:
“Chú Lùn về rồi mai Chú Lùn lại lên với Bạch Tuyết nên Bạch Tuyết đừng buồn nghe”, em ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý rồi vùi đầu vào ngực anh để tìm hơi ấm.
Tình yêu của chúng ta cứ yên ả trôi đi cùng tháng ngày với đầy ắp những hạnh phúc. Em thấy giống như biển khơi vậy, có lúc thật hiền hòa nhưng có khi cũng thật giận giữ. Lúc những sóng gió ấy qua đi cũng là lúc tình cảm của chúng ta thêm mặn nồng, khăng khít.
Không muốn rời xa anh nhưng rồi em cũng yên lòng mỗi khi anh vỗ về (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng rồi…
Chiếc nhẫn!
Em đã trách nó thật vô duyên khi không lại xuất hiện trên tay anh làm gì? Sao anh nỡ gieo cho em bao hoài nghi nhưng không thể cho em một lời giải thích, dấu “?” vẫn nằm đó nguyên vẹn trong em.
Đến một ngày, hai ngày … Em cố gắng làm rõ mọi chuyện khiến anh không thể lẩn tránh.
Anh bảo rằng thời gian sẽ trả lời tất cả! Trả lời gì đây anh? Không lẽ thời gian trả lời rằng anh đã có vợ rồi và giờ đến lúc em phải ra đi sau khi anh đã có những gì mình muốn. Hay thời gian sẽ trả lời nếu em đồng ý thì anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc như bao người con gái khác nhưng không thể cho em một danh phận đàng hoàng mà lầm lũi như một cái bóng bên cạnh anh, để rồi lúc vui hay buồn cũng chẳng thể tỏ tường cùng ai mỗi khi đêm về. Hạnh phúc anh mang đến cho em là gì khi trái tim anh chia làm hai ngả, một nửa cho vợ một nửa cho em. Nếu em chấp nhận mọi người trong gia đình em và gia đình anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt nào đây: cảm thông hay khing thường rẻ rúng vì em là kẻ chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác. Tương lai em sẽ ra sao?
Em cũng là phụ nữ, em cũng có quyền được hưởng một hạnh phúc “trọn vẹn” như ai đó, em cũng có quyền ích kỷ khi mong ước có một mái ấm gia đình là của riêng mình. Ở nơi ấy có một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng nghe sao nó quá khó với chúng mình, đúng hơn là quá khó với em, còn anh thì đã có rồi còn gì.
Mình chia tay anh nhé!
Em chấp nhận rời xa anh nên xin anh hãy để em ra đi! Em đã nói như vậy không biết bao lần rồi nhưng anh không đồng ý và nói hãy cho anh “một” thời gian nữa. Nhưng em không thể ích kỷ như anh được bởi đơn giản em cũng là phụ nữ, hơn ai hết em hiểu được vợ anh muốn gì. Em không những cho anh “một” thời gian mà em cho anh thời gian “mãi mãi” để anh trởi về bên chị ấy. Anh thật ích kỷ khi chỉ nghĩ cho hạnh phúc và thỏa mãn cái tôi của riêng mình mà không màng đến cảm xúc của hai người phụ nữ bị anh làm tổn thương. Chủ nghĩa cá nhân tồn tại trong anh quá lớn nhưng không hiểu sao mà em vẫn không thể thôi yêu anh, thôi không nghĩ về anh anh ạ. Nỗi nhớ về anh trong em cứ lớn dần theo cấp số nhân.
Thật oan nghiệt! …
Em chấp nhận rời xa anh nên xin anh hãy để em ra đi! (Ảnh minh họa)
Em cũng chặn số của anh cả chiều gọi và nhắn tin. Nhưng rồi không được nghe giọng nói, không được nghe tiếng cười, hơi thở anh tim em se sắt.
Nước mắt em chảy dài trong đêm tối, em nhớ lại tất cả những gì mình đã có cùng nhau để rồi em thấy sót thương cho số phận mình hơn. Đã có những lúc trong em tồn tại những suy nghĩ trái chiều. Em đã nghĩ rằng anh cũng là con người có tri thức, có năng lực nhận biết, là anh tìm đến em – mình tự nguyện đến với nhau chứ em đâu có quyến rũ chồng người, em hoàn toàn không hay biết chuyện gì cả.
Em ngụy biện với muôn ngàn lý do để được ở bên anh nhưng bây giờ thì em không thế nữa. Lương tâm em day dứt khi biết anh đã có vợ mặc dù về pháp lý hai người không phải là vợ chồng, mặc dù cuộc sống hai người đang đứng bên bờ vực thẳm, không phải vì thế mà em trở thành kẻ cơ hội. Một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng. Em lấy nỗi đau trong tim mình cảm nhận nỗi đau của vợ anh nếu một ngày nào đó chị ấy biết được chuyện của chúng ta. Tình yêu em dành cho anh là thật lòng nhưng vẫn không đủ lớn để vượt qua thước đo đạo đức của chính lòng mình, của gia đình và của xã hội.
Và bây giờ!
