Chiếc áo ngực “tố” vợ trao thân cho người cũ ngay trước đêm tân hôn
Tôi bực tức cầm váy cô ấy giật ra và phát hiện ra điều còn kinh khủng hơn, chiếc áo lót của cô ấy mất đâu mất một quai. Cô ấy lập tức thanh minh áo rộng và vì nhảy nên rơi.
Xin chào mọi người, tôi nghiêm túc và thành thật chia sẻ câu chuyện của mình với tất cả mọi người. Từ đó mong nhận được những lời góp ý khách quan rằng liệu sự thất vọng của tôi về nửa kia của thế giới có là quá khắt khe?! Không cần đến 1 năm hay 10 năm hôn nhân, tôi và vợ dường như đang kết thúc khi chỉ vừa mới bắt đầu. Thậm chí chúng tôi còn chưa có đêm tân hôn.
Tôi và cô ấy (xin lỗi tôi không muốn gọi cô ấy là vợ) có hai năm quen biết và yêu nhau. Trong khi tôi là một người chỉn chu đúng mực thì cô ấy là gái ngoan rất đoan trang. Vì cả hai đều ở độ tuổi U30 nên tôi không quan tâm nhiều đến quá khứ của cô ấy. Một là vì tôi tin ở nhân cách mà cô ấy thể hiện, hai là cô ấy đã trả lời là “còn trinh”. Tôi không phải là loại đàn ông ích kỷ thủ cựu, nhưng vì tôi là trai tân nên cô ấy phải là một cô gái thanh khiết thì mới hợp.
Trong quá trình yêu nhau, tôi không hề nghi ngờ về tính cách và tình yêu của cô ấy dành cho mình. Tôi yêu cô ấy 10 thì cũng cảm nhận được cô ấy yêu mình đến 8, 9. Duy chỉ một điều tôi hơi băn khoăn là thỉnh thoảng vẻ mặt cô ấy trông rất u sầu, như thể đang nhớ nhung da diết về tình cũ, một người mà cô ấy không hiếm khi nhắc tới. Điều tôi hoài nghi rất trùng khớp với một việc gần đây nhất.
Trong quá trình yêu nhau, tôi không hề nghi ngờ về tính cách và tình yêu của cô ấy dành cho mình. Tôi yêu cô ấy 10 thì cũng cảm nhận được cô ấy yêu mình đến 8, 9 (Ảnh minh họa)
Trước đây có một lần cô ấy bỗng dưng đổi hình đại diện trên facebook thành hình một con chim đang bay vút lên trời. Cô ấy không phải là người thường xuyên thay đổi ảnh nền nên hành động nhỏ đó khiến tôi rất bận tâm. Sau đó vài ngày tôi vô tình biết được tình cũ của cô ấy mới lấy vợ. Như vậy rõ ràng việc cô ấy bất ngờ đổi ảnh là do buồn và luyến tiếc người đó? Tra khảo thì tôi tự thấy mình tiểu tiết nhỏ mọn nên tôi vờ cho qua, nhưng thật sự trong lòng luôn rất bứt rứt khó chịu.
Chúng tôi kết hôn với nhau cách đây chưa tròn 1 tuần. Hiện cô ấy đang ở nhà mẹ, hai bên gia đình đang ra sức thuyết phục tôi hàn gắn nhưng tôi không hề có ý định ấy.
Video đang HOT
Sau buổi tiệc chiều, chúng tôi về chung cư mới mua của hai vợ chồng. Lúc đó là 8 giờ tối, tôi vẫn còn thấm rượu nên chưa muốn động phòng. Cô ấy đã giúp tôi tắm rửa sơ qua và nằm cạnh tôi trong khi tôi ngủ. Khoảng 9 giờ thì điện thoại cô ấy reo. Tôi rất bực mình vì đang mơ màng thì bị thức giấc, mặt khác tôi cũng đã dặn cô ấy đêm tân hôn thì nên tắt điện thoại đi.
