Chiếc áo chồng mặc trong ngày họp lớp đã tố cáo anh không hề coi trọng tôi
Lúc đó dù rất bức xúc nhưng tôi vẫn đủ lý trí để kìm nén lại.
Tôi và chồng lấy nhau do bố mẹ hai bên gán ghép. Bố tôi và bố anh là bạn quân ngũ. Anh hơn tôi cả chục tuổi, là người có sự nghiệp thành đạt.
Khi gần 30, anh vẫn chưa tính đến chuyện vợ con. Bố mẹ anh quý mến tôi, đưa tôi về nhà chơi và tiếp xúc với anh nhiều hơn. Chúng tôi qua đêm với nhau sau một lần anh say không biết trời đất. Sẵn nhờ mối thân tình của hai nhà, chúng tôi tổ chức lễ cưới, vì tình nghĩa là phần nhiều, tình yêu chỉ là thứ yếu.
Anh đối xử với tôi rất tốt. Sự ân cần, quan tâm của anh luôn được mọi người khen ngợi. Tuy nhiên, ở anh, tôi chỉ cảm nhận có tình nghĩa vợ chồng. Tình yêu đôi lứalà thứ gì đó rất mờ nhạt trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi. Tuy vậy, anh vẫn luôn làm tròn bổn phận người chồng, người cha.
Đó là tình đầu của anh – cô bạn hoa khôi lớp đại học. Chị ấy còn rất tài giỏi, khéo léo. (Ảnh minh họa)
Qua mẹ anh kể, tôi được biết anh từng có mối tình sâu đậm với người yêu cũ. Đó là tình đầu của anh – cô bạn hoa khôi lớp đại học. Chị ấy còn rất tài giỏi, khéo léo. Họ yêu nhau ba năm rồi đột ngột chia tay. Chị ấy đi du học nước ngoài, xa mặt cách lòng nên chủ động chấm dứt với anh. Anh phải mất khoảng thời gian rất dài để lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Đôi lần tò mò, tôi hỏi anh về chị ấy. Anh trả lời vài câu cho có, lảng tránh sang chuyện khác. Mãi đến năm nay, lớp anh tổ chức họp lớp yêu cầu mang bạn đời tham dự cùng, tôi mới có cơ hội gặp bạn bè của anh.
Video đang HOT
Chồng tôi chọn chiếc áo sơ mi màu xanh da trời. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh chọn trang phục như vậy. Trước giờ, anh chỉ “trung thành” với sơ mi trắng hoặc phông trắng với quần jean tối màu.
Khi chúng tôi đến nơi, lớp anh đã tụ họp rất đông. Tôi cúi đầu, ra hiệu chào mọi người. Các anh bạn nhào đến, ôm chầm lấy chồng tôi. Họ bắt đầu những câu chuyện hàn huyên, hỏi han nhau về mọi thứ.
Rõ ràng, anh chẳng coi trọng tôi chút nào, ngay cả khi có bạn bè thân thiết của anh. (Ảnh minh họa)
Một người phụ nữ dáng vẻ sang trọng, giàu có tiến đến gần chồng tôi. Họ chào hỏi, rồi người đó khen chồng tôi bao năm vẫn vậy. Từ ngoại hình vẫn trẻ như ngoài đôi mươi, chị đoán tính cách chồng tôi vẫn không thay đổi. Chị ấy còn khen anh vẫn giữ được chiếc áo sơ mi từ ngày nào.
Chiếc áo sơ mi anh đang mặc là món quà cuối cùng của người yêu cũ gửi tặng trước khi đi du học. Người phụ nữ kia là bạn thân của chị ấy nên hai người đã đi chọn cùng nhau. Năm nay, tình cũ của anh không về nước nên không tham gia họp lớp như thường lệ.
Anh cười nhẹ, nhìn đi một hướng khác. Tôi giận anh tím mặt. Anh mặc chiếc áo đó đi họp lớp với mục đích gì nếu như không phải để ôn lại kỷ niệm tình xưa? Rõ ràng, anh chẳng coi trọng tôi chút nào, ngay cả khi có bạn bè thân thiết của anh.