Xa rồi! Xa thật rồi! Em sợ lắm những yêu thương mới hôm nào còn thì thầm bên tai giờ chỉ còn là niềm đau, những kỷ niệm êm đềm gió đang mang đi lùi dần vào chân trời quá khứ. Tất cả đã qua rồi! Em thầm ước nếu được sinh ra thêm lần nữa, nếu được lựa chọn em sẽ lựa chọn những gì tốt nhất cho em và tất cả mọi người. Em sẽ gom góp những gì êm đẹp nhất gió đã mang đi để trở lại bên mình, em sẽ cố gắng giữ thật chặt.
Mình đã thương nhau! Điều đó là sự thật! Và không có gì đẹp hơn sự thật cả anh ạ! Có lẽ vì không còn gì đẹp hơn nên em đành chấp nhận cùng anh quay bước. Em sẽ cố quên anh và sống thật tốt. Em phải sống tốt, không những cho riêng mình mà còn cho tất cả những người đã kỳ vọng và hết lòng yêu thương em, em không thể để họ thấy em buồn vì một người như anh.
Em chỉ muốn nhắn gửi tới anh rằng: hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời người không phải là trò đùa hay một thứ hàng hóa lúc ta cần thì mua nhưng lúc không thích thì sẵn lòng vứt bỏ mặc dù vẫn chưa hết giá trị sử dụng. Hi vọng anh và chị có thể quay về sống hòa hợp và hạnh phúc.
Theo VNE
Vợ chồng xung khắc tuổi nhau chưa hẳn xấu
Trong buổi đàm đạo với Thiền sư Pháp Hạnh một vị du sĩ với nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng cũng như nhiều bài pháp hay về hạnh phúc, nhiều Phật tử trẻ hỏi sư rằng có tuổi hợp nhau để kết hôn không? Trai gái yêu nhau nhưng đi xem bói thì thầy bói nói là tuổi không hợp nếu lấy nhau sẽ tuyệt mệnh thì nên làm thế nào?
Thiền sư Pháp Hạnh cho rằng, tuổi nam nữ có hợp nhau hay khắc nhau là dựa trên quan điểm ngũ hành: ngũ hành tương sinh và ngũ hành tương khắc.
Thông thường mọi người thích ngũ hành tương sinh, cho là có như thế thì mọi sự mới hanh thông, thuận lợi, phát triển ... Nhưng thực tế ngũ hành tương khắc cũng tốt, thậm chí còn tốt hơn ngũ hành tương sinh.
"Vì ngũ hành tương khắc là khắc chế nhau, giữ cho mọi thứ ở thế quân bình, không quá vượng. Nếu mình có thói hư tật xấu mà không có ai khắc chế, ngăn cản lại thì mình sẽ đi đến đâu. Nếu chồng có thói quen ăn trộm mà vợ còn ủng hộ, khen ngợi, thì người chồng sẽ phạm tội nhiều đến chừng nào? - Vị thiền sư dí dỏm.
Như vậy, thuận hay khắc đều tốt cả. Quan trọng là khi kết hôn, không phải xem tuổi có hợp nhau hay không mà cần xem hai điều. Đó là hai người đã sẵn sàng cho việc lập gia đình, cho việc có vợ, có chồng, và có con hay chưa? Hai người có đủ khả năng bao dung, chấp nhận điểm yếu, lỗi lầm của nhau hay chưa?
Cũng theo Thiền sư Pháp Hạnh, tương tự, tuyệt mệnh thì... cũng không sao. Nếu hai vợ chồng mà ý thức mình không sống lâu cùng nhau được thì mỗi giây phút đều cố gắng sống tốt, yêu thương nhau còn hạnh phúc hơn các cặp vợ chồng khác không biết quý trọng cuộc sống bên nhau khiến cho cả cuộc đời lúc nào cũng căng thẳng. Tuyệt mệnh như thế là đoạn tuyệt tham, đoạn tuyệt sân, đoạn tuyệt si.
Theo các thiền sư, thực tế các quan điểm về xem tuổi xung khắc hay ngày giờ tốt để dựng vợ gả chồng đều không quá quan trọng. Quan trọng là tâm con người.
Những thói quen này đa phần là do tập tục để lại. Mọi người thực hiện vì thói quen, truyền thống, do sợ hãi (nếu không làm theo thì áy náy, sợ bị rủi ro, thất bại).
Do đó, khi thực hiện các công việc quan trọng như tang gia, cưới hỏi thì nên chiều theo ý kiến của mọi người cho vui vẻ thôi (bởi vì đối với mình thì ngày giờ nào cũng thế). Đó là tôn trọng tập tục và giữ sự hòa hợp với mọi người.
Theo VNE
Người... cũ! Mới đám cưới hơn hai năm, mà bà Trương Thị Cẩm Nương, một kế toán, cảm thấy hai vợ chồng đã sống với nhau...mấy chục năm. Nghe một người bạn thân khoe cái vali mua 10 năm, xài nhiều lần chưa cũ, bà ngậm ngùi nhớ đến lão chồng, sao cũ nhanh thế không biết. Sáng, ông chồng thức dậy, uể oải, mắt...