Chiếc nhẫn cưới và câu chuyện cảm động về tình nghĩa vợ chồng
“Nếu có thể đánh đổi mạng sống của mình với chiếc nhẫn cưới đó, anh sẵn sàng. Nhưng em biết rồi đó, anh thì ai mua và đáng giá bao nhiêu…”
Vợ yêu của anh luôn tuyệt nhất (ảnh minh họa)
Lấy nhau được hơn 2 năm, Hào và Thụy luôn yêu thương nhau hết mực. Dù cả hai vợ chồng chỉ làm công nhân với số tiền lương ít ỏi, chỉ đủ trang trải cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng cùng con gái mới sinh được gần 1 tuổi. Lấy Hào về với tôi bàn tay trắng, bố mẹ hai bên cũng thuộc dạng khó khăn nên chuyện cho của hồi môn lúc cưới là không có. Khi lấy Hào, cô cùng chồng phải đỡ mẹ nuôi 4 em sau Hào ăn học nên kinh tế gia đình càng ngày càng hạn hẹp.
Vợ chồng Hào cố gắng bảo nhau làm ăn và ráng chịu nộp tiền giữ trẻ đắt một chút để nhờ người ta trông con hộ, cô đi làm kiếm tiền. Hôm nao vợ chồng cô cũng tất bật với việc làm thêm buổi tối (nhận đồ gia công về làm). Lắm khi một tay đưa võng cho con ngủ một tay cô cùng chồng xếp sắp đồ trả hàng người ta.
Dù có nghèo khổ nhưng vợ chồng tôi luôn vui vẻ bên nhau (Ảnh minh họa)
Cố gắng mãi cũng chỉ đủ mua thêm cho con hộp sữa tấm áo mặc, nhưng thấy con lớn mỗi ngày bao nhiêu mệt nhọc của vợ chồng Hào tan biến hết. Rồi bỗng dưng một ngày Thụy đổ bệnh, nằm liệt giường. Mọi chi phí phải trả cho vợ nằm viện khá đắt đỏ. Hào phải nai lưng ra làm thêm, bằng việc nhận làm cửu vạn để được có thêm tiền chữa trị cho vợ. Những đồng tiền ít ỏi ấy, chỉ đủ để trả viện phí cho vợ thôi. Muốn chữa khỏi cho vợ bác sĩ bảo cần phải có 30 -40 triệu. Nghe xong Hào thấy sợ, anh không biết đào đâu ra từng ấy tiền để lo cho vợ nữa.
Chạy vạy khắp nơi cùng với sự giúp đỡ của bố mẹ hai bên anh cũng có được gần 30 triệu. Nhưng con số ấy chẳng đủ để chữa khỏi bệnh cho vợ. Lục tìm khắp nhà có thứ gì để bán Hào bán sạch đi, nhưng gia tài nhà anh làm gì có gì đáng giá chứ? Bước đường cùng anh lôi sợ dây chuyền 3 chỉ và chiếc nhẫn cưới trên tay của mình mang đi bán thì vừa vặn đủ tiền chữa bệnh cho vợ.
Đến cửa tiệm vàng, anh không nỡ lòng nào bán chiếc nhẫn cưới của mình đi, đây là vật kết nối và giữ vợ chồng anh ở bên nhau. Hào đã hứa với Thụy dù có nghèo túng thế nào, anh sẽ không bán chiếc nhẫn này đi. Vậy mà hôm nay anh đã phá vỡ lời hứa ấy. Hào biết một khi đã bán nó đi thì chẳng bao giờ Hào mua lại được nữa.
Sau khi gom góp đủ tiền đến nộp chi phí chữa bệnh cho vợ, một tháng sau Thụy khỏe lại và đi lại được. Về nhà trong tình trạng rất yếu, cô vẫn cố gắng gượng cơm nước cho chồng. Nhìn chồng con và cả chính cô nữa đều gầy gò, ốm yếu sau lần cô bị bệnh mà cô tự trách mình bao nhiêu. Nhà đã nghèo, vậy mà cô lại làm cho nghèo hơn. Không biết những ngày tháng tới, vợ chồng cô sẽ phải làm gì để trả nợ cho người ta và nuôi con đây.
Video đang HOT
Tối nằm ôm chồng ngủ mà cô nước mắt dàn rụa. Thấy vậy Hào quay sang hôn lên những giọt nước mắt của vợ mà bảo.
- Vợ sao vậy? Khỏi bệnh rồi em phải vui lên chứ?
- Tại em mà bố anh con phải khổ sở như thế này. Sao em không chết luôn đi có phải đỡ khổ anh không?
Hào đưa bàn tay thô ráp lau những giọt nước mắt của vợ. Bỗng Thụy cầm tay chồng lại vội hỏi.
- Nhẫn cưới của anh đâu rồi.
- Anh không may làm rơi rồi. Anh xin lỗi….
- Không đúng. Anh không thể làm rơi được, anh bán nó đi rồi phải không?
- Đợt vừa rồi anh không biết chạy đâu ra tiền nữa, nên đã lỡ….