Tôi vẫn đủ lí trí để kìm nén lại cảm xúc. Anh trả lời tôi bằng lời đáp vô trách nhiệm. Anh chỉ vô tình chọn bừa chứ không hề có chủ ý chọc tức tôi.
Bao nhiêu sự quan tâm anh dành cho tôi trước đây bỗng tan biến thành mây khói. Không lẽ, tôi cố gắng làm vợ hiền dâu thảo vẫn không thay thế được người yêu cũ trong lòng anh? Tôi phải làm sao trong tình cảnh này đây?
Theo Afamily
Sau cuộc ly hôn
Tưởng đâu, sau khi thoát khỏi cái ách của ông chồng ích kỷ, vô tâm nhưng nhiều tính toán, chị có thể hứng khởi mà sống với hiện tại và tương lai rộng mở của mình. Nhưng thực tế đâu phải vậy.
Hôm đó là thứ Bảy. Chị đi siêu thị, cũng như bình thường thôi, sau khi con đã tới lớp học thêm thì tranh thủ chút thời gian mua sắm đồ ăn dự trữ. Trời mưa lất phất, chị tha được mớ túi lớn túi nhỏ ra tới bãi xe thì đã mệt nhoài. Chị kéo nhẹ cái váy lên cho đỡ vướng, đặt mấy bịch đồ dưới chân, còn thì treo trên tay lái. Núp mình trong chiếc áo mưa vướng víu, chị lại tất tả qua chỗ đón con. Dưới bầu trời sũng nước hôm ấy, chỉ riêng chị biết mình nhỏ bé, yếu đuối và cô đơn đến thế nào.
Chị vừa chia tay chồng. Căn hộ mới mua, có những chỗ còn chưa kịp hoàn thiện. Mấy cái móc phơi đồ được hai mẹ con gắn lại bằng tay, không có dụng cụ chuyên biệt lẫn bàn tay đàn ông cứng cáp, nên lỏng lẻo xiêu vẹo. Con gái chị, sau nhiều nỗ lực sửa chữa không thành, đã buông thõng: "Đấy là việc của đàn ông".
Dẫu đã nhiều ước lượng trước ly hôn, nhiều thứ vẫn khó lường, khác xa với mớ lý thuyết suông mà chị từng được nghe, được biết, được khuyên, được cảnh báo; rằng đàn bà độc thân, sau một cuộc hôn nhân dằng dặc, nhiều tổn thương, rất dễ mất thăng bằng mà biến mình thành mồi ngon cho xã hội.
Không phải là chị chẳng có người bạn hay đồng nghiệp khác giới nào để nhờ vả, nhưng chị ngại. Sau khi ly hôn, thậm chí là ngay cả giai đoạn chị đang rục rịch nộp đơn, chờ làm thủ tục các kiểu, chị đã thấy mình ngấm ngầm được ghi tên vào hội "bỏ chồng" ở cơ quan. Nhiều anh đồng nghiệp lẫn sếp trực tiếp, trước đây vẫn giao tiếp bình thường với nhau, nay bỗng ỡm ờ buông những lời khó hiểu. Kiểu như, ta cứ thả câu, được thì tốt, không cũng mất mát gì đâu mà sợ. Chị kinh hãi với suy nghĩ ấy.
Ngay cả làm quen với tình trạng tự do của mình, chị vẫn còn bỡ ngỡ. Tưởng đâu, sau khi thoát khỏi cái ách của ông chồng ích kỷ, vô tâm nhưng nhiều tính toán, chị có thể hứng khởi mà sống với hiện tại và tương lai rộng mở của mình. Nhưng thực tế đâu phải vậy.
