Chiếc áo rách của bố và sự no đủ của tôi
Đó là lần đầu tiên tôi ôm bố kể từ khi tôi lớn, lần đầu tôi khóc trên vai bố, khi mà mái tóc của bố đã nhuốm bạc từ lâu.
Có lẽ chúng ta đôi lúc mải mê tìm kiếm cơm áo gạo tiền và mải chạy theo những lợi danh mà quên đi bố mẹ chúng ta ngày một già đi. (Ảnh minh họa)
Hôm Hà Nội trở lạnh, bố tôi gọi điện thoại lên nhắc nhớ giữ ấm, bố mới gửi lên cho con một triệu mua lấy cái áo ấm mà mặc. Gác máy rồi nhưng lòng tôi cứ da diết mãi. Tôi đã trưởng thành, đã đi làm 3,4 năm nay nhưng không năm nào bố không gửi tiền cho tôi mua áo ấm.
Tôi năm nay 25. Nghề nghiệp và thu nhập đều ổn định. Gia đình tôi thuần nông chính hiệu, bố tôi làm thợ xây còn mẹ làm công nhân may cho một công ty liên doanh. Sau tôi còn một đứa em nữa đang học lớp 11.
Những ngày còn đi học, tôi chẳng nhớ mình gọi về nhà được mấy lần. Có lẽ là mỗi tháng một lần, và lần nào cũng vì mục đích xin tiền bố mẹ. Bố tôi bị đau thần kinh toạ, làm công việc phải leo trèo và mùa đông không được mặc ấm khiến xương cốt bố không được khoẻ mạnh thế nhưng chưa một lần bố nói với tôi câu nào.
Tôi là con trai vốn ít nói, bố cũng vậy đâm ra bố con tôi ít tâm sự. (Ảnh minh họa)
Trong mắt tôi, bố là người mẫu mực nhưng nghiêm nghị. Vì thế tôi và bố rất ít khi nói chuyện được với nhau nhiều. Tôi là con trai vốn ít nói, bố cũng vậy đâm ra bố con tôi ít tâm sự. Có chăng chỉ là tôi xin tiền, bố dặn dò học tốt. Mỗi lần gọi về tôi cố nói ngắn gọn. Thế nhưng nói chuyện với bạn gái có thể nói hàng tiếng mà chẳng thấy chút lăn tăn. Những chuyện tưởng như nhỏ nhặt ấy mà giờ tôi mới nhận ra vậy đấy.
Video đang HOT
Tôi học năm 3 thì xin bố mẹ mua một cái xe máy cũ để tiện đi làm. Bố mãi mà chưa gửi tiền làm tôi sốt ruột vô cùng. Hôm về quê để lấy tiền đúng hôm bố tôi đi thi bằng xe máy. Hôm đó bố tôi đội mũ bảo hiểm và đi xe đạp để thi. Nhìn thấy bố tôi thương nhưng không thể làm gì được, cố gắng học tốt để kiếm học bổng. Năm ấy tôi được học bổng xuất sắc. Bố hay tin chạy sang khắp nhà hàng xóm khoe con trai. Nghe giọng bố nói mà tôi thấy bố run run.
Ngày tôi tốt nghiệp, bố lên chụp ảnh cùng tôi. Bố mặc một chiếc áo sơ mi trắng sơ vin với chiếc quần đã bạc màu. Mặc kệ ai có nói bố tôi nghèo nhà quê, tôi vẫn thấy tự hào. Đó là lần đầu tôi thấy bố cười tươi như vậy khi đứng bên tôi.
Thời gian sau tôi đi làm, guồng quay công việc khiến tôi quên đi trách nhiệm một người con trong gia đình. Tôi bận rộn với các công trình nam bắc, tôi lo lắng cho các dự án làm sao để hoàn hảo nhất có thể. Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ tôi sớm được hưởng phú.
