Chia tay vì cái ‘nickname’
Mọi khi, cả hai vẫn trêu đùa và gọi nhau bằng biệt danh. Nhưng lần này, anh bỗng nhiên đòi chia tay và bảo mình xúc phạm anh.
Hiện tại, mình đang rất rối bời, muốn mọi người tư vấn giúp. Mình đang là sinh viên năm thứ 4. Cách đây một năm, mình đi học và quen với anh. Anh học cùng nhóm, bằng tuổi, nhà ở miền Nam. Còn mình ngoài Bắc. Tình bạn vô tư, trong sáng rồi lớn dần thành tình yêu lúc nào không hay. Cảm giác khi được anh tỏ tình (sau 4 tháng quen nhau) rất hạnh phúc, tưởng chừng như lúc đó có thể hét lên cho cả thế giới biết mình có người yêu. Nhưng phải gần hai tháng sau mình mới nhận lời yêu anh.
Anh là con trai út trong gia đình có ba anh em trai, gia đình anh nghèo khó, ba mẹ là nông dân nhưng cả ba anh em đều ăn học nên người. Khi yêu anh, mình chấp nhận hết mọi thứ, trân trọng tất cả thuộc về anh và đến nay đã được gần 11 tháng yêu nhau. Khi yêu, bạn bè và gia đình mình đều nhận thấy sự thiệt thòi vô cùng lớn. Vì anh nghèo nên khi tán mình, không có một bông hoa, một cái thiệp… Gần như những cuộc đi chơi và ăn ngoài, mình lo tiền hơn một nửa. Vì thế, những lần đi chơi chỉ trên đầu ngón tay. Và với mình, hai đứa nấu cơm ở nhà cũng là một hạnh phúc.
Mình chẳng đòi hỏi gì ở anh, chỉ cần anh quan tâm tới mình. Có gì ngon nhất, tốt nhất, tình cảm chân thành nhất, mình đều dành cho anh, đến nỗi những người bạn gái thân với mình còn ghen tỵ. Mình vẫn yêu thương và chăm sóc anh, không hề tính toán và nghĩ ngợi. Mỗi khi anh về quê, mình còn chuẩn bị quà để biếu hai bác, biếu ông bà… mặc dù, mình chưa một lần gặp mặt. Với bạn bè anh, mình đối xử đúng mực. Cách đây hơn một tháng, mình đã dành dụm tiền, bí mật tổ chức sinh nhật cho anh cùng bạn thân, anh sung sướng, hạnh phúc nhiều. Chuyện tình yêu trôi qua đẹp đẽ, đôi khi có những giận hờn vu vơ 1-2 ngày rồi thôi.
Một tuần trước, chị gái nhà bác ruột anh mất. Anh về quê. Mình đã chuẩn bị quần áo và không quên cất 200.000 đồng vào túi anh để tránh việc đi trên đường thiếu (trước đó, anh gọi cho mẹ để gửi tiền nhưng mẹ nói nhà hết tiền). Mọi thứ vẫn bình thường. Hôm anh về Hà Nội, mình bực với anh và nói mấy câu trêu đùa mà trước đó anh hay nói. Thế mà anh tắt máy, không liên lạc với mình một ngày.
Sáng hôm sau đi học cùng nhau, anh tránh mặt, không nói chuyện. Mình gọi anh ra để hỏi thì anh nói với mình là anh đã mệt mỏi, chán yêu, không yêu đương gì hết. Mình bất ngờ… Ngồi cạnh anh mà nước mắt cứ rơi. Anh nói anh không yêu nữa, anh sẽ không hối hận, anh không muốn dựa dẫm vào ai, anh ghét người miền Bắc. Mình bất ngờ và khá sốc. Mình đứng dậy, bước đi thật nhanh về nhà. Mình như một con thú bị thương, đau đớn.
Video đang HOT
Mình cố gắng nhắn tin cho anh để hỏi lý do chính xác. Anh vòng vo và nói rằng: “Đúng là gái Bắc, anh nghĩ, nếu một người đàn ông có lòng tự trọng thì không bao giờ chấp nhận một người con gái xúc phạm mình như vậy”. Khi biết chính xác lý do là như thế, mình lại thấy vô lý. Liệu có phải chỉ là một cái cớ không? Bình thường, hai đứa trêu nhau với nickname (biệt danh) như vậy thì chả làm sao. Nhưng giờ đó là một lý do để kết thúc tình yêu 11 tháng với bao kỷ niệm, liệu có đáng không?
Người yêu mình là một người học giỏi, khá đẹp trai. Còn mình thì ưa nhìn, thấp nhưng mình biết nấu ăn, làm bánh, chăm sóc mọi người xung quanh. Liệu mình có đáng bị như vậy? Đây là lần thứ hai anh nói chia tay. Lần trước, sau hai ngày, anh phải xin lỗi mình. Bây giờ, mình hoang mang, lo lắng, buồn bã và rất cần những lời khuyên của mọi người. Thân ái!
Theo Ngoisao
Người đàn ông dối lừa
Nhìn anh đang ngủ say mà lòng chị rối bời. Biết gọi người đàn ông đang ngủ này là gì nhỉ, người yêu, bồ hay là chồng? Người yêu thì không phải vì anh chị đã trải qua giai đoạn ấy rồi. Bồ thì lại càng không vì chị chẳng bao giờ chấp nhận mình là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Nhưng còn chồng? Liệu có thể gọi người đàn ông ấy là chồng không khi anh chị sống với nhau đã 2 năm mà chưa đăng ký kết hôn?
