Chiếc điện thoại bên bàn ăn
Chị kể, thực ra không phải đợi đến khi con sắp lấy vợ chị mới nghĩ đến chuyện cho nó ra ở riêng, mà thực ra chị đã làm trước đó rất lâu khi con bắt đầu vào tuổi trưởng thành.
Nghe lời khen, chị tặc lưỡi: “Ôi dào, cũng “trả giá” cao đấy”.
Chị kể, thực ra không phải đợi đến khi con sắp lấy vợ chị mới nghĩ đến chuyện cho nó ra ở riêng, mà thực ra chị đã làm trước đó rất lâu khi con bắt đầu vào tuổi trưởng thành.
Sau nhiều lần hai vợ chồng ngồi chống đũa đợi cơm con, hay cả nhà đã hẹn cùng nhau đi đâu đó, cuối cùng lại chỉ có hai bố mẹ vì “con có việc bận đột xuất”, chị hiểu rằng con trai mình không còn là một đứa trẻ sống trong vòng tay của cha mẹ nữa. Nó đã thực sự trưởng thành.
Mà cuộc sống của một người trẻ vừa trưởng thành thời bây giờ có quá nhiều cái khác so với ngày xưa, từ chuyện ăn, chuyện mặc cho đến quan hệ bạn bè, giờ giấc sớm khuya. Chẳng muốn mình từng này tuổi đầu rồi lại luôn bị động về con, và thằng con thì cũng “đau khổ” vì sự quản lý của bố mẹ, nên chị bàn với chồng quyết định cho con ra ở riêng.
Những ngày đầu chị nhớ con điên cuồng, nhớ đến nỗi tránh cả việc vào phòng con quét tước, dọn dẹp. Mặc dù trước đó việc con vắng nhà đôi ba ngày cũng thường xảy ra, nhưng lần này cái sự vắng nó thật khác, nên chị mãi vẫn không sao quen được.
Thằng con sướng điên vì được cho phép ở riêng, nhưng cũng biết bố mẹ buồn nên thời gian đầu tối nào cũng về nhà ăn cơm. Được một dạo rồi thưa dần, thưa dần, tuần hai buổi, tuần một buổi, có tháng thằng con viện cớ bận việc cơ quan, học nâng cao trình độ nên chẳng ăn với bố mẹ được bữa nào.
Nhà chỉ còn hai miệng ăn, nhưng theo thói quen chị vẫn bày biện những bữa ăn ngon. Vào những hôm như vậy, anh giục chị gọi điện cho con, chị cầm điện thoại lên định bấm, rồi nghĩ sao lại đặt xuống bảo anh gọi. Cứ thế, hai vợ chồng đùn đẩy nhau, chiếc điện thoại nâng lên, đặt xuống đến cả chục lượt trên mặt bàn ăn. Rồi rốt cuộc lại cả hai quyết định không gọi, vì như vậy là “thằng bé có cảm giác bị giám sát”.
Video đang HOT
Từ ngày có vợ, hai vợ chồng thằng con tuần nào cũng chăm chỉ về ăn cơm cùng bố mẹ. Rồi con sinh cháu, bận bịu với trách nhiệm ông bà, anh chị chẳng còn đoái hoài gì đến chiếc điện thoại, hơn nữa dạo này vợ chồng nó cũng ở nhà anh chị suốt thì còn gọi làm gì. Đợi cháu cứng cáp, chị bảo thằng con đưa vợ con về quê ngoại chơi ít lâu cho ông bà ngoại đỡ nhớ. Cả nhà nó ríu rít đi rồi, thốt nhiên nỗi buồn của những ngày mới cho con ra ở riêng lại quay lại.
Lần này là chồng chị, anh đi ra đi vào, ngó chiếc điện thoại đăm đăm rồi lại ngó lơ ra chỗ ti vi, làm như đang theo dõi thời sự nhưng thực ra tai vẫn ngóng tiếng chuông. Nhặt rau dưới bếp, chị nghe anh lẩm bẩm: “Không biết chúng nó đi đến đâu rồi, con Cún có mệt không?”.
Thấy vậy, chị nói vóng lên: “Thì ông gọi cho nó đi”. Im lặng một lúc, chị nghe tiếng cạch của chiếc điện thoại dằn xuống mặt bàn. “Thôi tôi không gọi đâu, không chúng nó lại bảo mình quản lý chặt quá”. Vừa lúc đó có tiếng chuông reo, thằng con gọi về báo đã đến nơi, cháu khỏe, anh trả lời con mà như vừa trút được gánh nặng ngàn cân – sức nặng cho cái vai “phụ huynh tâm lý”.