Hôm ấy khi về tôi thấy cửa mở, giật mình chạy vội vào phòng thì thấy chiếc áo sơ mi cũ đang vứt giữa giường. Cầm chiếc áo lên tôi mới nhận ra chiếc áo bố tôi mặc sao nhiều chỗ rách quá. Tôi mải mê kiếm tiền mà không để ý đến những điều đơn giản nhất để làm cho bố mẹ. Khi thấy tôi về, bố mang mâm cơm ra vừa cười vừa nói tôi rửa tay ăn cơm. Tôi chạy đến ôm chầm lấy bố và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi ôm bố kể từ khi tôi lớn, lần đầu tôi khóc trên vai bố, khi mà mái tóc của bố đã nhuốm bạc từ lâu.
Có lẽ chúng ta đôi lúc mải mê tìm kiếm cơm áo gạo tiền và mải chạy theo những lợi danh mà quên đi bố mẹ chúng ta ngày một già đi. Xã hội phát triển có phải chúng ta cũng đang sống quá vội rồi hay không?
Theo Afamily
Nhìn em nắn nót từng chiếc áo trẻ con, tôi không dám nói ra sự thật
Sau khi nghe bác sĩ giải thích, tai tôi ù đi, đầu óc quay cuồng. Sao ông trời lại lấy đi thứ có thể khiến cuộc đời tôi rơi vào tăm tối như vậy
ảnh minh họa
Từ nhỏ cho tới khi trưởng thành, tôi luôn là người may mắn. Sinh ra trong một gia đình kinh tế khá giả, tôi học giỏi, đẹp trai.
Tốt nghiệp đại học, trong khi bạn bè chật vật xin việc thì tôi dễ dàng được nhận vào một tập đoàn nổi tiếng về công nghệ thông tin. Tất nhiên, một phần nhờ mối quan hệ từ bố mẹ nhưng tôi cũng có năng lực thật sự.
Vì có khiếu ăn nói nên xung quanh tôi lúc nào cũng có hàng tá người đẹp xin chết. Tôi đã trải qua một vài mối tình, sâu đậm cũng có, nhạt nhẽo cũng có nhưng chưa ai đủ để khiến tôi nghĩ rằng, mình sẽ cưới họ.
Cho đến sau này đi làm, em đã khiến tôi say như điếu đổ. Thùy Ngân, tên người yêu tôi vừa xinh đẹp lại rất dịu dàng, nết na. Hơn nữa, em rất được lòng bố mẹ tôi. Yêu nhau được mấy tháng tôi đã nghĩ rằng, nàng phải là vợ của tôi. Và càng về sau, tôi càng khẳng định tình cảm của mình hơn.
Hai năm sau, tôi tôi cầu hôn, nàng e thẹn gật đầu. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, mình là người có cả "thế giới" trong tay. Thế nhưng đúng như những gì mà người ta vẫn thường nói, "ông trời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả"...
Cách đây hơn 2 tuần, tôi lặng lẽ một mình đến bệnh viện nam học khám bệnh. Và thế giới gần như sụp đổ dưới chân khi bác sĩ nói rằng, tôi không có khả năng làm cha. Tôi đã lắp bắp hỏi đi hỏi lại hàng chục lần bác sĩ về kết quả này, tôi không tin một người có vẻ ngoài phong độ, khỏe mạnh lại có thể bị vô sinh.
Bác sĩ nói, tinh trùng của tôi gần như bị chết hết và điều trị thì khả năng có con cũng rất thấp. Nếu muốn sinh con thì chỉ còn cách lấy tinh trùng ở ngân hàng hoặc xin của người đàn ông khác.
Tai tôi ù đi, đầu óc quay cuồng. Sao ông trời lại lấy đi thứ có thể khiến cuộc đời tôi rơi vào tăm tối như vậy?
Yêu nhau được nửa năm, tôi và Thùy Ngân đã có quan hệ với nhau. Không phải vì cô ấy dễ dãi hay vì tôi quá ham hố mà cơ bản là, chúng tôi yêu nhau và chắc chắn sẽ đến với nhau nên không để tâm nhiều đến chuyện ấy. Sau này, khi hai bên gia đình chính thức qua lại, chúng tôi quan hệ nhiều hơn.
