Chia tay vì chiếc bao cao su lạ trong túi của “chồng hờ”
Rồi tình cờ tôi phát hiện trong ví anh có
Tôi năm nay 23 tuổi, là một cô sinh viên vừa rời ghế nhà trường. Tuy ở quê ra Hà Nội học nhưng tôi vẫn được xếp vào dàn hot girl có tiếng được nhiều người biết đến ở Hà Nội. Tôi thông minh, xinh đẹp và tham vọng. Nếu đã thích cái gì tôi sẽ cố làm bằng được để có nó.
Nói về bạn trai, tôi có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có những đại gia trung tuổi sẵn sàng cho tôi vật chất để được ở bên tôi. Nhưng tôi không dại gì đánh đổi cuộc đời mình cho những gã đàn ông đã có vợ đến với tôi chỉ vì tình. Tiền tôi không thiếu bởi bố tôi làm chủ một doanh nghiệp ở bên Canada hàng tháng ông vẫn cho tôi tiền để chi tiêu thoải mái. Tôi cũng hiểu đó là sự bù đắp của bố vì không ở bên cạnh chăm sóc được mẹ con tôi.
Tự nhủ lòng mình sẽ tìm một chỗ dựa an toàn, không yêu trai có vợ, nhưng tôi không vượt qua được sự cám dỗ và rồi tôi phải lòng Chiến, một người đàn ông đã có gia đình. Chiến hơn tôi 7 tuổi, anh quê ở Vĩnh Phúc và là trưởng phòng kế toán của một ngân hàng. Lúc yêu Chiến tôi rất lo bị vợ anh tìm đến đánh ghen. Nhưng rồi nhiều bạn bè của tôi nói rằng “nếu đã dám dấn thân vào thì còn sợ gì nữa, không dứt ra được thì tìm cách để kéo người đó về phía mình”.
Tôi tạm bỏ qua việc kể lại những “mưu hèn kế bẩn” của mình để chiếm đoạt người đàn ông đó, để nói tiếp hệ lụy về sau mà tôi phải trả giá quá đắt cho sai lầm của mình (Ảnh minh họa).
Tôi hiểu nếu cứ chấp nhận làm bồ thì khổ lắm. Thà mang tiếng cướp chồng còn hơn cứ sống như thế, chui lủi nhục nhã. Lúc nghe mọi người nói vậy, tôi đã phân vân rất nhiều rồi mới quyết định đưa anh ra khỏi cuộc đời chị ấy.
Tôi vẫn nhớ cảnh vợ anh dắt cậu con trai 2 tuổi đến gặp tôi cầu xin tôi hãy buông tha cho anh để về với gia đình. Nhưng lúc đó, tôi đã không nghe, tôi cự tuyệt lời cầu xin đó. Khi chị ta đi rồi, trong lòng tôi có chút trống rỗng. Tôi biết mình vừa gây ra tổn thương ghê gớm cho đứa trẻ, cho người phụ nữ tội nghiệp đó.
Cũng vì những thủ đoạn chia rẽ, khiêu khích của tôi mà vợ chồng Chiến thường xuyên cãi vã. Rồi họ sống ly thân. Tôi tạm bỏ qua việc kể lại những “mưu hèn kế bẩn” của mình để chiếm đoạt người đàn ông đó, để nói tiếp hệ lụy về sau mà tôi phải trả giá quá đắt cho sai lầm của mình.
Tôi dễ dàng có được người đàn ông tôi muốn, lúc đó tôi đã rất vui sướng hạnh phúc. Những ngày đầu cuộc sống của chúng tôi tràn đầy hạnh phúc. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, khi bố tôi lâm trọng bệnh trở về Việt Nam. Còn tôi ra trường với tấm bằng Trung bình dù đã nộp đến vài chục hồ sơ xin việc, nhưng chẳng đâu nhận tôi. Không có tiền chi tiêu, nên tôi hoàn toàn phụ thuộc vào Chiến. Lâu dần anh cũng bắt đầu khó chịu.
Trước đó, chúng tôi còn thường xuyên ra ngoài ăn hàng, nhưng kể từ khi không có viện trợ của bố chúng tôi phải tự túc. Mỗi sáng anh lại đưa tôi 100 nghìn để mua đồ ăn cho cả ngày. Với 100 nghìn tôi có thể mua được cái gì chứ? Trước đây 100 nghìn với tôi không đủ mua một thỏi son, một cái bút chì kẻ mắt. Khi tôi nói anh, anh thản nhiên: “Em không phải làm gì mà vẫn có 100k mỗi ngày đấy, em tưởng tượng một ngày đi làm công của anh cũng được vài trăm thôi. Em còn muốn gì nữa”. Cầm tờ 100 mà tôi rớt nước mắt.
