Chia tay… vì em đã không còn trinh trắng
Sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái.
Hai mươi tuổi, tuyết thực sự rất xinh đẹp. Ở con người em toát lên vẻ đẹp mặn mà chín chắn của một người con gái miền Trung, cùng với cái tính lí lắc lúc nào cũng có thể vui cười, nó dễ khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng bị thu hút. Tôi ấn tượng với gương mặt hài hòa với chiếc mũi cao và hàng mi cong của em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Rõ ràng quán bar đông đúc hôm ấy toàn những người đẹp, vậy mà mắt tôi cứ dán chặt về phía Tuyết, không muốn nhìn đi chỗ khác.
Sau này có nhiều lần được cùng em đi chơi, tôi mới nhận ra Tuyết còn rất hiểu tâm lý đàn ông. Em có thể nói nhiều câu chuyện, bày nhiều trò vui khiến tôi như bị hút hồn vào đó, quên hết những căng thẳng trong công việc hay bực dọc thường ngày. Chúng tôi thích tụ tập ở những quán bar nhạc nổi ầm ĩ và la cà ở những con đường náo nhiệt của Thành phố. Khi tôi đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên và ôm chặt em trong tay, Tuyết mỉm cười đẩy tôi ra xa, giả vờ giận. Tôi lại kéo em vào lòng, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ xinh xắn làm Tuyết bật cười, đôi mắt cong cớn: “Còn lâu em mới lên giường cùng anh…”. Tôi thở dài trong lòng, thì ra… Tuyết từng trải và hiểu đời hơn tôi tưởng.
Tôi thầm hạnh phúc vì đã được em trao cho tất cả (Ảnh minh họa)
Tôi lại cố gắng rút ngắn cái khoảng cách “còn lâu…” của em, như ham muốn của bất kỳ thằng đàn ông nào trước một người phụ nữ đẹp. Đó là lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy trong nhà mình. Mê mẩn và gấp gáp, tôi quấn riết lấy làn da mịn màng và vòm ngực của em, muốn nuốt lấy từng hơi thở và nhịp tim vội vã đập trong lồng ngực ấy. Tuyết của tôi thật đẹp… tôi thầm hạnh phúc vì đã được em trao cho tất cả. Thế nhưng sau cao trào của cuộc hòa hợp thân xác, tôi nhanh chóng tụt hết hưng phấn khi thấy Tuyết không còn cái ngàn vàng của người con gái. Một nỗi thất vọng lớn lao xâm chiếm hồn tôi, rồi nó nhanh chóng thay thế bằng sự tức giận vô cớ. Tuyết im lặng quay mặt đi, tránh ánh nhìn ngập tràn tia bỏng rát của tôi. Rồi như một thằng quẫn trí, tôi bật dậy vơ quần áo, lao ra khỏi ngôi nhà của chính mình.
Từ hôm ấy tôi cắt đứt mọi liên lạc với Tuyết. Có lần em đến nhà riêng và cơ quan chờ gặp nhưng tôi đều tránh mặt. Sự cố chấp và hận thù mà tôi dành cho em vẫn chưa lúc nào nguôi. Lòng trách em như một người đàn bà phụ bạc gian dối. Phải, tôi hận em chỉ vì tôi đã tin ở em quá nhiều – Tôi đã tin ở một người đẹp từng trải biết hết mọi ngõ ngách chơi bời trong cái thành phố này sao? Tôi đã tin ở một người con gái ít tuổi đời mà hiểu đàn ông hơn chính bản thân họ sao? Tôi đúng là một kẻ ngu ngốc…
Video đang HOT
Một tháng trời tôi như hóa điên, đi làm về là bia rượu rồi lăn ra ngủ, căng thẳng và bực dọc chất ngất. Mấy thằng bạn thân chọc đùa: “Hiếu công tử sát gái đến thời kỳ… gái sát”. Mặc kệ, đàn bà vốn bạc, tôi không cần phải bận tâm nữa.
Tôi trách em như một người đàn bà phụ bạc gian dối (Ảnh minh họa)
Một hôm, tôi đột ngột nhận được lá thư của Tuyết, một lá thư viết tay chỉ vẻn vẹn mấy dòng: “Anh Hiếu à, hãy tha thứ cho em. Em sẽ đi khỏi nơi này để bắt đầu lại tất cả. Anh hãy quên em đi. Chúc anh bình an!”. Tôi nắm chặt bức thư, con tim hối muốn lao ra khỏi lồng ngực. Một lần nữa vì em mà như hóa dại, tôi phóng xe đến nhà trọ của Tuyết, gọi khản cổ để được tin em đã chuyển đi. Số điện thoại không liên lạc được. Thì ra, Tuyết đã bỏ tôi… Giờ phút này mới biết, con tim tôi cần em đến nhường nào. Nước mắt bất lực của một thằng đàn ông không kìm nổi, lời của em quay cuồng trong đầu tôi: “Hãy quên em đi…”.
Nhưng biết bao giờ tôi mới quên được em đây?
Theo VNE
Chồng coi thường khi biết tôi không còn trinh trắng
Tôi đã sai khi đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên, dể bây giờ tôi phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình.
