Chiếc hộp quà xinh xắn đã phá tan đám cưới của tôi trong một nốt nhạc
Chiếc hộp quà xinh xắn đã phá tan đám cưới của Thùy chỉ trong một nốt nhạc. Đau đớn, nhục nhã, ê chề, Thùy bước ra ngoài lễ đường với hai hàng nước mắt dàn giụa. Đây có phải là cái giá mà Thùy phải trả cho sự sống thoáng, sống hết mình vì tình yêu không?
Phát hiện mình bị phản bội, nên dù còn yêu, còn thương thế nào, Thùy vẫn nhất mực đòi chia tay Tuấn. Tuấn cũng đã chẳng còn thiết tha gì với mối tình 5 năm này nên đã nhanh chóng nhận lời chia tay từ Thùy:
- Cô đã chẳng còn mới mẻ với tôi nữa rồi nên chia tay thế này sẽ tốt cho cả hai.
Đằng sau nụ cười vì bản thân đã được giả thoát khỏi sự phản bội là nỗi hụt hẫng, đau đớn tột cùng của Thùy. Thùy không ngờ Tuấn lại phũ phàng với Thùy như vậy. Tổn thương quá lớn, Thùy khép lại trái tim mình và dành tất cả tâm huyết cho công việc.
1 năm sau nỗi đau ấy, con tim Thùy đã vui trở lại khi Thùy gặp Phong. Phong không đẹp trai, có tài ăn nói như Tuấn. Nhưng bù lại, sự trưởng thành, chững chạc cùng niềm tin mà Phong mang lại cho Thùy lớn hơn Tuấn rất nhiều lần. Sau 5 tháng tìm hiểu, Thùy và Phong chính thức công khai tình cảm dành cho nhau.
Phong yêu thương Thùy, quan tâm Thùy, chiều chuộng Thùy nhưng cũng rất nghiêm khắc với Thùy. Cũng như Thùy, Phong không chấp nhận sự phản bội, dối trá. Vì vậy, chuyện quá khứ từng yêu Tuấn, Thùy cũng đã nói với Phong ngay từ ngày đầu cả hai tìm hiểu nhau.
Đau đớn, nhục nhã, ê chề, Thùy bước ra ngoài lễ đường với hai hàng nước mắt dàn giụa. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đúng lúc tình yêu của Thùy đang thăng hoa nhất thì Tuấn đột ngột xuất hiện. Tuấn nói sau khi chia tay Thùy, Tuấn đã rất buồn, cô đơn. Tuấn hối hận lắm vì đã phản bội Thùy, Tuấn muốn quay lại. Nhưng đáng tiếc, tình cảm của Thùy dành cho Tuấn đã không còn. Thùy thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Tuấn. Trước khi Thùy đi, Tuấn nhìn Thùy với ánh mắt sắc lẹm rồi nói:
- Vậy ngày cưới em, anh có thể tới dự được không?
Thùy im lặng không nói gì rồi quay bước đi thẳng. Thùy không ngờ sau lưng Thùy, Tuấn đang nở một nụ cười bí hiểm với âm mưu đen tối.
Đám cưới của Thùy và Phong được tổ chức khá hoành tráng. Trong không gian tiệc cưới lãng mạn, sang trọng, Thùy khoác lên mình chiếc váy cô dâu lộng lẫy, xinh đẹp bước đi bên Phong. Ánh mắt Thùy chạm phải Tuấn, khá ngỡ ngàng vì Thùy không nhờ Tuấn lại tới thật. Bộ mặt dày trơ tráo của Tuấn, Thùy đã chẳng còn xa lạ gì bởi cô đã gặp nó lúc anh ta phản bội cô. Thùy chỉ không hiểu sao , từ lúc chạm phải ánh mắt ấy, lòng Thùy cứ thấy bất an không yên.
Thùy bất ngờ khi MC nam thông báo cô dâu chú rể có quà đặc biệt từ một vị cố nhân của cô dâu. Chiếc hộp quà xinh xắn nhanh chóng được đưa lên. MC nói muốn Phong trực tiếp mở món quà ý nghĩa này. Và rồi…
Khuôn mặt nam MC tái mét, còn Phong thì giận giữ nhìn Thùy với ánh mắt tỏ rõ cơn thịnh nộ. Phong ném mạnh những bức ảnh vào mặt Thùy trước sự ngỡ ngàng của quan khách hai bên. Nhìn những bức ảnh, Thùy nhanh chóng hiểu ra chủ nhân của hộp quà là ai. Thùy chỉ không ngờ, Tuấn lại đê tiện và hèn hạ đến thế. Một lần Thùy say rượu, Tuấn đã lén chụp lại những bức ảnh trong tư thế bán khỏa thân của Thùy mà Thùy chẳng hề hay biết. Để rồi hôm nay, Tuấn mang nó ra để phá đám hôn lễ của Thùy. Trong sự hỗn loạn ấy, Tuấn bước đến gần Thùy, thì thầm vào tai Thùy:
- Anh mà không có được em thì sẽ chẳng kẻ nào có gan lấy em đâu.