Anh hơn chị 10 tuổi. Anh chị quen nhau trong một lần anh về Việt Nam thăm họ hàng. Quen nhau rồi yêu thương nhau lúc nào chẳng biết. Tình yêu đối với chị là những đêm khuya ngồi chờ anh online tán gẫu, là những buổi sáng mùa đông trùm chăn kín mít nói chuyện điện thoại, là những dòng email tâm sự dài bất tận.
Lần nào về Việt Nam, anh cũng tới thăm hỏi bố mẹ chị. Đôi khi, chị cảm thấy mơ hồ: Không biết chuyện tình cảm của mình sẽ tiếp tục như thế nào? Anh luôn là một ẩn số đối với chị.
Anh mua tặng chị những món quà đắt tiền, luôn yêu thương săn sóc chị từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Luôn động viên giúp đỡ chị bất cứ khi nào chị cần, luôn che chở cho chị như 1 người cha che chở cho đứa con gái nhỏ.
Nhưng điện thoại của anh, máy tính của anh, chị không bao giờ được đụng vào. Anh luôn có những tin nhắn lúc đêm khuya, những cuộc điện thoại thì thì thầm thầm đáng ngờ. Anh đang có những mối quan hệ bí mật.
Anh luôn có những tin nhắn lúc đêm khuya, những cuộc điện thoại thì thì thầm thầm đáng ngờ (ảnh minh họa)
Anh hiện đang định cư ở Pháp cùng mẹ và anh trai. Mẹ anh ghét chị ra mặt. Bà ra sức ngăn cản cuộc hôn nhân của anh chị. Không biết bao nhiêu lần, bà khiến anh chị cãi nhau kịch liệt tới mức suýt chia tay.
Ngày chuẩn bị lên xe hoa, anh chị đã ngồi thống nhất với nhau: do đặc thù công việc nên anh sẽ làm việc tại Việt Nam 6 tháng và về Pháp ở 6 tháng. Tạm thời anh chị chưa mua nhà mà sẽ thuê trong một chung cư cao cấp. Còn chuyện đăng ký kết hôn, do giấy tờ của anh trục trặc nên anh chị sẽ tổ chức đám cưới trước và đăng ký kết hôn sau.
Cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học ngày ấy đã ngây thơ tin rằng đó là sự thật. Chị đã nói dối bố mẹ rằng anh chị đăng ký kết hôn rồi. Cưới xong, anh đưa chị đi chào hỏi một số họ hàng ít ỏi của anh ở Hải Phòng. 4 ngày sau khi cưới, anh chị trở lại với công việc như bình thường.
Lần nào hỏi anh về chuyện đăng ký kết hôn, câu trả lời chị nhận được cũng y như nhau: "Ừ, để khi nào về Pháp, anh sẽ cố gắng lo nốt giấy tờ thủ tục". Chính câu trả lời đó khiến chị không dám có con, mà cũng chẳng thấy anh giục giã chuyện con cái bao giờ. Chị sợ con mình sinh ra sẽ không có cha...
Đáp lại nỗi sợ hãi của chị chỉ là chuỗi im lặng kéo dài. Đã nhiều lần chị băn khoăn, có lẽ nào mình đã bị lừa? Nhưng tại sao anh lại lừa chị? Đến tận bây giờ, ngoài chuyện đăng ký kết hôn và chuyện anh có những mối quan hệ chị chẳng bao giờ được biết thì anh luôn đối xử với chị như người chồng mẫu mực nhất. Với bố mẹ, họ hàng chị, anh cũng đối xử tốt y như vậy.
Lấy anh, nhưng chị vẫn tung tăng như 1 đứa chưa chồng. Chị có thể thoải mái về muộn, chẳng phải lo đồ ăn thức uống, có thể đi du lịch bụi như hồi sinh viên. Bạn bè ai cũng bảo chị sướng. Cuộc sống thoải mái, đủ đầy, chồng lại yêu thương và quan tâm hết mực.
Nhưng cuộc đời sao tránh khỏi chữ ngờ. Trong một lần anh về Việt Nam, chị thấy anh có điện thoại liên hồi, chuông báo tin nhắn không dứt. Lúc đó, chồng chị đang tắm để chuẩn bị ra ngoài. Chị sốt ruột cầm điện thoại đọc xem ai nhắn tin: "Anh yêu, anh trễ hẹn lâu quá. Em có việc phải đi rồi".
Chị như chết đứng, trái tim như bị bóp vụn ra hàng nghìn mảnh. Cuộc sống của chị đang đối mặt với chuyện gì đây? Anh là người yêu, là bồ hay là chồng? Đến bây giờ, chị vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó.
Giờ đây, chị đang sống với nỗi đau khổ không thể chia sẻ với ai. Hàng ngày, chị sống với một người là chồng của mình nhưng không thể hiểu được chồng mình đang nghĩ gì, đang làm gì?
Chị quyết định nói lời chia tay. Sẽ chẳng cần ra tòa, bởi anh chị làm gì có giấy đăng ký kết hôn
Theo Eva
.
Nỗi niềm của "Hoạn Thư" Tới giờ phút này, tôi mới thấy thủ phạm hủy hoại cuộc hôn nhân của mình là tôi chứ không phải ai khác. Hỏi: Chị Tâm An kính mến! Tâm trạng tôi giờ đây rối bời, khổ sở, nuối tiếc... Tới giờ phút này, tôi mới thấy thủ phạm hủy hoại cuộc hôn nhân của mình là tôi chứ không phải ai khác....