Chia tay vợ thạc sĩ sau 3 năm kết hôn để cưới cô gái bán rau…
Nói ra thì không ai tin được, nhưng thực ra 3 năm ở bên cô vợ “học cao hiểu rộng” tôi cảm thấy mình như ở tù vậy…
Ngày chúng tôi bắt đầu quen biết, tôi hiểu Dương đúng nghĩa là “ con ngựa bất kham”, rất cá tính, rất tham vọng và giỏi giang. Nhưng lúc ấy tôi còn trẻ, sự nhiệt huyết hăng hái của cô ấy khiến tôi cảm thấy bị thu hút vô cùng. Cũng chính vì thế, tôi đem lòng yêu Dương tha thiết.
Tôi học xây dựng, cô ấy học kinh tế, hai trường sát nhau nên cũng thường xuyên gặp gỡ nhau. Nếu như nhiều đôi tình nhân khác hẹn hò trong quán cà phê, rạp chiếu phim hay công viên gì đó thì tôi và Dương suốt ngày hẹn nhau lên thư viện, hay ngồi trước máy tính học mấy cái về công nghệ thông tin. Cô ấy nói, lúc nào cũng phải học hỏi thì mới phát triển được.
Chúng tôi ra trường, về nhà nhau ra mắt. Bố mẹ hai bên ưng lắm, cũng có ý bảo chúng tôi sớm xác định để hai bên đi lại. Sau đó, tôi đi làm, còn em học lên cao học thêm 2 năm nữa. Vừa học xong, cô ấy về đầu quân cho một tập đoàn lớn, lương ngấp nghé 20 triệu một tháng.
Tôi hỏi chuyện cưới xin, thực lòng tôi cảm nhận được cô ấy chưa muốn lắm, nhưng vì gia đình bên kia cũng giục nên em gật đầu đồng ý.
Cưới nhau về ở chung với bố mẹ chồng, chẳng được mấy ngày thì hai vợ chồng bắt đầu xích mích, tất cả cùng vì tính khí kiêu ngạo quá đáng của cô vợ thạc sĩ.
Cô ấy tỏ ra lấn lướt hết tất cả mọi người. Bố mẹ tôi nói gì cô ấy cũng tỏ ra không để ý, cứ khinh khỉnh. Có khi nói chuyện cô ấy nói thời buổi này không có cái bằng thạc sĩ, tiến sĩ thiên hạ người ta cười cho, mấy nữa cô ấy kiểu gì cũng đi học thêm. Vợ cứ phăng phăng nói thế mà chẳng nghĩ, chồng mình chỉ là thằng kỹ sư quèn mà thôi.
Vợ tự cho mình cái quyền được lên mặt, cô ấy kiếm ra tiền nên về nhà nhất định không động vào việc nhà. Sáng ngủ chầy chật đến 7 giờ mới dậy, tôi thì về muộn, chẳng bao giờ thấy về trước 8 giờ. Mẹ tôi nói nhỏ, bảo tôi hỏi xem công việc của vợ thế nào thì cô ấy khùng lên đá thúng đụng nia.
Video đang HOT
Vợ chồng cãi vã nhau suốt ngày, cô ấy luôn ra vẻ coi thường tôi. Tôi muốn có con nhưng vợ không thích, vợ muốn học lên tiến sĩ đã, rồi con cái tính sau. Đánh đổi thời gian, tiền bạc tôi còn chấp nhận, nhưng riêng đánh đổi tình cảm gia đình và con cái thì tôi không đồng ý.
Tôi từng rất tự hào về vợ, cũng hi vọng rất nhiều, nhưng đến năm thứ 2 thì tôi chán thật sự. Vợ chồng sống với nhau như người dưng nước lã.
Thế rồi trong một lần đi làm, tôi không may đụng xe vào cô gái bán hàng rau ngay ngoài ngõ chợ. Nghĩ mình nên có trách nhiệm nên tôi đưa đi viện, từ đó mà quen nhau. Nói chuyện nhiều, tôi biết Linh học xong trung cấp nhưng không xin được việc nên đi chạy chợ, nhà ở ngoại thành.
Linh hiền lành, khéo léo, chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ đến mãi. Ở bên cạnh cô ấy tôi thấy rất ấm áp. Nhất là có lần không cầm lòng được, tôi đến nhà Linh chơi, cô ấy nấu ăn cho tôi, toàn những món tôi thích, điều mà vợ tôi bao năm nay không làm được. Tôi dần dần nảy sinh tình cảm với Linh, dù biết là không nên.
Đến năm thứ 3 của cuộc hôn nhân, vợ chồng tôi càng trục trặc, hình như cô ấy cũng có người khác bên ngoài. Chuyện chăn gối hoàn toàn lạnh lẽo. Ngày tôi nói muốn ly hôn, vợ cũng gật đầu rồi ký không suy nghĩ.
Sau đó nửa năm, tôi tái hôn với Linh. Dù mới đầu bố mẹ tôi không ưng lắm vì cô ấy không có nghề nghiệp ổn định, lại có nhiều điểm không tương đồng nhưng tôi thuyết phục, dù sao tôi cũng đã từng có quá khứ, Linh không để ý thì thôi…
Về sống với nhau, Linh tỏ ra rất ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, việc nhà mẹ tôi không bao giờ cần động tay cô ấy cũng xử lý hết. Linh sống tình cảm, tâm tình nên hợp cạ mẹ tôi lắm. Tháng thứ 3, cô ấy có bầu, đây là điều cả gia đình tôi mong đợi…
Đúng là ở đời, dù tiền bạc có kiếm nhiều đến mấy mà hạnh phúc gia đình không trọn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. May mắn là tôi dừng đúng lúc và gặp được em…
Theo kienthuc.net.vn
Cuộc đời này không hiếm phụ nữ yêu cafe nhưng thích uống một mình như tôi có nhiều không?