Ảnh minh họa
Chị soi mình trong gương. Người đàn bà đang ở độ tuổi chín tới, mặn mà, quyến rũ, nhìn lại chị, ngơ ngác. Chị tự hỏi, người ta cho rằng chị thiếu thốn lắm hoặc chị không có gì để mất thật ư? Nói nào ngay, chị tự xét mình cũng nhiều bạn bè, nhiều mối quan hệ. Cũng có người khác phái đã và đang tỏ ra quý mến, ân cần với chị. Tựa như anh em, dễ dàng thổ lộ chia sẻ. Thế nhưng, khi cái tin vợ chồng chị chuẩn bị ly hôn lan ra, thì chị lại thấy họ, hoặc sỗ sàng dấn thêm, hoặc e dè lùi lại. Ai cũng có cái lý của họ, chị cũng vậy. Chị thấy mình mất đi người bạn khác phái thân thiết khi anh dễ dàng buông mấy lời nhớ nhung vớ vẩn ngôn tình. Chị thừa thông minh để hiểu, chị hoặc ai đó muốn gì, cần gì, thì lúc này đều chưa đúng thời điểm.
Những tấm gương nhan nhản xung quanh làm chị giật mình. Có người, vì cuộc chia tay diễn ra đột ngột quá, nên sốc, bạ đâu cũng muốn dựa dẫm. Có chị trở nên mất niềm tin vào tình yêu, chính xác hơn là vào đàn ông, nhìn đâu cũng thấy thói hư tật xấu, dối lừa. Cô bạn cũ của chị dường như mất cả kiểm soát, hay nói huyên thuyên, gặp ai cũng sẵn sàng kể lể tâm sự. Nhiều người khác thì tự thu mình trong cái vỏ ốc, sợ hãi tất cả.
Chị cũng là người bình thường, biết khao khát, lại phải chịu đựng cuộc hôn nhân cô đơn trong thời gian dài. Ly hôn là điều không ai muốn nếm trải, chẳng đặng đừng thôi, trước cái nhìn còn nhiều soi ngó, thành kiến "bỏ chồng" của xã hội. Chông chênh lắm chứ.
Nhớ hôm chị xuống tỉnh công tác, gặp người phụ nữ tên Mai, trưởng phòng điều hành gì đấy, ra tiếp khách mà luôn dắt theo hai đứa con "sẵn bữa ăn ké". Tụi nhóc nhồm nhoàm, chí chóe gắp bốc trong sự e dè, nhường nhịn của cả chủ lẫn khách. Mai hồn nhiên nói, như tự hào, rằng con trai mình hay lắm nhé, từ dạo vợ chồng chia tay, nó rất biết chăm sóc mẹ. Đâu phải cứ có đàn ông trong nhà thì mới sống được, mình giỏi thu xếp nên vẫn ổn hết, còn khỏe hơn trước nữa.
Chị cố nén tiếng thở dài, tưởng như những truân chuyên, tủi hờn của người đàn bà đã lỡ dở lần đò hiện rõ qua ánh nhìn gắng sức đến bất chấp của Mai, chỉ để cho cái vỏ bọc trong ngoài của chính cô ấy.
Thôi thì tự nhủ rằng, hãy tìm cách sống chậm lại, an bình, nhẹ nhõm. Đừng đặt ra bất kỳ mục đích hay mục tiêu nào trong giai đoạn này, nhưng nhất định phải có các giới hạn cần thiết, để đừng dại dột sa ngã hay rơi vào các bẫy tình vớ vẩn, rẻ tiền. Chị không thể biến mình thành đề tài cho thiên hạ dòm ngó hay buông thả bản thân. Mình không biết trân quý, nâng niu bản thân, thì ai có thể.
Theo Báo Phụ Nữ
"Chuẩn" con dâu của mẹ chồng "a còng" Mẹ chồng hiện đại thích kiểu con dâu như thế nào? Liệu có giống chuẩn "công, dung, ngôn, hạnh" giống trước kia hay không? Cùng Em đẹp tìm hiểu nhé! "Xuất giá tòng phu" - lấy chồng thì phải theo chồng, đó là đạo lý muôn đời của phận làm dâu dù ngày nay người phụ nữ đã có thể làm mọi việc...