Chia tay vì người thứ 3 giàu có
Tôi tự hứa với bản thân rằng rồi một ngày mình sẽ chứng minh cho em và cho tất cả thấy rằng, bố mẹ tôi làm nông dân, không có nghĩa tôi không thể đứng vững trên đôi bàn chân của mình…
Tôi là một chàng trai đào hoa, bạn bè luôn nhận xét thế. Ngày học phổ thông tôi có rất nhiều cô gái vây quanh. Với tâm hồn non nớt khi đó tôi chỉ biết thích, chứ chưa định nghĩa được tình yêu là gì. Cũng vì thích mà tôi thích nhiều người, và cũng rất nhanh chán. Trẻ con mà! Nhưng tới năm học lớp mười hai, tôi đã thay đổi vì gặp em – người con gái đã dậy tôi như nào là yêu một người.
Tới tận bây giờ và sau này nữa, chắc tôi không thể quên được trung thu năm ấy, đang lang thang cùng vài người bạn cũ nói chuyện phiếm thì tôi bắt gặp em, tôi quen em từ trước nhưng tôi cũng không nhìn kỹ bao giờ, vì tôi có nhiều người con gái làm tôi thích vây quanh. Nhưng không hiểu tại sao, nhìn nụ cười của em khi chào tôi, tôi lại thấy một luồng điện như chạy khắp cơ thể, và chỉ theo bản năng tôi chạy theo em và bắt chuyện. Sau một hồi nói chuyện rất lâu tối đó tôi còn đưa được em về tận nhà. Và tôi biết tôi đã thành công một nửa.
(Ảnh minh họa)
Những ngày sau, tôi liên tục viết thư, nhắn tin cho em, và một tuần sau em nhận lời. Một khởi đầu hoàn hảo. Nhưng từ ngày yêu em, tôi nhận ra mình không chỉ thích nữa. Em thông minh nhưng rất đơn giản, dịu dàng và có nét duyên thầm, nó làm lúc nào tôi cũng nhớ về em. Hai đứa học hai lớp cạnh nhau và ngày nào tôi cũng đưa em về mỗi khi tan học để hai đứa tâm sự những chuyện cỏn con hàng ngày của cuộc sống. Tình yêu của tôi cứ như thế, nó trong sáng tới thánh thiện. Cả năm yêu nhau tôi nghĩ cho em rất nhiều. Tôi nâng niu và tôn trọng em tới mức chỉ dám ôm và cầm tay em. Dù bản năng tôi muốn ít nhất là được hôn em như bao đôi tình nhân khác nhưng tôi không dám vì tôi sợ mất em. Tôi trân trọng em!
Sau một năm yêu nhau, chúng tôi cùng thi đậu vào hai trường đại học danh tiếng ở Sài Gòn. Nhưng đó cũng là lúc tôi mất em. Tôi yêu và tin em, nhưng do thi đại học căng thẳng nên mấy tháng tôi không còn thời gian bên em nhiều như trước. Mỗi ngày ôn thi ở nhà dù rất căng thẳng, tôi nhớ em rất nhiều, rất rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ biết nhắn tin cho em chứ không thể làm gì khác, vì kỳ thi quan trọng nhất trong đời đã cận kề, em vẫn nhắn tin cho tôi bình thường.
Nhưng tôi thật không ngờ, thời gian đó em đã thay đổi khi nào mà tôi không đủ tinh tế để nhận ra. Ngày kết thúc kỳ thi tới, tôi vui sướng vì kết quả thi hai đứa đều rất khả quan, tôi nằm mơ mộng tới cuộc sống sinh viên của hai đứa, nhưng em đã nói lời chia tay tôi không chút đắn đo. Tôi không tin vào mắt mình khi nhìn vào dòng tin đó, trời đất quanh tôi xám xịt. Tôi hỏi em tại sao với bao cảm xúc hỗn loạn thì em đáp lại bằng sự lạnh lùng: “người thứ ba”.
Tôi tuyệt vọng và không còn muốn gì nữa, tôi tìm tới rượu để giải sầu, trò chơi điện tử để quên sự thật phũ phàng. Gần một tháng, tôi mới hết sốc và lấy lại bình tĩnh. Và tôi đi tìm lý do, thì được bạn bè em nói rằng em đã thay đổi từ trước đó ba tháng nhưng thương hại tôi nên em không nói. Người đó của em đáng tuổi chú, tuổi bố em nhưng giàu có và rất có thế lực.
