Chiếc legging trên ghế sofa
Tôi cầm legging của Vi quăng nhẹ ra xa. Chiếc legging ấy vắt hờ hững trên sofa.
Tôi thấy cô đơn đấy chứ, cậu cũng không nên do dự. Sự xuất hiện đột ngột của gã vào sáng cuối tuần khiến tôi không khỏi giật mình. Rời mắt khỏi dãy ebook cho kindle, tôi nhìn về phía bếp.
Vi đang pha trà và làm một chút sandwich cho bữa sáng tương đối muộn. Khoảng từ hai tháng trước Vi bắt đầu đến nhà tôi vào cuối tuần, ở với tôi cho đến tối chủ nhật, đặt mốc sinh hoạt quen thuộc cho những người yêu nhau. Vi vừa mới tốt nghiệp, được nhận vào đại diện truyền thông cho một tập đoàn lớn, cần xây dựng những mối quan hệ rộng. Khi biết tôi là chuyên viên nghiên cứu tính khả thi của các dự án đầu tư tài chính, Vi đã cười bảo “Thế là anh em mình giống nhau rồi.” – “Ở chỗ nào?”. “Ở chỗ phải tính toán với tâm lý ham muốn con người” – Vi cười, rồi bờ môi khép lại rất nhanh, chỉ có cảm giác hơi cười, hoặc suy cho cùng vì là nghề mình đang làm, nên cũng chẳng có gì đáng cười.
Vi chủ động và quyết đoán, tinh tế và khéo léo. Tưởng như chuyện người yêu có là tôi hay không, cũng là do cô quyết định. Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi đi vào mối quan hệ chính thức. Gã cũng có vẻ hài lòng. Vì nắm rõ các loại trà tôi có, và biết mua bánh pepperidge farm ăn cùng. Cô làm những bát salad ngon, xếp sandwich đẹp mắt, luôn là quần áo thẳng thớm và xếp lại chăn sau khi dậy. “Cậu yêu cô ấy mà, đúng không?” – gã lào thào cậu cuối cùng trước khi biến mất. Tôi hơi nhíu mày, nhìn vào nếp áo xô lại giữa hai xương cánh lưng khi tay Vi chuyển động. Mọi thứ quá yên ổn khiến nhiều lúc tôi không khỏi nghi hoặc. Vi ngồi xuống cạnh tôi, đặt vào miệng quả cà chua bi đỏ căng. Có thể là do tôi nghĩ quá nhiều, thế thôi.
Buổi tối đi về thưa tiếng cười nói, tôi vào phòng, nhìn vào căn phòng vẫn sáng bởi ánh sáng hắt từ ô cửa sổ lớn cạnh giường. Tòa nhà văn phòng đối diện bên kia đường, mới treo tấm pano to đùng quảng cáo trung tâm thương mại mới sắp mở. Vi đùa những ngón tay sau lưng tôi đầy khêu gợi. Cô toan bật đèn nhưng tôi giữ tay cô lại. Vi mỉm cười chậm rãi. Cô luôn có thói quen trút bỏ quần áo và gấp lại gọn gàng rồi mới thả người xuống giường, chui vào chăn. Người Vi rất đẹp, những đường cong săn chắc, mịn màng. Tôi không mất kiên nhẫn, hơn nữa, Vi gấp quần áo rất chừng mực, cảm giác nếu ở một mình cô cũng sẽ làm vậy, nếu cô có yêu ai đó đến phát cuồng thì cô cũng sẽ làm vậy, như một nghi lễ tôn giáo đặt cho định mức bản thân. Thi thoảng, cô cũng gấp quần áo cho cả tôi, với một sự chăm sóc ân cần đặc biệt.
Nhưng hôm nay, khi tôi ném mình lên giường, chỉ nhìn Vi bằng thứ ánh sáng trắng mờ, tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Tức là tôi nằm đây, bên cạnh là khoảng trống chờ người lấp đầy. Vậy mà Vi đứng kia, xa cách, vẫn đang từ từ thao tác thói quen bất biến. Giống như một cảm giác tôi từng trải qua nhưng giờ dội lại, và nếu không làm khác đi thật nhanh, có thể tôi sẽ bị suy nghĩ đó xâm chiếm.