ảnh minh họa
Chồng không tin tôi còn trong trắng
Tôi và chồng cưới nhau năm tôi 25 tuổi, lúc ấy tôi là một cô gái đã không còn nguyên vẹn, cũng chỉ tại tôi nghĩ về hôn nhân và tình yêu khá đơn giản. Tôi cứ nghĩ trong tình yêu thì không nên ích kỷ, cứ yêu, cứ sống hết mình trong tình yêu thì sẽ được đền đáp. Nhưng chẳng phải như vậy.
Đàn ông không hề đơn giản như tôi nghĩ, khi yêu, họ muốn người con gái yêu họ phải hết mình, nhưng họ lại không đủ can đảm để cưới người con gái ấy làm vợ. Dù họ thừa biết rằng, cô gái ấy chỉ "hết mình" với riêng họ thôi. Người đàn ông đầu tiên của tôi cũng vậy, anh ta không đủ can đảm cưới tôi làm vợ dù tôi đã trao cho anh tất cả những gì ngọt ngào nhất của tình yêu, và chẳng tiếc anh ta bất cứ thứ gì.
Anh ta bảo, anh hiểu tình yêu của tôi dành cho anh là có thật, nhưng cái thứ tình yêu "chẳng còn lại gì" ấy chỉ hợp để yêu, không phải để cưới. Anh quyết tâm chia tay với tôi cho dù tôi quỳ xuống van xin anh nghĩ lại, trước khi ra đi, anh tặng tôi một lời khuyên, anh bảo: "Nếu em muốn một người đàn ông cưới em làm vợ, thì khi yêu hãy giữ lại chút gì đó cho riêng mình".
Tôi nhớ mãi câu nói hôm đó của anh, và suy nghĩ rất nhiều về nó. Có thể anh đúng, tôi đã sai lầm trong tình yêu nên đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên và bây giờ phải trả giá. Thế mới biết, sự "nhiệt tình" của phụ nữ trong tình yêu đôi khi lại mang đến những phiền toái cho chính họ, bởi sự ích kỷ của người đàn ông họ yêu.
Cuộc tình đầu nguôi ngoai hơn khi người yêu tôi đi lấy vợ, vì lúc đó tôi biết tất cả đã chấm dứt, anh sẽ không bao giờ thuộc về tôi nữa. Tôi cũng bắt đầu mở lòng mình ra đón nhận tình yêu, nhưng rút kinh nghiệm tình yêu đầu, tôi kín đáo hơn và chín chắn hơn trong tình yêu.
Tôi quyết nói không với sex trước hôn nhân, và cũng không dành sự nhớ nhung cho người yêu quá nhiều, vì tôi sợ anh sẽ lại bỏ tôi đi vì nghĩ tôi là người con gái dễ dãi, tôi sợ cho nhiều rồi lại mất đi nhiều.
Rồi tôi cũng "trói" được người đàn ông ấy. Để giữ được anh suốt cuộc đời mình, tôi đã phải đi "tân trang" lại trinh tiết. Nhưng mọi chuyện thật tồi tệ, khi đêm tân hôn anh phát hiện ra tôi là một cô gái chẳng còn trong trắng, anh bảo anh đã "qua tay" nhiều gái trinh, nên ai còn, ai mất anh biết hết, đồ giả, đồ thật anh biết hết. Nếu không khai thật với anh, anh sẽ đưa tôi trả về với bố mẹ sau đêm tân hôn.
Chẳng còn cách nào khác, tôi phải thú nhận với anh tất cả mọi chuyện. Anh đồng ý không trả tôi về với bố mẹ, nhưng từ đó luôn tỏ thái độ xem thường tôi. Anh bảo, cái loại con gái ngủ với trai trước khi cưới thì còn có giá trị gì?.
Tôi biết mình sai, biết mình có lỗi với anh nên cố gắng chịu đựng, tôi chỉ mong có đứa con là sợi dây gắn kết tình cảm vợ chồng thì chồng tôi sẽ thay đổi tính nết.
Nhưng có con rồi, mà chồng tôi vẫn chẳng buông tha tôi, mỗi khi cáu, khi giận, khi công việc không diễn ra theo đúng ý của anh là anh lại chửi bới tôi và coi thường tôi.
Nhiều lần quá mệt mỏi, tôi đề nghị anh hãy tôn trọng mình, nhưng anh bảo, con gái chưa chồng đã ngủ với đàn ông thì còn giá trị gì đâu mà đòi hỏi được tôn trọng. Lẽ nào giá trị người con gái lại nằm ở màng trinh hay sao hả các anh?
Theo VNE
Chồng đã ép quan hệ đến vô sinh Chồng chị luôn thô bạo với chị, nhiều lần đau đớn chị cũng không dám kêu ai vì xấu hổ. Hơn 3 năm vợ chồng chị vẫn chưa sinh con. Chị chết điếng khi nghe bác sĩ cho biết chị bị vô sinh thứ phát. Quá khổ vì chồng bạo dâm Gặp chị Lưu Thị Huyền (Yên Phong, Bắc Ninh) tại phòng khám...