Thật chua xót! Tôi vẫn còn yêu em nhưng tôi đã quyết tâm đứng dậy. Tôi tự hứa với bản thân rằng rồi một ngày mình sẽ chứng minh cho em và cho tất cả thấy rằng, bố mẹ tôi làm nông dân, không có nghĩa tôi không thể đứng vững trên đôi bàn chân của mình…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu...
- Cám ơn anh đã cho em một tình yêu, một kỷ niệm mà có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ quên được. Cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em dù ngắn ngủi nhưng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Không phải chia tay là kết thúc
Không phải cảm xúc là trò chơi
Không phải cố quên là hạnh phúc
Ko phải chúc phúc là niềm vui
Anh...
Video đang HOT
Em nhớ...Khoảnh khắc anh nói: "Anh yêu em". Em hạnh phúc. Anh bối rối. Hai trái tim chung nhịp đập..
Anh...
Em nhớ khoảnh khắc. Mình dừng lại anh nhé. Anh lặng yên. Em khóc. Hai trái tim nhói đau.Vụn vỡ.
Mình yêu nhau nhưng không thuộc về nhau. Vậy nên mình chia tay anh nhé! Em không muốn đợi tới lúc anh bước lên lễ giáo đường mà cô dâu không phải là em...
Ngày ấy em yêu anh, một tình yêu chân chính và trong sáng nhất. Anh hơn em bốn tuổi, suy nghĩ chín chắn, biết lo nghĩ đến tương lai, lo cho gia đình. Ngày ấy anh yêu em chân thành, và luôn lo lắng cho em. Vì thế ở bên anh em thấy mình được bao bọc, chở che như một nàng công chúa nhỏ. Em hạnh phúc vì có được tình yêu của anh, có lẽ có nhiều người con gái mong được làm người yêu anh. Anh đẹp trai, anh giàu, anh không hút thuốc, không uống rượu, biết lo làm ăn, và bởi anh có tất cả những gì em cần. Nhưng em yêu anh, không phải vì những điều đó, tình yêu đầu tiên em trao anh nó thuần khiết biết bao, không một chút toan tính, yêu bằng cả trái tim và anh cũng thế.
Em vẫn còn nhớ như in cảm xúc khi được anh ngỏ lời yêu, nhớ hôm ấy là ngày 14/01/2008. Em thấy hạnh phúc biết dường nào, em nói tình yêu chúng mình giống như bài hát Em nhớ anh nhiều lắm của Sơn Ca. Mình đến với nhau vạch ra một hạnh phúc phía trước. Anh nói đợi em học xong lớp 12 thì có thể công khai tình cảm với mọi người, rồi học xong đại học mình sẽ đám cưới.
Em vẫn còn nhớ như in cảm xúc khi được anh ngỏ lời yêu (Ảnh minh họa)
Cứ ngỡ mọi thứ diễn ra như mình mong ước, không ngờ chuyện tình mình lại trắc trở như thế. Mình yêu nhau nhiều như vậy tại sao số phận không cho mình được ở bên nhau? Rất nhiều lúc em tự hỏi mình, hỏi anh, hỏi ông trời tại sao, tại sao lại như thế? Em ghét cái lí do cổ hủ mà ba mẹ anh và mọi người đưa ra để phản đối tình yêu của chúng mình. Em ghét, em ghét ... Em ghét cả những người đã nói rằng: " Mẹ nó vậy thì nó chắc cũng...".
Tại sao chỉ vì mẹ em là vợ sau của người khác mà họ lại khinh thường không cho mình yêu nhau? Đâu phải mẹ em phá hoại hạnh phúc của ai, cũng đâu phải mẹ em bỏ cha em mà đến với người khác, mẹ đã li dị hai năm rồi mới tìm được hạnh phúc cho mình, mẹ chẳng làm gì xấu xa cả, sao họ lại coi thường mẹ em vì điều đó? Em ghét họ nhưng lại rất yêu anh, em không biết phải làm như thế nào. Em gét những con người mang trong đầu ý kiến cổ hủ, lạc hậu đễ mình mãi mãi không được đến với nhau.
Anh à! Khi em viết những dòng chữ này thì em không còn là của anh, mình mãi không thuộc về nhau.