Tôi gọi, “Vi à, lại đây, không cần bỏ quần áo có được không, lại đây với anh”. Vi hơi co cổ lại, tỏ ý ngạc nhiên nhưng rồi rất nhanh, cô ngoan ngoãn tiến sát người tôi, đặt bàn tay lướt nhẹ qua sống lưng. Tôi để tay ôm lấy cô, chạm tới từng đường cơ thể quen thuộc. Cô vẫn đang đi legging dưới chiếc váy xếp ngắn, tôi kéo nhẹ xuống, để chân Vi cựa quậy đẩy dần cho phần vải trôi ra, chỉ còn lớp da mát lạnh, tôi cầm legging quăng nhẹ ra xa. Chiếc legging vắt hờ hững trên sofa. Chiếc legging vắt trên sofa. Đập vào mắt tôi. Dưới ánh sáng trắng mờ từ cửa sổ không kéo rèm ấy.
Đang ở bên Vi, bất giác… tôi lại nhìn thấy những hình ảnh ấy (Ảnh minh họa)
Tôi đờ người. Cảm giác cơ mặt của tôi cứng đờ ra, không hoạt động, không giãn ra hay co rút. Không gì cả.
“Anh làm sao thế?” – tôi nghe giọng Vi sát bên tai mà vọng lại như xa cả một hoang mạc. Vi hơi kéo cằm tôi xuống, hôn nhẹ. Tôi chuyển điểm nhìn. Đây là Vi, người con gái đã bước vào cuộc đời tôi được nửa năm, gần gũi và ấm áp. Hạnh phúc có thể gọi tên, có thể nhìn thấy. Nhưng tại sao tôi vẫn không cảm thấy thoải mái, hay hài lòng ngay cả khi mọi thứ đã được đặt vào tay. Tôi nằm xuống, để Vi trong vòng tay mình, hôn lên bờ vai cô. Tôi lại nhìn thấy hình ảnh đấy. Cuối cùng thì tôi không quên gì cả. Cả nỗi buồn nguyên vẹn tôi cũng không quên, nỗi buồn tôi bỏ ngang vì sự duy lý và phủ nhận cho tình cảm quá nhiều trong thời gian gom hết lại cũng chẳng dài bằng một ngày. Tôi không biết đã kéo dài bao lâu nhưng lúc tôi nhận ra Vi đang nhìn tôi chăm chú, cô chớp mắt và giọt nước khóe mắt vỡ tan. Tôi đặt tay ôm lấy khuôn mặt Vi: “ em sao thế, đừng khóc“. Vi nhìn tôi một hồi nữa, nước mắt cứ tan ra chảy xuống dọc thái dương, rồi cô rúc vào ngực tôi ôm tôi thật chặt.
Thì ra mọi thứ cũng chỉ đến thế này mà thôi. Suy nghĩ như lời nói thành tiếng trong đầu, tôi cũng không hiểu chính mình đang ám chỉ điều gì nữa. Khi nghe tiếng Vi thở đều đều dưới cánh tay, tôi trở mình dậy, mở tủ lạnh uống lon bia và để chiếc legging vào một chỗ khác. Tôi nằm trên ghế sofa, nghĩ ngợi miên man. Nhưng nếu tôi ngủ quên ở đây và hôm say Vi nhìn thấy, cô sẽ cảm thấy tổn thương nên tôi lại về giường và nằm cạnh cô.
Video đang HOT
Sáng lơ mơ, tôi nghe tiếng, Vi dậy, tiếng đánh răng, rửa mặt, tiếng xương cổ chân thật khẽ thi thoảng vang lên. Nhưng tôi không buồn mở mắt. Vi thay quần áo, rồi lại chui vào trong chăn, kéo cánh tay tôi ôm cô. “Là ai thế?” – Vi hỏi tôi. “ Em nói ai” – tôi vẫn nhắm mắt, cố liên tưởng đến đoạn hội thoại nào đó dang dở đêm qua, nhưng chẳng có gì cả. “Người mà anh nghĩ tới ấy” – Vi đặt câu hỏi tự nhiên, hoặc cố ra vẻ tự nhiên.