Tôi nghĩ cũng tủi nhục, tôi không ngờ đàn ông bạc bẽo như vậy. Tôi sống với anh tính đến nay cũng được 3 tháng. Trong 3 tháng đó, tôi chẳng làm gì ngoài việc phục vụ anh. Tôi cứ như con thiêu thân, dù chưa cưới hỏi, chưa hôn ước mà đã sống với anh ta như vợ chồng.
Tôi nói thật, tới nay tôi phát hiện anh chẳng có gì hay ho ngoài cái đẹp trai. Còn lại mọi thứ đều ở dưới mức trung bình. Hàng ngày quần áo anh vứt vương vãi khắp nơi. Lúc nào tôi dọn nhà cũng có vài đôi tất bẩn nhét gậm giường, rồi quần bò anh mặc 1-2 tuần mới thay. Tôi bắt đầu phát chán khi ngửi những cái mùi hôi thối khắp nơi đó.
Video đang HOT
Rồi tình cờ tôi phát hiện trong ví anh có bao cao su. Nhìn kỹ tôi biết nó không cùng hãng với loại chúng tôi hay dùng. Đó là lần đầu tiên tôi nghi ngờ anh. Mọi thứ càng có cơ sở hơn khi hôm đó, tôi giặt quần áo, thấy một sợi tóc màu vàng dài vương lại trên cổ áo. Tôi đã khóc rất nhiều. Thực sự trước đây tôi mạnh mẽ lắm, nhưng giờ chưa chứng kiến cảnh “trai trên gái dưới” mà tôi đã tổn thương tưởng chừng không vượt qua nổi.
Khi tôi đem chuyện hỏi anh, anh nói tôi ghen tuông vớ vẩn. Tôi đưa ra bằng chứng là sợi tóc tôi nhặt được trên cổ áo anh. Anh một mực chối bỏ nói rằng có thể do đi đường gió thổi rồi vương vào áo. Tôi hỏi anh chuyện bao cao su, anh nói anh đi đường có người giới thiệu sản phẩm nên đem tặng,…. Khi tôi nói, anh đừng coi tôi là một đứa trẻ khi đưa ra lý do lãng xẹt vậy, anh đã nổi giận và mắng mỏ tôi. Anh nói rằng tôi là một người phụ nữ chẳng ra gì, học vấn thấp lại còn thất nghiệp,…chỉ giỏi khoản “bán thân nuôi miệng” rồi còn hay lắm lời.
Tôi đã khóc thật nhiều, bởi anh quá coi thường tôi, anh biết rằng tôi vì anh mà sẵn sàng mang tiếng cướp chồng, vì anh mà sống đời cơ cực, nhưng không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Thà anh cứ nói anh cặp với ả đàn bà khác đi, tôi cũng đỡ cay đắng. Tôi xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng một lần…với ai. Tôi đã cho anh tất cả, nhưng anh lại coi tôi chỉ là loại “gái bán thân nuôi miệng”. Chỉ nghĩ thế thôi đã cơ cực lắm rồi.
Tôi rời khỏi nhà anh ta tính tới nay đã một tháng. Nhưng anh ta không hề gọi, không hề tìm đến tôi. Mới hôm qua tôi lên facebook thấy anh ta đăng ảnh cười tươi hớn hở bên vợ cũ…Cổ họng tôi nghẹn nữ, tim thắt lại. Ngẫm ra mới thấy cuộc đời thật chẳng công bằng khi người đàn ông khốn nạn như anh ta vẫn còn có một người vợ yêu thương.
Teho ĐSPL
Chán nản vì mẹ vợ tương lai luôn tìm cách moi tiền
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì hôm ấy bà gọi 2 đứa về rồi đưa cho tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Hôm trước đọc tâm sự của một bạn nói chưa về làm dâu đã ngại mẹ chồng tham lam làm tôi cũng muốn chia sẻ câu chuyện khó xử của mình.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng. Bố tôi là bác sỹ, lại có phòng khám riêng. Mẹ tôi kinh doanh nhà hàng và cửa hàng trang sức. Thế nên mặc dù sống ở quê nhưng gia đình tôi thuộc dạng khá giả.
Nhà tôi có mấy mảnh đất ở quê, lại thêm 1mảnh đất ở Mỹ Đình đã mua từ lâu. Bố mẹ tôi mới xây nhà cách đây vài năm để cho tôi học trên Hà Nội. Tôi lại là đứa con trai duy nhất. Do bố mẹ mải làm ăn và hiếm muộn, nên tuy ở quê nhưng cuộc sống của tôi khá màu hồng.