Gần 6 năm bên anh, &lrm5 năm 1 tình yêu. 5 năm 1 kí ức ngọt ngào. 5 năm có cả những nụ cười và nước mắt. 5 năm 1 miên yêu thương vô tân. 5 năm cho môi tình đâu. Đâu phải muôn quên là quên ngay được, phải không anh?
Em cân thời gian gâp mây lân 5 năm đê quên anh? Trái tim em rỏ máu! Liệu anh có biết kiềm chế lòng mình thật là khó không? Nhưng em lại còn kiềm chế cả con tim mình, kiềm chế nỗi nhớ của mình, lòng em đau, tim em vỡ tan em tưởng như mình có thể tan đi theo nỗi nhớ anh:
"Nhìn mưa rơi đêm nay em nhớ đến có một ngày
Ngày mình cùng nhau chung lối bước đường về
Cầm tay em anh hôn rồi anh khẽ nói một lời
Anh thật không muốn xa em đâu"
Có những đêm nằm mơ gặp anh, em lại nghĩ: Em vẫn muốn nói yêu anh thêm một lần nữa, dù Em biết đó chỉ là giấc mơ không bao giờ có thật. Khi giờ đây anh và em đã hoàn toàn là hai thế giới mãi lạc loài trong nhau, những con đường em đi, những con đường anh đi, dường như trở thành hai đoạn thẳng song song mãi đến vô cùng. Nhưng biết đâu khi nào đó, hai con đường ấy hòa cùng nhau thành một đường thẳng mãi đến tận cùng của một kiếp nhân sinh. Biết đâu, khi ấy anh lại ôm em với tất cả những gì bình yên và ấm áp nhất...
Gần 6 năm bên anh, &lrm5 năm 1tình yêu (Ảnh minh họa)
Nhưng... Giấc mơ mãi chỉ là mơ phải không anh?
Mình yêu nhau mà luôn biết trước ngày nào đó mình sẽ không còn là của nhau khi anh có vợ, em buồn và đau lắm anh biết không? Có lẽ có nhiều người nói rằng tại sao mình không biết đấu tranh để giành lấy hạnh phúc? Tại sao lại buông xuôi theo số phận, như thế đâu phải là tình yêu thật sự? Nhưng họ không phải là chúng mình thì họ không bao giờ hiểu, phải không anh? Nhiều lúc hai đứa định bỏ đi đến nơi nào đó thật xa để được gần bên nhau mãi mãi, nhưng cả anh và em đều không làm được, chúng ta còn gia đình, em phải hoàn thành con đường học vấn. Với lại anh và em đều là những đứa con trai, con gái duy nhất mà gia đình đặt hết niềm tin vào chúng mình...
Anh dù yêu em nhiều lắm nhưng không dám cãi lời ba mẹ, ba anh có bệnh tim... Còn em, mẹ đã chịu biết bao cay đắng, cực khổ nuôi em ăn học, nên người, em cũng không thể vì hạnh phúc riêng của mình mà làm đứa con bất hiếu. Tất cả cũng vì chữ hiếu mà em và anh đều không dám nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Tình yêu là quan trọng nhưng chữ hiếu còn quan trọng hơn phải không anh, chỉ cần mình hiểu nhau biết trái tim luôn hướng về nhau là đủ.
Ngày em ra đi cũng là ngày em biết em mất anh mãi mãi (10/06/2010). Anh đừng hỏi tại sao anh chưa cưới vợ mà em lại ra đi. Anh từng bảo rằng dù sao này có bên ai thì người anh yêu vẫn là em ,vẫn chăm sóc em như anh đã từng chăm sóc, yêu thương. Em hạnh phúc trong tình yêu của anh, ấm áp mỗi khi được anh ôm vào lòng, bên anh em thấy mình thật nhỏ bé.
Mình yêu nhau không phải lúc nào cũng được ở bên nhau, có khi xa nhau một hai tháng mới được gặp nhau, ấy vậy mà tình yêu của mình cũng được hai năm rồi phải không anh? Với một đứa con gái hai mươi tuổi, có mối tình hơn hai năm cũng không thể gọi là ngắn. Em vẫn nhớ ngày 14/02/2010, ngay ngày mồng một tết, đó là ngày tình nhân đầu tiên của mình được ở cạnh nhau cả ngày (có cả mẹ và em trai của em nữa) nhưng không ngờ lại là ngày lễ tình nhân cuối cùng mình bên nhau.