Theo VNE
Tôi đã chung chồng gần chục năm mà không hề hay biết
Chị ta van tôi cho phép được chung chồng và ở cạnh chồng tôi. Chị nói sẽ gặp anh kín đáo, không để cho tôi biết có sự hiện diện của chị ta xen vào gia đình tôi. Chị ta còn đưa tôi một tờ giấy, trên đó chứng nhận chị ta đã đi triệt sản, không thể có con.
Chào tác giả bài tâm sự "Lấy được tôi là phúc đức bảy mươi đời nhà cô rồi"!
Đọc bài viết của bạn, tôi trào nước mắt. Phận đàn bà chúng ta buồn thật đấy. Hi sinh hết mình vì một người đàn ông, hầu hạ anh ta, gia đình anh ta, sinh con cho anh ta, thế rồi cái chúng ta nhận được chỉ là sự phản bội.
Tôi cũng đang cay đắng vì mới phát hiện ra chồng ngoại tình. Chồng tôi lập phòng nhì sau lưng cả chục năm nay mà tôi không hề hay biết. Nếu không có một ngày tình cờ rẽ vào khu tập thể trong cái ngách sâu hun hút chỉ để mua vài thứ lặt vặt bán online, chắc tôi sẽ mãi bị chồng lừa.
Tim tôi như nghẹn lại khi nhìn thấy chồng lái xe chở cô ấy vào sân khu tập thể. Tôi chẳng xa lạ gì với người đó. Chị ta là người yêu cũ thời cấp 3 của chồng tôi, người mà chồng tôi đã từng yêu tha thiết. Tôi nấp vào một góc, choáng váng khi thấy hai người đó ôm ấp nhau, mở cửa một căn nhà rồi bước vào đó thật tình tứ.
Về đến nhà, tôi đau khổ, suy nghĩ miên man mãi. Thật sự gia đình tôi rất hạnh phúc. Chồng kiếm được tiền, con cái đủ nếp đủ tẻ sáng sủa, thông minh, mối quan hệ hai bên thông gia cũng tốt. Chồng tôi không phải người tình cảm nhưng rất có trách nhiệm với vợ con. Tôi chẳng có điều gì phải phàn nàn về anh ấy.
Tôi quyết định làm rõ mọi việc với chồng. Tôi đã dự đoán nhiều tình huống để đối phó với anh. Nhưng thái độ bình tĩnh, thừa nhận ngay lập tức của chồng là điều tôi không ngờ tới. Anh ấy điềm nhiên bảo "Em biết rồi thì cũng tốt. Anh cũng định nói cho em từ lâu mà chưa có cơ hội". Thế rồi, anh ấy kể cho tôi câu chuyện giữa hai người họ.
Vì một xích mích, tình yêu đầu đời của hai người tan vỡ. Sau ngày đó, anh gặp gỡ và nên duyên với tôi. Trước khi chúng tôi đám cưới 1 tháng, anh gặp lại chị ta trong buổi họp lớp. Rồi tình cảm ùa về. Hai người lén lút qua lại với nhau.
Anh nói với tôi rằng nếu không vì lúc đó trong bụng tôi đã mang giọt máu của anh, có lẽ anh đã không màng đến tất cả mà trở về bên chị ấy. Sau này, khi tôi và anh đã lập gia đình, hai người đã nhiều lần tách nhau ra. Nhưng rồi tình yêu quá mãnh liệt nên họ không dừng lại được.
Câu chuyện anh kể trơn tru, rõ ràng như thể đã được chuẩn bị từ lâu lắm. Tôi không hiểu sao lúc đó mình có thể không rơi một giọt nước mắt. Tôi bình thản lắng nghe chồng kể về chuyện ngoại tình, nghe chính miệng anh bảo đã yêu người phụ nữ khác từng ấy năm, rằng anh lấy tôi chỉ vì bất đắc dĩ.
Thật ra lúc ấy tim tôi đau lắm, trong lòng tất cả sụp đổ. Tôi muốn nổi giận, gào thét, chửi bới chồng và kẻ thứ ba. Nhưng tôi không làm được. Bản chất tôi vốn không phải người có thể làm ra những hành động điên cuồng như thế. Tôi chỉ biết ngồi đó, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau, để sự cay đắng thấm vào trong xương tủy.
Nhiều đêm tỉnh giấc, thấy chồng nằm ngủ say bên cạnh, tôi còn tự nhủ rằng chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chồng tôi có người khác và anh chưa từng yêu tôi.