- Sao anh lại ngốc thế. Em bảo dù có thế nào cũng không được tháo nhẫn ra cơ mà.
- Nhưng tính mạng của vợ anh quan trọng hơn. Nếu có thể đánh đổi mạng sống của mình với chiếc nhẫn cưới đó, anh sẵn sàng. Nhưng em biết rồi đó, anh thì ai mua và đáng giá bao nhiêu…
- Với người khác anh chẳng là gì, nhưng với em anh quý hơn cả vàng. Chẳng có gì làm em vui khi được ở bên anh.
- Ừ. Vợ yêu của anh luôn tuyệt nhất. Anh sẽ cố gắng làm tất cả để mẹ con em được hạnh phúc. Hãy cho anh thời gian để làm mẹ con em được sống trong sướng nhé.
Theo blogtamsu
Vợ chồng và những lần "biến mất" kì lạ của chiếc nhẫn cưới...
Mai đưa tay lên rồi ngắm chiếc nhẫn cưới mà cô cứ tưởng mình sẽ đeo nó suốt đời bên người mình yêu thương, không ngờ cũng có ngày cô phải tháo ra trong nước mắt.
ảnh minh họa
Hồi mới yêu nhau, ai cũng thấy ghen tị với tình yêu của Mai và Việt khi cả hai đều là "trai tài gái sắc", con nhà danh giá và có công ăn việc làm ổn định. Nhiều người lại càng khâm phục Mai vì cuối cùng cô cũng đã buộc được chân "con ngựa hoang" thích đi tìm "cỏ lạ" như Việt. Vì Việt vốn đẹp trai và thích trăng hoa, điều đó khiến Mai giận dỗi và đã chia tay không ít lần. Ấy thế mà cả hai vẫn quay về với nhau bằng một đám cưới mà bố mẹ Việt thì như trút được gánh nặng mà còn Mai thì ăn chắc bằng một câu hứa của Việt: "Cuối cùng anh cũng nhận ra chỉ có em là người mang lại hạnh phúc cho anh, anh sẽ bỏ hết tính xấu và chung thủy với em suốt đời".
Mới cưới nhau về, vợ chồng Mai đã nhận được món quà giá trị từ bố mẹ Việt là căn hộ chung cư cao cấp tại trung tâm thành phố đáng mơ ước. Hạnh phúc tưởng chừng quá viên mãn của đôi uyên ương có lẽ không ai ngờ sẽ có ngày sự thật trơ trẽn được phơi bày.
Mai thường đến công ty và điều khiến cô sung sướng là những người đồng nghiệp luôn phải ghen tỵ vì chiếc nhẫn cưới mà Mai đeo ở tay. Ngoài giá trị hạnh phúc ra thì giá trị về kinh tế cũng không hề nhỏ. Mai đưa tay lên ngắm nghía tình yêu trên tay và mãn nguyện về nó.
Một năm trôi qua, Mai thấy chồng thường xuyên về nhà muộn và bao giờ về nhà cũng lăn ra ngủ như chết. Trong lúc ngủ lại cười nham nhở, lúc thì vừa nhắm mắt vừa đưa tay quơ quơ vật gì đó vô hình rồi ôm trọn vào người.
Buổi sáng đi làm, Việt lại ra đứng trước gương thắt cà vạt rồi huýt sáo líu lo như vui vẻ lắm và quay ra vợ hôn một cái và khi đưa tay lên vai thì Mai bất chợt thấy chiếc nhẫn cưới không còn trên tay của anh nữa.
Mai hoảng hốt hỏi: "Nhẫn cưới đâu sao anh không mang? Đeo nhẫn cưới là tôn trọng vợ đó nghe. Anh mà làm mất là chết với em". Việt hơi lúng túng trả lời trong vội vã: "Anh vẽ bản thiết kế mà thấy vướng nên tháo bỏ trong cặp này em! Thôi anh đi làm đây".
Mai xách giỏ đi chợ thì gặp ngay chị vợ của anh cùng cơ quan Việt kể: "Thằng Việt nhà em cũng hóm hỉnh thật! Hôm trước đi ăn cưới mà mới thấy mấy em xinh tươi là nó đưa tay ra sau lưng tháo nhẫn cưới bỏ tọt vào túi quần rồi còn bảo chồng chị là có em nào hỏi thì nói em chưa có người yêu nha anh!". Mai nghe xong rồi nghĩ trong sượng sùng: "Chẳng lẽ bao ngày qua dù đã lấy nhau về, mình vẫn không"cải tạo" được tính trăng hoa của chồng?".
Mai hụt hẫng về nhà, càng nghĩ cô càng ấm ức rồi nhận ra một cách mơ hồ "bệnh mãn tính" của chồng lại bắt đầu trỗi dậy. Ngoài câu chuyện mà cô nghe ở chợ về chồng thì Việt còn giấu mình những chuyện gì nữa. Tối đến, thấy chồng lại đeo nhẫn cưới, Mai lại có phần yên tâm và lại không nghi ngờ chồng nữa. Nhưng một vài ngày sau lại tháo ra khỏi tay và lý do lại khác rằng "anh để ở cơ quan." Lúc này thì Mai thấy chồng mình thực sự có vấn đề.