Được bố mẹ chăm lo tận răng, nhưng tính cách của tôi cũng vô cùng độc lập, ngang bướng. Không vì hoàn cảnh gia đình sẵn có mà tôi ăn chơi đua đòi như 1 số bạn bè khác. Còn nhớ năm tôi học lớp 12, bố mẹ bắt tôi thi Y Hà Nội để theo nghiệp bố. Tôi cũng đồng ý thi, tuy nhiên tôi thi thêm đại học kiến trúc nữa. Và rồi tôi đỗ cả 2 trường.
Bố mẹ bắt tôi học Y, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: "Con thi Y chỉ vì theo ý nguyện của bố mẹ mà thôi. Còn con sẽ học kiến trúc - khoa mà con thích". Bố tôi vô cùng nóng tính, nổi trận lôi đình đánh tôi 1 trận. Họ hết đánh rồi khuyên nhủ nhưng đều không làm tôi lay chuyển.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng (Ảnh minh họa)
Cuối cùng bố tôi ra nước bài: Nếu như tôi học Y, bố sẽ xây nhà trên Hà Nội cho, mỗi tháng chu cấp đầy đủ tiền tiêu, lại mua xe máy, điện thoại, laptop xịn... Còn nếu học kiến trúc, bố sẽ không chu cấp cho 1 xu, xem tôi sống thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Tôi quyết đi làm thêm kiếm tiền nhập học và dự định lên Hà Nội sẽ dạy gia sư, làm thêm... Không gì có thể ngăn nổi quyết tâm của tôi. Rồi tôi tìm mối dạy gia sư. Tôi dạy 2 đứa, tuần 4 buổi. Hồi ấy mỗi buổi dạy được 10.000 đồng. Thời gian rảnh còn lại, tôi đi phụ hồ vất vả, chân tay đau nhừ.
Sau hơn 10 ngày, thấy không thể thay đổi quyết định của tôi và thêm lời của mẹ nữa (đúng là mẹ thương con nhất) thì bố tôi đành phải xuôi theo quyết định của tôi. Ông xoa đầu tôi cười xòa: "Tao đã cứng đầu rồi, không ngờ đẻ ra thằng truyền nhân còn xuất sắc hơn cả tao".
Vào đại học, do không phải lo lắng các chuyện mưu sinh, nên tôi học hành kết quả khá tốt và cũng tham gia nhiều hoạt động Đoàn. Ra trường với tấm bằng khá và vốn tiếng Anh cũng như kinh nghiệm thực tế, tôi nhanh chóng xin cho mình công việc ở 1 công ty nước ngoài. Mức lương và công việc của tôi hoàn toàn thỏa đáng. Bố mẹ rất tự hào về tôi.
Lại thêm cái nhà mới xây lại do chính tôi thiết kế, nên bố mẹ rất hài lòng. Ai hỏi, họ cũng nói nhà do thằng Súp (biệt danh của tôi) thiết kế và không còn 1 chút nào muộn phiền vì ngày xưa không nghe theo lời bố nữa.
Nhưng có 1 điều duy nhất bây giờ tôi rất khó xử và đang không biết nên làm thế nào. Đó là người yêu tôi. Cô ấy là 1 cô gái hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi học năm thứ 4.
Hôm ấy, khi đi lang thang siêu thị thì gặp em bán hàng ở đó. Và sau khi mua hàng của bên em, tôi có để lại số điện thoại của khách hàng. Và rồi em nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện hàng ngày. Tôi cũng yêu em lúc nào không hay.
Cô ấy nếu như theo tôi nhận xét thì cũng ưa nhìn, vẻ bề ngoài trước khi quen tôi có thể nói là cũng được. Nhưng sau đó, tôi có đầu tư cho em nên ngoại hình của em khá hơn hẳn, tính cách thì ngoan ngoãn, có hay nũng nịu 1 chút. Em không thông minh và kiếm ra nhiều tiền nhưng tôi nghĩ đó là bình thường, vì lo kinh tế chính là đàn ông mà.
Cô ấy sinh ra trong 1 gia đình nghèo, bố cô ấy lại bị nghiện. Sau đó, ông làm nghề đâm thuê chém mướn rồi chết vì căn bệnh thế kỉ. Mẹ cô ấy thì bán hàng cá ở chợ và nói thật cũng khá chợ búa, tham lam.
Nhiều lần bác vay 5, 10 triệu của tôi rồi quên trả. Do nhà cũng dư giả, lại đi làm thêm dự án, mở shop từ hồi sinh viên nên tôi cũng có đồng ra đồng vào. Tôi cũng chẳng tính toán gì những món nợ đó với bác. Nhưng được 1 lần rồi sẽ có nhiều lần.
Bác thường xuyên vay, làm tôi cũng nản và nhắc khéo về những lần nợ trước làm bác không dám vay thêm. Nhưng không vay thêm thì bác nghĩ ra cách khác. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, bác lại dặn tiện thể mua hộ bác bộ chăn ga mới, hay cái cáo rét bác đi ăn cưới, hay cái túi xách bác đi chùa...