Đôi lúc cô đơn, tôi lại muốn đến nơi nào đó, ngồi một góc nghe những giai điệu nhẹ nhàng và kèm một tách cafe.
Thế giới của tôi luôn tĩnh lặng, cô đơn, ít ai có thể bước vào và càng hiếm người có thể ở lại...
Một tối mưa mùa hạ, mọi thứ đơn giản như những hạt mưa cứ rơi nhanh tìm đất ngoài hiên quán. Quán cafe tôi gặp anh là nơi cả hai thường đến vào những lúc cô đơn, chọn ngồi đúng một chỗ, gọi cafe giống nhau... chỉ thời gian là khác nhau.
Ngày trước, nơi đây có một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế đặt đối diện nhau, mục đích dành cho đôi tình nhân nào đó. Nhưng từ lúc bắt đầu, nó đã được những người cô đơn... như tôi, như anh lựa chọn. Rồi dần dần nhân viên ở đây cũng thành thói quen, họ không còn bày ra chiếc ghế còn lại và nơi ấy mặc nhiên trở thành "góc cô đơn".
Tôi luôn đến đây khi chiều tắt nắng hoặc những lúc cô đơn không có nơi để về. Anh lại khác, đến lúc bình minh và đi khi hoàng hôn kéo đến. Chúng tôi không biết nhau, lại càng không hẹn nhau.
Như mọi khi, vẫn ly cafe thoảng hương dịu nhẹ. Tôi nhấp từng ngụm, cái đăng đắng kèm vị chát tan ra trên đầu lưỡi để lại chút dư âm ngòn ngọt. Ly cafe ấy rất ít đường để tôi có thể cảm nhận được cái tinh túy nhất. Cuộc đời này thường thích xô ngã nhiều người nhưng chút ngọt ngào sẽ đến khi những chát đắng đã đi qua. Ngày ngày nhấp chút vị "cuộc đời" ấy để tin rằng, hạnh phúc rồi sẽ đến.
Một ngày mưa buồn, vị khách xuất hiện ngập ngừng nơi cửa. Anh thoáng chút ngạc nhiên, hướng mắt về phía tôi và bối rối. Khoảng không gian của tôi ngưng đọng khi anh tiến đến gần. Một chiếc ghế vội vàng được mang đến, cùng bộ với cái ghế của tôi. Ở đây, mọi thứ đều có cặp có đôi, chỉ duy nhất nơi tôi ngồi chưa từng đủ đôi đủ cặp.
Tôi không thích người khác bước vào thế giới của mình, càng không muốn ai đó đập tan sự tĩnh lặng mà tôi đang có. Tôi chỉ muốn một mình. Anh vẫn ngồi đấy, đưa mắt nhìn mưa rơi ngoài hiên quán, như tôi. Vòng tròn cô đơn của tôi chỉ còn một nửa, đủ để ngắm mưa và đủ để nhấp từng ngụm cafe.
Ly cafe tương tự của tôi được mang đến. Tôi và anh bất giác cùng nhìn nhau. Anh có chất giọng trầm ấm, y như khúc dạo nhạc êm đềm trong bản nhạc mà tôi thích. Tôi thoáng giật mình bởi chút trầm bỏng ấy luôn làm mọi giác quan của tôi được thư giãn. Ở nơi ồn ào, náo nhịp như cuộc sống này, thứ thuốc an thần nhẹ nhàng đó lại làm tôi đặc biệt chú ý.
Tôi và anh đã quen với cô đơn, là chất gây nghiện, khó mà thay đổi. Có lẽ chia đôi sự thinh không này với anh cũng không tệ. Mỗi sáng, anh đều đến đây, ngồi ở nơi này. Thời gian sau, tôi và anh, kẻ đến trước, người đến sau - cứ như thế, dần dần trở nên quen thuộc. Tôi ngạc nhiên khi biết khẩu vị và cảm nhận về cafe của chúng tôi giống nhau. Cả hai thường chìm vào thế giới riêng của mình, nhìn mưa, nhấp cafe, nghe những giai điệu buồn và không biết từ bao giờ hai thế giới ấy đã dần hòa làm một...
Có lẽ, vào một buổi chiều nào đó, trong tiếng nhạc êm đềm, bạn sẽ gặp một người mang nửa cô đơn giống bạn. Và khi cả hai nửa hòa làm một thì sự cô đơn sẽ biến mất để thay thế bằng trái tim yêu thương trọn vẹn. Ngày mưa hôm ấy, tôi đã gặp anh và những yêu thương cũng theo đó mà lớn dần. Giờ đây nhìn mưa, tôi không còn cô đơn nữa thay vào đó là những chờ mong, nhớ nhung và hy vọng khi cánh cửa mở ra sẽ là gương mặt tươi cười của ai đó bước vào...
Theo bestie.vn
Bí quyết của người phụ nữ được chồng giữ như 'báu vật' 10 năm hôn nhân, không ít các vợ chồng cảm thấy tình cảm nhạt đi rất nhiều, gắn bó với nhau vì nghĩa vụ, trách nhiệm với gia đình, con cái. Thế nhưng, suốt chừng ấy năm là vợ chồng, chị vẫn được chồng giữ như báu vật. Ai cũng ngưỡng mộ chị được chồng yêu và quan tâm đến vậy. Đi ra...