Chồng tôi thậm chí còn không để cho tôi có sự lựa chọn. Anh bảo rằng không thể bỏ rơi chị ấy. Vì chị ấy đã dành cả tuổi thanh xuân ở cạnh anh, chấp nhận hèn mọn không có danh phận gì làm người tình bên cạnh anh, anh phải có trách nhiệm. Anh bảo đến giờ phút này, anh cố duy trì hôn nhân không tình yêu với tôi cũng chỉ vì con cái. Anh xin lỗi tôi rất thành khẩn, còn nói mong tôi vì con mà suy nghĩ thấu đáo.
Mấy tuần liền tôi rơi vào trạng thái chết lặng. Tôi cố duy trì một cuộc sống bình thường, cố gượng cười để các con không nhận ra sự bất thường giữa bố mẹ chúng. Chồng tôi cũng vậy, sau cuộc nói chuyện thẳng thắn giữa hai vợ chồng, anh nói cho tôi thời gian để suy nghĩ. Sau đó anh cũng hoàn toàn trở lại bình thường, vẫn chăm chút cho mẹ con tôi như xưa.
Nhiều đêm tỉnh giấc, thấy chồng nằm ngủ say bên cạnh, tôi còn tự nhủ rằng chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chồng tôi có người khác và anh chưa từng yêu tôi.
Tôi cũng vừa nhận được điện thoại hẹn gặp của người thứ ba. Tôi gọi cho cô bạn thân, bảo cô ấy đi cùng để có thêm một người hậu thuẫn. Tôi cứ nghĩ tới đó sẽ có một cuộc chiến long trời lở đất giữa tôi và người đàn bà đó, ít ra tôi cũng phải cho chị ta vài câu chửi.
Nhưng khi nhìn đôi mắt buồn, ươn ướt như muốn khóc của chị ta, tôi lại mềm lòng. Đến tôi còn cảm thấy thương hại như vậy, chẳng trách chồng tôi yêu chị ta, mê say chị ta đến thế.
Rồi chị ta lại kể lại câu chuyện vô nghĩa mà chồng tôi đã kể. Chị ta van lơn tôi cho phép được ở cạnh chồng tôi, nói rằng sẽ gặp anh ấy rất kín đáo, không để cho tôi biết có sự hiện diện của chị ta xen vào gia đình tôi. Chị ta còn đưa tôi một tờ giấy, trên đó chứng nhận chị ta đã đi triệt sản, không thể nào có con. Chị ta bảo tôi yên tâm rằng sẽ không có đứa trẻ nào tranh giành vị trí của các con tôi.
Vừa khóc, chị ta vừa nói "Chị và anh ấy yêu nhau thật lòng, không thể thiếu nhau. Đã nhiều lần cố tách ra rồi nhưng không tài nào chịu nổi. Xin em rủ lòng thương, nếu không được ở cạnh anh ấy, chị chỉ còn nước chết".
Sau khi gặp kẻ thứ ba, tôi càng thêm khó nghĩ. Không ngờ chị ta yêu chồng tôi đến vậy, hy sinh cả niềm hạnh phúc, bản năng làm mẹ vì anh. Bạn tôi nói tôi đừng tin nước mắt cá sấu và những lời hồ ly giảo hoạt của kẻ phá hoại gia đình người khác, nhưng tôi lại cảm nhận là chị ta nói thật.
Giờ, tôi cảm thấy mình mới là kẻ chen chân vào hai người đó. Nếu không có tôi, chắc họ đã hạnh phúc bên nhau lâu rồi. Tôi buồn, chán nản, cay đắng vì mình là người thừa, là người chưa đấu đã thua trong cuộc chiến này. Thậm chí, tôi còn thương cảm cho tình địch. Có phải tôi quá ngu ngốc hay không?
Từ hôm gặp chị ta, tôi rối trí mất rồi. Tôi chẳng biết nên làm thế nào. Bỏ chồng thì không đành. Một là vì con, hai là vì tôi còn yêu anh ấy. Tiếp tục cuộc hôn nhân "đồng sàng dị mộng", rồi chấp nhận chung chồng với kẻ khác, chỉ nghĩ đến tôi đã thấy mình không còn tự trọng, khó chịu vô cùng.
Tôi phải làm sao cho vẹn toàn? Có cách nào khiến chồng toàn tâm toàn ý trở về bên mẹ con tôi?
Theo VNE
Chồng tát cháy má vì "dám túm tóc và đánh nhau với mẹ chồng" Như chỉ đợi tôi phản kháng là sẽ ra tay, mẹ chồng tôi ngay lập tức xông lên túm tóc tôi dúi xuống và đập liên tiếp đầu tôi vào tường. Một phần vì bản năng tự vệ, phần khác do bị đòn đau, cũng sẵn cơn ức chế nên gần như mất hết lý trí, tôi điên cuồng quờ tay rồi túm...