Tôi mua hộ không thấy bác trả, tôi biết ngay đó là trò mới của bác. Tôi có nói giá trị những vật dụng đã cái mua thì bác ậm ừ rồi nói để 2,3 hôm nữa bác lấy tiền hàng rồi trả. Nhưng lần nào cũng mất hút thôi.
Thêm nữa, đi đâu bác cũng khoe có thằng con rể nhà giàu, nó mua sắm cho hết. Lại thêm bác có tính khinh người ra mặt. Từ ngày có đồ đạc, quần áo mới, con rể hờ, bác rất hay chê những người trong xóm lôi thôi, những đứa con gái nhà khác kém cỏi chịu cảnh nghèo nàn. Thực sự tôi cũng phát nản.
Tôi nói lại với em thì em chỉ biết cười trừ xin lỗi. Em bảo tôi đừng bao giờ mua cho mẹ cái gì và để em bảo mẹ. Chưa hết, chị gái cô ấy làm ở quán bar, nghề gì thì chắc có lẽ mọi người cũng đoán ra. Nhưng tôi luôn tự dặn lòng, nhà cô ấy thế chứ cô ấy có thế đâu.
Khi tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối vô cùng. Mẹ nói tôi bị cô ấy làm mờ mắt. Gương mặt cô ấy cũng ưa nhìn, nhưng mẹ nói cô ấy có gò má cao, tướng sát chồng. Mẹ nói mắt cô ấy láo liên, nhìn gian xảo. Rồi nhà cô ấy không môn đăng hộ đối so với nhà tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng. Rồi thì cô ấy hơn tôi tận 2 tuổi, nhìn bên ngoài đã thấy già hơn tôi nhiều...
Vì tính cách tôi ngang bướng, nên bố mẹ dù có ghét bỏ cũng không thay đổi được tôi. Rồi bố mẹ tôi nói muốn đến nhà cô ấy để thăm và xem nhà.
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì cuối tuần hôm ấy, mẹ em gọi chúng tôi về. Về tới nhà thấy nhà cửa ngổn ngang, nào bàn, ghế, giường, máy giặt mới... Mẹ em đon đả chạy ra đón tôi. Bà nói biết thông gia chuẩn bị sang nên phải gấp rút chuẩn bị sang sửa lại nhà cửa.
Tôi ngó ra ngoài sân thì có mấy ông đang hì hụi vôi vữa sửa lại nhà vệ sinh với bếp. Nhìn góc nhà thì 1 đống gạch hoa mới, chắc mẹ em định lát lại nhà. Rồi mẹ em đưa tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Tôi vẫn còn đang trố tròn mắt nhìn bà, thì bà vẫn tiếp: "Khổ quá, dạo này mẹ lại làm ăn khó khăn nên cũng không có tiền, nhưng vì tương lai 2 đứa mẹ vẫn phải cố. Hai đứa có thì cho mẹ vay, tháng sau mẹ trả liền".
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? (Ảnh minh họa)
Em thì cũng lí nhí, bối rối bảo: "Sao mẹ làm không bảo tụi con, tổng tiền con tiết kiệm chỉ được có gần 10 triệu. Hay là mẹ trả đồ về cho người ta đi".
Thấy tôi có vẻ chán nản, không nói gì, mẹ em giận dỗi nói: "Tất cả mẹ làm vì 2 đứa, vậy mà chẳng đứa nào chịu cảm ơn còn khó chịu quay đi". Tôi nói không có sẵn tiền trong người, bà xởi lởi nói cây rút tiền cách nhà cũng có 5km thôi.
Tôi đưa cho bà 5 triệu, rồi nói: "Con đợt này làm ăn thua lỗ, cũng đang bí tiền". Nói rồi tôi xin phép lên Hà Nội có việc gấp, em cũng lên cùng tôi ngay hôm đó. Tôi biết, mặt mẹ em chắc chắn sẽ chảy dài, nhưng tôi chẳng để bà nài nỉ, bước đi 1 mạch. Bà làm tôi thấy chán ghê gớm.
Nói thật, số tiền mẹ em đưa ra cũng không là quá lớn với tôi. Nhưng hết lần này đến lần khác bà làm tôi vô cùng chán nản, chắc chắn là ảnh hưởng tình cảm của tôi với em, chưa kể mẹ tôi suốt ngày gọi điện khuyên răn.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? Hay tôi nên tìm cho mình con đường khác?
Theo VNE
Gần chục cuộc tình nhưng không giữ đồ của tình cũ Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được. Lâu ngày dạo web mới thấy mọi người đang rôm rả về chuyện bị người...