Im lặng. “Đêm qua, lúc đấy, anh nhìn em nhưng không nghĩ tới em. Có người khác trong đầu anh, đúng không?”. Vi cảm mọi chuyện rất nhanh, tôi cũng luôn thành thật nhưng lần này, tôi không muốn giải thích gì cả. Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào. Ánh sáng hòa dần vào đồng tử mắt, từng đường nét trở nên rõ rệt. Tôi không nhớ là tôi hay Vi đã kéo rèm nữa. “Anh sẽ không sao, đúng không?” - Vi lại ngẩng lên, chờ mong một câu trả lời. “Chúng ta sẽ không sao, đúng không?” - giọng cô yếu dần, đôi mắt khẩn khoản như đứa trẻ van xin đừng cướp đi món đồ chơi yêu thích. Tôi nhìn thấy tôi trong đôi mắt ấy, câm lặng như lạc đi vào một không gian khác. Tôi nhìn thấy Vi bỏ tay tôi bất động sang một bên, lặng lẽ thay lại quần áo. Động tác nhanh và gọn, như là không thiết gì nữa. Hoặc tôi mới là người không thiết gì nữa.
“ Không có gì được xây bằng đá cả. Mọi thứ chúng ta xây đều bằng cát. Nhưng chúng ta phải xây như thể cát này là đá. Nhưng rồi ào một cái, thế là tình yêu chấm dứt, hôn nhân tan vỡ” – Giọng nói em lại thoảng qua tai, không phải Vi. Tôi nhìn Vi rời đi, không một chút níu kéo. “K hi nào anh cảm thấy không sao nữa, hãy gọi cho em” – Cô nhìn tôi, rồi quay lưng.
“Có phải em yêu anh, vì anh là nhân vật vừa khít viễn cảnh tương lai của em không?” – cuống họng tôi đặt câu hỏi ngoài dự đoán. Vi im lặng, đôi vai cô không mảy may chuyển động. Mãi cô mới chầm chậm quay đầu lại, “ ít ra thì em cũng yêu anh“. Vi nuốt giọng, rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại, và đi mất. Tôi nghe tiếng giày xa trên hành lang. Không hiểu sao cứ mỗi khi “ai đó” bước ra hành lang, hay cầu thang thoát hiểm ngay cạnh, mọi thứ âm thanh trong tai tôi lại vang vọng rõ hơn bình thường. Ừ, “ai đó” là từ khi em đi.
Đúng như tôi dự đoán, gã xuất hiện. Lần này là tôi chờ gã. Nào, giờ thì sao nào?
(Còn nữa)
Tưởng rằng, anh đã hài lòng với tình yêu, hạnh phúc mới! Nhưng nào đâu có ngờ được, chỉ vì hình ảnh chiếc legging vắt trên ghế sofa đã ám ảnh anh, khiến anh không thể nào quên được hình ảnh của người con gái mỏng manh đó. Và liệu rồi, anh có còn cơ hội để gặp lại “người tình một đêm” của mình hay không? Hãy đón đọc phần tiếp theo vào lúc 15h ngày 20/12/2012 trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống nhé!
Theo 24h
Em đi để lại chiếc quần legging
Sau một đêm hạnh phúc bên nhau, em biến mất và chỉ để lại chiếc quần legging.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Nhanh đến mức, sáng sau đêm Giáng sinh tôi choàng mắt tỉnh dậy, vẫn thấy mùi gin thoảng ra từ gối. Căn phòng studio trở nên cô đọng không khí chỉ sau một đêm. Đập vào mắt tôi là dải màu xanh navy mảnh vắt hờ qua ghế sofa trắng quay lưng lại với giường. Tôi gọi khan em. Nhưng phòng tắm không có tiếng trả lời. Cũng không có tiếng nước chảy. Chiếc quần dài tôi nhàu nhĩ nếp gấp đầu gối, vẫn nằm chơ vơ trên sàn gỗ hơi lạnh. Chắc là em đi rồi.