Nghe điện thoại xong thì cô ấy mặc áo quần và bảo các bạn cô ấy đang ngồi ở bar và gọi ra chơi. Tôi ngăn lại nhưng cô ấy nửa đùa nửa thật bảo dù sao thì tôi vẫn còn say chưa “làm ăn” được gì, vả lại vẫn chưa kịp làm tiệc chia tay hội bạn gái độc thân trước khi lấy chồng. Lúc ấy chân tay tôi còn mềm nhũn nên muốn kéo cũng không kéo lại được. Tôi dặn cô ấy về trước 12 giờ…
Khi cô ấy về thì tôi đã tỉnh hẳn và đã đi tắm lại. Tôi đã thật sự háo hức đợi cô ấy trở về nhưng thật không ngờ, người trở về lúc đó không còn là vợ tôi nữa. Tôi nhớ lúc đi cô ấy cột tóc nhưng về lại xõa ra, tóc rối bời, mực kẻ mắt cũng lem đi, môi nhạt không còn màu, cúc đằng sau váy bị đứt đi một cái, thần sắc của cô ấy trông không được tự nhiên, lúc trả lời tôi thì bị lạc giọng.
Chính những biểu hiện không bình thường của cô ấy khiến tôi phải nghi ngờ. Lẽ nào cô ấy vừa ra ngoài gặp tình cũ và cắm sừng tôi đúng đêm tân hôn?! Sau đó tôi nhớ lại vẻ mặt u sầu khó hiểu của cô ấy trước đây, nhớ lại hình cánh chim của cô ấy trên facebook mà nổi điên.
Tôi bắt cô ấy đưa ra lời giải thích cho bộ dạng xộc xệch của mình, cô ấy bảo ngồi trên bar có uống bia và có nhảy nhót vì quá phấn khích do hơi say. Đó là kiểu ăn chơi rất bình thường với những cô gái khác, nhưng cô ấy thì tôi rất hiểu. Cô ấy là người cho dù có vào đến bar, bị ép kiểu gì cũng không bao giờ để bản thân rơi vào tình trạng thiếu kiểm soát như thế.
Mặc những lời giải thích van lơn vô ích từ phía nhà vợ, tôi vẫn nghĩ mình đang suy nghĩ đúng hướng (Ảnh minh họa)
Tôi bực tức cầm váy cô ấy giật ra và phát hiện ra điều còn kinh khủng hơn, chiếc áo lót của cô ấy mất đâu mất một quai. Cô ấy lập tức thanh minh áo rộng và vì nhảy nên rơi. Đó là một lời nói dối quá tệ hại, nhảy nhót đến độ tả tơi, đứt cúc, rớt quai áo lót? Là cô ấy nhảy ở bar hay làm gì khuất tất với tình cũ nên mới có cái bộ dạng xộc xệch thế?
Hơn nữa, đúng là tôi say, nhưng vì thế mà bỏ đi trong đêm tân hôn thì có được xem là đàn bà ngoan không? Bộ mặt đoan trang của cô ấy là giả tạo nhưng đến phút cuối lại lòi đuôi hay sao? Nếu vậy thì cái trinh tiết mà cô ấy vẫn luôn đảm bảo cần phải đợi tôi định giá xem đã. Không thể chấp nhận hơn nữa, tôi đuổi cô ấy về nhà mẹ trong đêm.
Mặc những lời giải thích van lơn vô ích từ phía nhà vợ, tôi vẫn nghĩ mình đang suy nghĩ đúng hướng. Từ bé đến giờ lúc nào tôi cũng lập luận rất xác đáng và logic. Tôi thật sự đã mất hết niềm tin vào vợ. Nếu là mọi người, có thể chấp nhận được không?
Theo Afamily
Bao nhiêu mối tình là bấy nhiêu lần tôi trao thân
KỂ TỪ KHI CHIA TAY ANH, TÔI ĐÃ CÓ HƠN CHỤC NGƯỜI TÌNH... ĐẮM SAY TRONG MÊ LẠC, CUỐNG QUÝT BÊN TÌNH NHÂN, TRAO THÂN TRONG CHỚP NHOÁNG...
Dưới ánh đèn mờ, tôi vẫn cảm nhận hơi thở của anh phảng phất đâu đây. Tiếng bước chân của anh vẫn vọng lại. Anh - người tình thứ mười mấy, tôi không nhớ nổi. Người đàn ông mấy tháng trước thề nguyền cùng tôi đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo, giọt nước mắt lặng lẽ rơi tự khi nào không hay. Những giọt nước mắt băng giá của quá khứ và hiện tại đầy đắng chát.