Rồi cô bắt đầu nghi ngờ chồng khi anh quay trở lại dùng facebook, một thói quen của hai người lúc còn yêu nhau rồi cả hai đểu bỏ khi quyết định kết hôn. Nhưng hôm nay, Việt lại tiếp tục chơi lại khiến Mai càng có cơ sở để vạch tội chồng trăng hoa khi Việt suốt ngày cầm điện thoại bấm lia lịa không nghỉ mà mỗi lần hỏi mục đính thì Việt chỉ nói bâng quơ: "Công việc thôi em".
Tối hôm đó, khi Việt đi tắm, Mai vớ lấy chiếc điện thoại may mà facebook đang ở chế độ "nhớ mật khẩu". Mai từ từ mở ra rồi tá hỏa khi tên Facebook chồng đã đổi thành "chàng trai cô đơn" thay vì trước đây là Hoàng Việt.
Mai tiếp tục mở hộp tin nhắn của chồng thì cô lại ngán ngẩm khi có nhiều cô gái cùng nhắn tin đến cho chồng một lúc. Người thì rủ đi café, đi shopping, đi xem phim...ai cũng nghĩ Việt đang online nên "hồi hộp" chờ câu trả lời.
Rồi Mai choáng váng khi đọc một dòng tin nhắn của chồng với bạn đồng nghiệp: "Chết rồi mày ơi, hôm trước vợ tao hỏi nhẫn cưới mà hình như tao nhớ là tao đã đeo lại sau khi tháo để xuống gầm bàn khi nàng thư ký của công ty đối tác tới làm việc rồi mà? Làm sao đây?". Việt trong nhà tắm đi ra, anh chưa hề hay biết chuyện gì, còn Mai ngồi đó, nhìn bộ mặt tráo trở của chồng.
Mai nhìn thẳng vào mặt chồng mà hỏi: "Anh sao có thể khốn nạn đến thế? Có vợ rồi mà vẫn chứng nào tật nấy", rồi cô đưa điện thoại lên trước mặt anh. Việt giật phắt chiếc điện thoại, giận dữ:"Sao em lại lén xem trộm điện thoại anh? Em không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác sao?". "Riêng tư sao? Nếu tôi còn là con ngốc thì sao tôi biết quyền riêng tư của anh là trăng hoa và theo gái."- Mai vừa khóc vừa nói.
Việt đang lung túng thì Mai lại nói tiếp: "Đã nhiều lần tôi muốn đề cập đến chuyện sinh con nhưng bao giờ anh cũng chối từ vì lý do kiếm tiền. Có người vợ nào khốn khổ như tôi không?". Vừa nghe xong lời vợ nói, Việt đưa tay giáng vào mặt cô một cái tát đau đớn. Mai ôm mặt òa lên khóc. Việt nghe rồi hét toáng lên và vứt luôn chiếc điện thoại vào tường làm vỡ vụn: "Cô xem hết tin nhắn rồi sao? Tôi là thế đó, sao cô vẫn ngu xuẩn mà đâm đầu vào làm gì cho khổ?"
Mai cố nói trong yếu ớt: "Anh quên ngày xưa anh đã hứa thế nào với tôi rồi sao?". Việt cười rồi ngước lên trời: "Cô là trẻ con hay sao mà đi tin lời hứa đó. Lúc tôi hứa là lúc tôi yêu cô thôi, giờ thì chán, chán mọi thứ ở cô rồi. Cô hiểu chưa?".
Mai ngồi thụp xuống bên giường, nếu hôm nay cô không tận mắt đọc những tin nhắn của chồng thì không biết anh còn giữ bộ mặt trơ trẽn đó đến bao giờ nữa. Giờ thì cô đã hiểu hết rồi, chồng mình sẽ không biết ăn năn hối cải vì thói trăng hoa đâu. Chỉ trách bản thân cô quá dại khờ khi đi tin những lời hứa của anh ngày xưa. Cô đã thua rồi.
Mai đưa tay lên rồi ngắm chiếc nhẫn cưới mà cô cứ tưởng mình sẽ đeo nó suốt đời bên người mình yêu thương, không ngờ cũng có ngày cô phải tháo ra trong nước mắt. Chồng cô đã mắc "bệnh mãn tính" chẳng thể chữa được nữa thì cô cũng đành ly hôn thôi.
Theo blogtamsu
Phát hiện bí mật của vợ trong lòng chiếc nhẫn cưới Lúc đó tôi đã thật sự bị sốc vì trong lòng nhẫn khắc tên một người nào đó, không phải tên tôi kèm 1 dãy số cũng không phải ngày cưới của chúng tôi. Sau khi cưới được vợ tôi vui và hạnh phúc lắm. Ngoài cảm giác đó ra, tôi còn có thấy mình như một nhà vô địch vừa chinh phục...