Đó là ngày tình nhân đầu tiên của mình được ở cạnh nhau cả ngày, nhưng không ngờ lại là ngày lễ tình nhân cuối cùng mình bên nhau.(Ảnh minh họa)
Và với em, tình yêu không cần thiết lúc nào cũng phải sát cánh bên nhau.....
Tất cả giờ chỉ còn là kỉ niệm thôi,phải không anh? Em đã cất bước ra đi. Đừng trách sao em vội bỏ anh mà đi. Không phải vì đã hết yêu anh, mà em biết rằng ngày nào đó mình sẽ mất nhau, em sợ mình sẽ không vượt qua được, em rất sợ anh ạ.
Em không muốn mình từ người thứ nhất lại là kẻ thứ ba! Anh có biết em cân anh hơn mọi thứ, em đợi anh nói chỉ 1 câu rằng dù ai có phản đôi thì anh cũng nhât định cưới em. Chỉ lời đó thôi thì em dù khó khăn thê nào cũng vượt qua được đê ở lại bên anh... Nhưng anh chẳg bao giờ làm được, anh không dám làm đứa con bât hiêu! Vậy nên em quyết định ra đi, rời xa anh, rời xa tình yêu của chúng mình.
Người ta thường nói, người ra đi sẽ không đau, nhưng đâu phải như thế, em đi mà lòng quặn thắt, vậy mà em vẫn cố cười để không ai thấy em khóc... Em cố tìm những cảm giác khác lạ để quên anh đi nhưng con tim em không bao giờ làm theo lý trí của em, càng bắt mình quên đi em lại càng đau khổ, chính em đã làm con tim mình đau thêm.
"Đêm khuya lạnh từng giọt mưa bắt đầu rơi
Anh đem về những kí ức trong em đầy vơi
Em tự nhủ sẽ sống không anh tốt hơn. Nhưng ngược lại em đang sống như không có hồn. Em khóc để cố quên niềm đau ,nhưng không được khóc mãi mà cố quên được đâu. Em đang cố - cố lấp đầy trái tim trống vắng. Em đang cố - cố tìm được cho một chút ánh nắng"
Hơn bao năm qua, em là người con gái hạnh phúc, được anh yêu thương, quan tâm, chăm sóc va chở che... Vậy mà nhiều lúc em thật trẻ con, làm anh buồn, anh khóc. Người ta nói con trai mà khóc là người đó rất yêu người con gái đó. Đúng thế, anh yêu em, tình yêu thật lớn lao. Em hiểu chỉ có anh mới là tình yêu thật sự, chỉ anh mới cho em cảm giác bình yên.....
Cám ơn anh đã cho em một tình yêu, một kỷ niệm mà có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ quên được (Ảnh minh họa)
Mọi thứ giờ là kí ức, em va anh đã xa nhau mãi mãi.
Tất cả hãy cho đó là kỷ niệm đã đi qua một thời tuổi trẻ khi người ta yêu bằng cả trái tim, không tính toán. Không phải đổ lỗi ai đúng, ai sai, không phải trách cứ ai hãy cứ yêu nhau vì cuộc sống con người luôn cần tình yêu! Dù sao em cũng phải cám ơn anh! Cám ơn anh đã cho em một tình yêu, một kỷ niệm mà có lẽ cả đời này em sẽ không bao giờ quên được. Em không khóc nữa anh à, em ngốc quá phải không anh.? Có lẽ em nên cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em dù ngắn ngủi nhưng là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Hãy hạnh phúc anh nhé! Mối tình đầu của em!!!
Gặp gỡ rồi chia phôi
Yêu thương rồi oán trách
Bây giờ đã xa cách
Nhắc lại mà làm chi
Thời gian mãi trôi đi
Buồn vui thành kỷ niệm
Bài thơ là câu chuyện
Của tình yêu ban đầu."
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ biết đi bên cạnh cuộc đời anh... Anh nói với em chờ anh đi làm kiếm tiền tết này sẽ cùng ba mẹ mang lễ vào hỏi em, vậy mà giờ đây anh để em một mình chờ đợi. Người ta nói "chờ đợi là điều hạnh phúc tuyệt vọng khi yêu", em biết điều ấy. Chờ đợi cho em được 1 lý do để sống tiếp trong cuộc đời...