Tôi đứng dậy, người ê ẩm, tắm rửa sạch sẽ rồi tự làm bữa sáng. Ngồi xuống sofa êm ái, tôi mới quay người lại, kéo dải vải mỏng manh đằng sau. Là legging của em. Tôi bật cười. Kiểm tra lại mặt bàn, mặt bếp, để chắc chắn là em không để lại giấy nhắn điện thoại hay bất cứ thông tin gì, điện thoại tôi vẫn ở trong túi quần kia, vậy là em đi và không một chút níu kéo. Và nhanh vội tới mức không kịp mặc legging nữa. Liệu có ai gặp em trên đường về, phát hiện em vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua và không còn legging không? Tôi tự hứng thú với phỏng đoán dựng lên, nhận ra mình không biết gì về em cả. Vì em tôi mới gặp hôm qua.
Gã bảo tôi vứt chiếc legging đó đi: "Chẳng để làm gì cả, cô ta cũng không quay lại. Cậu cũng không biết cô ta là ai. Mà dù biết đi chăng nữa, không lẽ cậu lấy cớ gặp nhau để trả lại cho cô legging. Cậu nghĩ xem nếu có một ngày một cô gái lạ hoắc nào đó xuất hiện trong cuộc đời cậu, ở cùng cậu một đêm và hôm sau cô ta nằng nặc đòi gặp cậu để trả cậu chiếc tất, liệu cậu ta có không chạy xa khỏi cô nàng để được yên thân. Đấy, cứ thử nghĩ mà xem".
Tôi cầm dải tất trong tay, tay còn lại dọn lại đồ trên sàn, nhặt quần áo, để trong túi lưới giặt đồ rồi mang cả ra chỗ máy giặt. Chỉ đơn giản là vứt đi, thế mà cuối cùng, nghĩ thế nào, tôi lại để legging của em vào một túi lưới nhỏ, và không khác nhau mấy.
Tôi chỉ cần biết tôi yêu em và muốn có em đêm nay (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi không thể tập trung điều gì khác. Ngoài em.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, nghĩ ngợi miên man không dứt. Có gì đó không ổn. Hôm qua tôi gặp em khi đám bạn gái ồn ào đã leo lên những chiếc xe nhỏ xe to về hết, và em thì ở lại, uống một cốc gin tonic đầy đá, mắt lơ đãng đẩy những ngón tay thảnh thơi trong không trung. Rồi em nhìn sang tôi, hờ hững và quyến rũ. Khi tôi áp lại gần, mùi hương táo đỏ nhợt nhạt ẩn hiện trong khoang mũi dễ chịu. Chuyện một lúc, tôi ngỏ ý đưa em về. Em gợi ý chúng ta nên ra khỏi đây. Trên xe, em khẽ bám chặt khuỷu tay tôi, ghé sát tai thì thầm đừng đưa em về nhà, em chỉ còn đêm nay, đừng đưa em về nhà. Tôi cười mãn nguyện vòng xe về hướng nhà mình.
Thế nhưng, đứng trước cửa mở khóa, tôi nghe tiếng điện thoại em rơi xuống sàn sạch. Màn hình hiện tin nhắn đã gửi. Tay em lửng lơ, run rẩy. Tôi giữ tay em, đặt chiếc điện thoại vào lòng bàn tay. Em bấm nút tắt máy không ngần ngại. Nhưng người em thì run lên. Tôi cúi xuống, mắt em dịu dàng và lo lắng. Và em đặt nụ hôn lên mũi tôi, môi tôi. Tôi kéo em sát người mình, nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi nhẹ nhàng đỡ em lên. Tưởng như em sợ trước ngưỡng cửa kia một ranh giới không dám, hoặc không thể bước qua. Ổn rồi, đừng sợ nữa, tôi để lời nói vuốt ve em trong cái ôm xiết. Tôi vừa tò mò vừa không muốn biết đến vấn đề của em. Suy cho cùng, những người lạ chỉ gặp nhau vào lúc thế này, cũng là để không chạm đến vấn đề của nhau. Vì là người lạ nên sẽ không quan tâm. Chạm đến thể xác để quên đi gánh nặng thì dễ, chạm được đến tâm hồn là cả một thời gian dài, có khi không bao giờ có đích. Mà đêm thì ngắn. Tôi chỉ cần biết đến mũi xinh, cằm nhỏ, tấm lưng thơm mượt như hoa đào mùa xuân của em đang gần sát bên. Ừ, tôi chỉ cần biết tôi yêu em và muốn có em đêm nay. Thế là đủ.