Tiếng cười ghê rợn của Tuấn khiến Thùy hận hắn thấu xương tủy. Nước mắt Thùy không ngừng rơi xuống.
Phong nhanh chóng bỏ đi với tuyên bố hủy hôn và không muốn nhìn mặt Thùy nữa. Cả hôn trường nháo nhác vì sự việc xảy đến quá bất ngờ và diễn biến nhanh đến chóng mặt. Chiếc hộp quà xinh xắn đã phá tan đám cưới của Thùy chỉ trong một nốt nhạc. Đau đớn, nhục nhã, ê chề, Thùy bước ra ngoài lễ đường với hai hàng nước mắt dàn giụa. Đây có phải là cái giá mà Thùy phải trả cho sự sống thoáng, sống hết mình vì tình yêu không?
Theo Blogtamsu
Anh có còn thương em hay không?
Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.
Đôi lúc buột miệng hỏi chính mình rằng "Anh có còn thương em không?" rồi cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch đó. Nếu có thương thì làm sao, tìm lại được không? Biết rằng trái đất này tròn lắm, đi hết một vòng lại gặp nhau ở một cung đường quen cũ nhưng lúc đó khoảng cách thì gần nhưng trái tim thì quá xa. Đành xem nhau như những khoảng trống, lặng lẽ bước qua, ôm chặt tim và nhớ, chỉ nhớ thôi. Vì cả hai đều chọn cách bước đi bên nhau bằng nỗi nhớ.
Dù còn yêu, còn thương, còn vương, còn muốn tìm lại bàn tay đã lỡ buông cũng trở nên chật vật, khó khăn. Đành gồng mình gom hết kí ức chôn chặt trong tim, thổn thức gọi tên nhau bằng vô vàn mùa nhớ đã qua.
Những con phố ấy, phố chờ, phố đợi, phố kỉ niệm em thầm gọi tên ai đó trong vô thức. Chẳng phải em còn yêu, còn chờ, còn đợi anh như ngày nào mình bên nhau, chỉ vì nỗi nhớ vẫn chưa kịp trốn chạy khỏi trái tim. Xa nhau, anh có buộc em phải thôi nhớ, thôi mong đâu, nên em cứ vin vào đó để nhớ chứ không yêu. Lý lẽ của trái tim luôn ngang trái, nghịch lý như vậy.
Xa nhau rồi, mình thành người lạ ngược chiều lối đi và thành điều cũ trong nhau? Nỗi nhớ cũng chẳng còn mới nữa, nát nhàu ẩn hiện, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ găm vào trái tim chật chội nhưng em vẫn cứ mải miết ôm lấy nó.
Xa nhau rồi, em đi tìm em, tìm anh, tìm kí ức được vẽ bằng màu nỗi nhớ, nhưng chỉ có hai màu đen trắng mà thôi, vì nó cũ quá rồi.
Con phố quen khi đông về nắng vẫn vàng ươm, có ai đó vẫn lang thang đi nhặt nhạnh những vụng dại thuở xưa, nhặt lại lời yêu ai đánh rơi thêm vào nỗi nhớ. Nhớ bao lần lỡ hẹn, nhớ cơn mưa vội vã của ngày qua cứ rơi hoài không ngớt. Nhớ mùa thu cũ từng chùm hoa sữa xoay tròn trong chiều ngược gió, rơi nghiêng xuống phố, rơi vào lòng người những vấn vương chẳng dứt.
Em cứ nhớ nhưng người cứ xa, xa mãi. Đến khi nào mùa nhớ trong em kín chỗ, chẳng thể nhớ thêm thì em sẽ buông tha cho nó. Lúc đó tim em sẽ bình yên, an nhiên phải không anh?
Mình cứ hẹn, hẹn nhau đi qua bao mùa yêu nhưng rồi ai lỡ hẹn. Nếu người đến muộn thì em vẫn chờ nhưng người hẹn rồi không đến thì yêu thương biết gửi về nơi đâu. Còn lại mình em ôm lấy tất cả quá khứ để nhớ, chỉ để nhớ, rồi để quên.
Xa nhau rồi, ngược đường thương, ngược đường yêu, em tìm về với nỗi nhớ chòng chành, vụn vỡ.
Xa nhau rồi, tim em chỉ còn những mùa nhớ...
Theo Guu
Nếu gặp lại, xin đừng gọi nhau là người yêu cũ... Biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế? Một chiều mùa đông ảm đạm, con phố cũ nhuốm hơi lạnh nằm im lìm nghe tiếng lá rơi, tôi co ro siết chặt bàn...