Chiếc lồng đèn oan nghiệt!
Đã gần mười lăm năm trôi qua, mỗi mùa trung thu về, nỗi ám ảnh của chiếc lồng đèn xưa lại cứa vào tim tôi đau nhói. Giá như, ngày đó tôi không quá trẻ con và hiếu thắng thì giờ đây, tôi không phải sống trong sự dày vò ân hận khôn nguôi…
Tôi và em là con chú con bác, em nhỏ hơn tôi một tuổ.i nhưng nhìn em chững chạc hơn tôi rất nhiều. Gia đình chú thím khó khăn nên em biết phụ ba mẹ mọi việc từ rất sớm. Trong khi đó, tôi sống như một tiểu thư vì nhà tôi khá giả, tôi lại là con út. Tôi được cả nhà yêu chiều, sắm sửa đủ thứ từ giày dép đến áo quần. Bà nội sống cùng gia đình tôi, bà thương em và thường xin mẹ đồ cũ của tôi cho em. Nhưng vì được cưng nên ngày đó, tôi rất ích kỷ. Có những bộ váy áo cả năm tôi không mặc nhưng khi mẹ đem cho em, tôi tìm mọi cách đòi lại cho bằng được.
Còn nhớ, lần đó, tôi qua nhà chú chơi, thấy em mặc cái áo màu tím tôi bỏ đã bỏ từ lâu, tôi gào khóc thảm thiết khiến em sợ hãi núp sau lưng thím. Tôi bắt em cởi áo ra ngay để tôi đem về dù thím bảo chiều thím giặt sạch rồi đem trả cho tôi. Vì chuyện này, tôi bị một trận đòn bầm mông nhưng thói đành hanh vẫn không bỏ được.
Video đang HOT
Đêm hôm ấy, trăng trung thu tròn vành vạnh…
Trung thu năm ấy, ba và mấy anh chị mua cho tôi rất nhiều quà, nào là bánh, lồng đèn, áo quần mới…Vì thương em nên bà nội giấu tôi mang một ít quà sang nhà chú thím. Nhìn thấy em mang chơi chiếc lồng đèn mà tôi thích nhất, tôi đã vô cùng tức giận. Dù em cố gắng giải thích: “Bà nội cho em, nói là quà bác Hai cho mà” nhưng tôi vẫn giằng lấy, xé vụn và mắng em giữa lũ bạn: “Mày là đồ ăn cắp, lồng đèn này là của tao, tao cất kĩ rồi sao mày lấy trộm được”. Nhìn em khóc tức tưởi, chạy vụt đi, tôi hả hê trong lòng lắm. Đến tối, thấy chú thím qua nhà tìm em, tôi sợ hãi nên chối bay: “Cả ngày cháu không gặp nó”.
Đêm hôm ấy, trăng trung thu tròn vành vạnh, cả làng nháo nhác đi tìm em nhưng không thấy. Ba ngày sau, một người đi hái củi dọc bờ khe nhìn thấy em dưới một hố bom lấp xấp nước. Người ta bảo, em bị trượt chân lao xuống hố, cố gắng leo lên nhưng không được. Chú thím tôi ngây dại vì mất em, tôi sợ mất hết cả hồn vía. Trong gia đình, ai cũng nghĩ em đi chơi nên bị ngã chứ không ai biết chuyện tôi vu cho em tội ăn cắp lồng đèn…
Riêng tôi, nỗi ân hận dày vò khiến nhiều lần tôi muốn nói ra mọi chuyện nhưng không đủ can đảm. Mỗi khi nhìn những chiếc lồng đèn xanh đỏ treo khắp phố, lòng tôi quặn thắt…
Từ đấy, năm nào đến trung thu, tôi đều mua lồng đèn đốt “gửi” cho em. Thi thoảng, trong giấc mơ, tôi lại thấy em mặc chiếc áo tím cũ và cầm cái lồng đèn ngày nào nhìn tôi cười rất tươi…
Không biết ở thế giới bên kia, em có tha thứ cho tôi không?
Theo PLO
Cuồng ghen ché.m chế.t "vợ hờ", lãnh án chung thân
TAND tỉnh Phú Yên vừa mở phiên xử lưu động sơ thẩm, tuyên phạt bị cáo Nguyễn Xuân Thân (SN 1973, trú thôn Chánh Lộc, xã Xuân Lộc, thị xã Sông Cầu) án tù chung thân về tội "Giế.t ngườ.i".
Bị cáo tại phiên xử lưu động
Theo cáo trạng, năm 2010, mặc dù chị H.T.C (SN 1970, trú ở cùng thôn)đã có chồng (bị tai biến) và 3 con, nhưng giữa Thân (chưa có gia đình) và chị C vẫn quan hệ yêu đương. Vì nghi ngờ chị C có quan hệ tình cảm với người đàn ông khác cùng thôn, nên giữa hai người đã nảy sinh mâu thuẫn.
Sự việc oan nghiệt bắt nguồn từ lúc 18 giờ ngày 5-1-2014, sau khi Thân lấy quần áo về nhà mình cất giữ thì chị C đến lấy lại. Tại đây, Thân dùng xăng tẩm lên người rồi đưa bật lửa cho chị C đốt, làm chị này hoảng sợ bỏ chạy về nhà.
Đến 19 giờ cùng ngày, giữa hai người tiếp tục xảy ra cãi vã. Trong lúc nóng giận, Thân cầm rựa ché.m một nhát vào đầu chị C. Bị tấ.n côn.g, chị C kêu cứu, bỏ chạy, nhưng Thân tiếp tục truy đuổi, ché.m liên tiếp hai nhát vào cổ, khiến nạ.n nhâ.n tử vong.
Theo ANTD