Tôi đã nghĩ thế là đủ.
Tối qua tôi quay lại quán bar, ngồi nhìn những đám đông ồn ào ùa vào lao đi một cách chậm rãi. Em không đến nữa. Em không xuất hiện nữa. Cậu bartender nhận ra tôi, ra hiệu chào. Anh có hẹn với cô gái hôm qua sao? Đưa cốc rượu ánh màu hổ phách, cậu cười đầy ẩn ý. Lắc đầu. Anh đến tìm cô ấy? Tôi ngẩng đầu lên, cậu thanh niên mặt trẻ măng với cánh tay đầy gân nổi dưới lớp áo sơmi là lượt cẩn thận, nhìn tôi như đã hiểu tất cả. Cô ấy không phải là khách quen ở đây nhưng bạn của cô ấy thì thi thoảng đến. Nếu anh muốn, em có thể hỏi số cô bạn. Không cần đâu, tôi nhếch miệng. Nếu phải loằng ngoằng như thế thì thôi. Cũng không đến mức như thế. Người đối diện cười nghi ngại, rồi quay lưng sang hướng khác. Không đến mức như thế. Tôi tự nhủ, rồi nhấp thêm một ngụm to, rồi đi về.
Mở khóa, tôi thả người xuống sofa lớn êm, không buồn bật đèn. Gã lại bắt đầu lao đến, thì thầm:
- Cậu mong chờ gì thế, cậu thất vọng vì cô ta không đến à?
- Không, chỉ là cảm giác thôi.
- Cô ta có gì đặc biệt?
- Ai biết, đã bảo chỉ là cảm giác thôi mà.
- Cảm giác gì? Cảm giác của chuyện bắt đầu một mối quan hệ vừa gặp đã đồng ý qua đêm với cậu luôn? Tiêu chuẩn của cậu đâu rồi?
- Tôi chẳng có quyền gì mà đặt tiêu chuẩn này nọ cả. Im đi.
Tôi đứng dậy đầu hơi choáng, rút quần áo vào, gấp gọn cho vào tủ. Riêng chiếc legging thừa ra, loanh quanh một lúc tôi lại để lên ghế sofa. Đúng vị trí ngày hôm qua. Tôi điên mất. Trước khi đi ngủ, gã lại ào lên, không thể để yên.
- Rốt cuộc là cảm giác gì?
- Không biết, cảm giác là sẽ gặp lại. Thế thôi. Giờ thì im đi.
Gã không nói gì nữa, biến mất.
Sáng hôm sau, mở mắt, phản vào võng mạc tội lại là chiếc legging đấy. Hình ảnh đêm kia tái hiện về, chớp qua trí nhớ, huyễn tưởng như mới chỉ đêm qua. Tôi vò dải navy co giãn trước mặt, ném vào thùng rác. Không có tác dụng gì cả. Tôi nhớ em. Rõ ràng và rành mạch. Và em là người lạ đầu tiên tôi nhớ.
(Còn nữa)
Phải chăng cô gái cố tình để lại chiếc quần legging như một lời hứa hẹn của sự trở lại? Và liệu chuyện tình một đêm của hai người có thể trở thành tình yêu bền lâu hay không? Mời các bạn hãy theo dõi phần tiếp theo của tập truyện ngắn vào lúc 15h ngày 18/12/2012 nhé!
Theo 24h
Người Sài Gòn đón Noel tiết kiệm Mới đầu tháng 12, nhưng không khí Giáng sinh đã lan tỏa khắp thành phố. Khu vui chơi giải trí, công sở, trung tâm thương mại, các xóm đạo, nhà thờ đều tất bật đón Noel. Song kinh tế khó khăn khiến việc chuẩn bị cho mùa Giáng sinh 2012 của TP HCM năm nay đều có chung phương án là đảm bảo...