Vậy nhưng không hiểu sao chúng tôi không dùng bất cứ biện pháp tránh thai nào mà bạn gái tôi chưa một lần dính bầu. Đôi lần tôi và em có thắc mắc nhưng vì cả hai đều bận rộn, lại nghĩ mình cò trẻ nên bỏ qua rất nhanh.
Hai tháng trước, bố mẹ tôi đi xem ngày và cả nhà quyết định tổ chức hôn lê cho chung tôi tháng tới. Bố mẹ tôi phấn khởi ra mặt vì ông bà mong có cháu bế từ lâu. Thấy bố mẹ tới lui nhắc chuyện này, tôi bất giác lo lắng về chuyện con cái.
Và vì nghĩ có điều gì đó bất ổn, tôi đã định bảo em cùng đi khám sức khỏe sinh sản trước tiền hôn nhân. Nhưng tôi lại sợ cô ấy cho rằng, tôi lấy cô ấy chỉ để sinh con nên quyêt đinh đi kham môt minh.
Tôi đa nghi minh se dung phương phap loai trư, nêu tôi đi kham ma co bênh thi nghia la Ngân không sao va ngươc lai. Vao thơi điêm đo, tôi nghi trong trương hơp Ngân măc bênh, kho hoăc không thê co con, tôi cung se ơ bên cô ây chưa tri hoăc cung lăm la xin con nuôi. Vì tôi yêu Ngân thật sự và muốn bên em cả đời. Trong tư tương cua tôi, chưa bao giơ tôi mảy may nghi răng minh mơi chinh la ngươi măc bênh vô sinh.
Ngay ca luc đa câm tơ giây kham trong tay, tôi vân không tin vào sự thật. Rơi phong kham, tôi lai xe vô đinh như ngươi mât hôn. Tôi tìm đến một khách sạn ở Hải Phòng và tăt điên thoai. Tôi chi muôn ơ môt minh, muôn tim cach thoat khoi tinh trang vô vong nay.
Hai ngay sau, tôi quay vê Ha Nôi, va quyêt đinh se giâu kin chuyên nay, vân tô chưc hôn lê vơi Ngân, măc kê moi chuyên đên đâu thi đên. Nhưng khi găp Ngân, tôi lai không đu sư tan nhân đê măc kê , coi như không biêt chuyên gi. Đi chơi vơi nhau, đên đâu thây co tre con, em cung chi cho tôi va cươi rât man nguyên. Em noi muôn sinh ít nhất 3 đứa con cho vui cửa, vui nhà.
Ngay hôm đi thư ao cươi cung vây, tư dưng em đoi tôi đưa vao môt cưa hang chuyên đô sơ sinh rôi ngăm nghia, năn not tưng chiêc ao, chiêc quân trong đo mai không thôi. Em con noi, lần trước tâm sự cùng mẹ tôi, mẹ bảo mong muốn có cháu lắm rồi và em không muốn mẹ phải chờ đợi lâu hơn nữa. Vây thi lam sao tôi co thê tan nhân ma giâu mai bi mât nay?
Tôi tư thây minh hen qua, không dam noi thăng vơi ngươi yêu moi chuyên. Thưc long tôi rât sơ se mât Ngân, co khi nao vi qua mong muôn co con, Ngân se bo rơi tôi đê đên vơi một trong vô khôi nhưng ke vân theo đuôi em.
Tôi thấy đau khổ quá, tôi phải làm gì bây giờ?
Theo Phununews
Nhiều hôm vợ mặc những chiếc áo phông cổ trễ là thế nào cũng có chuyện xảy ra Khi yêu, đến khi mới về sống chung điều này khiến tôi hào hứng, thú vị lắm. Nhưng khổ nỗi, nếu chỉ có ai vợ chồng thì không nói làm gì, đằng này, nhà có khách, có người thân hay bạn bè đến chơi, vợ tôi vẫn hớ hênh như vậy. ảnh minh họa Tôi tuộc tuýp đàn ông khá truyền thống, chỉ...