Mối tình đầu đến khi tôi học năm thứ 3 đại học. Nhà tôi cách nhà anh một con đường nho nhỏ. Thời thơ ấu, tôi nhỏ xíu, thấp bé hơn các bạn nên hay bị bắt nạt. Mỗi lần như thế anh luôn là anh hùng giải cứu tôi. Như có duyên phận từ kiếp trước, tôi và anh cứ quấn lấy nhau như hình với bóng. Tôi thích anh từ ấy, nhưng không dám thổ lộ lòng mình. Khi tôi học năm thứ 3, anh tỏ tình với tôi. Tình yêu ngọt ngào đắm say đến với chúng tôi thật tự nhiên. Những nụ hôn, những cái ôm xiết chặt và cả sự hòa quyện đắm say giữa hai tâm hồn. Không lo sợ, không hối tiếc tôi trao cái quý giá nhất của mình cho anh.
Con đường hạnh phúc có dấu chân của thế xác.
Ra trường, tôi và anh đều làm việc ở cùng một tỉnh, xa nhà. Công việc của anh khá trôi chảy, còn tôi thì ngược lại. Tôi bắt đầu thấy chán nản và dường như hay than vãn hơn. Cứ ngỡ anh sẽ ở bên tôi để động viên thì... thời gian này anh hay đi nhậu với bạn bè đồng nghiệp, và rồi... Anh quen một cô gái khác và họ đã yêu nhau. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi gục ngã và dường như chỉ muốn tìm đến cái chết. Anh vẫn lo cho tôi, vẫn yêu tôi nhưng anh không thể bỏ cô ấy.
Hụt hẫng, đau khổ nhưng anh đã phản bội tôi... và tôi chấp nhận buông tay. Tôi lặng lẽ ra đi, còn họ yêu nhau được 2 tháng thì làm đám cưới. Ngày anh cưới vợ, cả xóm nhỏ tôi như mở hội. Chỉ riêng tôi lặng lẽ khóc sau rèm cửa. Tôi hận anh, hận người đàn ông bạc bẽo ấy...
Từ khi đó, tôi đã đánh rơi mất nụ cười ở đâu tôi chẳng nhớ. Nỗi đau đớn trong tim lặng lẽ cắn xé tâm hồn tôi. Nỗi cô đơn, chán chường đã đẩy tôi vào vòng tay của những người đàn ông mới với khát khao được yêu, với háo hức, với sự cuồng nhiệt của tuổi mới lớn.
Cuộc tình mới đến, tôi lao vào tình yêu như con thiêu thân để đánh đuổi hết những mơ hồ về anh. Chính tôi đã lôi cuốn anh vào những phút giây ân ái mặn nồng chỉ sau một tháng yêu nhau. Tôi quá dễ dãi? Nhưng dường như trái tim người mới không xua tan hết giá lạnh trong trái tim tôi, nỗi nhớ anh vẫn còn quá lớn. Dù muốn hay không tôi vẫn thầm so sánh họ với anh. Và cái cảm giác người không thuộc về tôi, người sẽ rời xa tôi một ngày nào đó cứ bám xiết lấy tôi. Cũng chỉ vài tháng sau tôi mối tình kết thúc. Người rời xa tôi.
Một, hai, ba,... tôi không đếm được nữa. Tôi không muốn nhớ, say đắm rồi cũng qua nhanh, ngọt ngào rồi cũng phai nhạt, kỉ niệm rồi trở thành nỗi ám ảnh. Đã năm năm kể từ mối tình đầu ấy đến giờ tôi đã có hơn chục người tình. Đến giờ tôi vẫn không hiểu mình, những cuộc tình chóng vánh, không thực dụng nhưng cũng không chân thành. Giờ đây tôi không tìm nổi cho mình một tri kỷ, chỉ kịp khoác lên bộ mặt lạnh lùng giữ lại sau cùng cho mình.
Cảm giác chờ đón ngày mới thật dài, và nặng nề. Tôi khát khao cảm giác được là kẻ chung tình. Được làm vợ làm mẹ, được yêu thương người đàn ông của riêng mình cả cuộc đời này.
Người đàn ông mà tôi mong chờ bao giờ mới xuất hiện?
Theo VNE
Trao thân rồi tôi cũng chưa biết gì về anh ấy Tôi muốn xem giấy khai sinh anh không cho, còn chứng minh thư anh bảo cũng làm mất rồi, nhà anh tôi cũng không được biết. Chúng tôi quen nhau bảy tháng, muốn tiến tới cuộc sống gia đình và sinh con đẻ cái. Tôi là sinh viên năm cuối, anh là kỹ sư xây dựng, tôi nhận lời yêu anh kể từ...